Đọc truyện Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ – Chương 5: Không thể trốn tránh (hai)
Hạ Tử Ca đau đầu đến tê dại, thanh âm lành lùng tràn ngập đến, cái tay của anh chống lên tường, sau lưng là vách tường, phía trước là anh, Cô như bị anh nửa bao vây. Không biết phải làm sao
Hạ Tử Ca cắn răng, hiện tại phải làm sao? Theo thói quen , ánh mắt cong lên, cái miệng yêu kiều, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, “Mộ thiếu, người ta không có kinh nghiệm sao, sợ sẽ làm ngài không hài lòng. . . . . . A. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Mộ Diễn ngón tay chế trụ cằm cô, Hạ Tử Ca đau đến cau mày. Khẽ nâng mặt của cô lên, Mộ Diễn lạnh giọng, “Tôi nói rồi, đừng làm cho tôi thấy cái mặt nạ giả dối kia, nghe không hiểu sao?”
“Đau quá. . . . . .”
Hạ Tử Ca rõ ràng tiếp thu được lời Mộ Diễn nói, nhưng cô không hiểu anh là đang tức giận cái gì.
Da mặt của cô mịn màng, một đôi hoa đào lấp lánh rực rỡ. Gương mặt này chưa được tính là quá xinh đẹp, chỉ có cặp mắt là đẹp mê hồn.
Anh đứng ở lầu ba trên khán đài, nhìn vũ điệu mê hồn của cô, kích tình bắn ra bốn phía, nhưng chính đôi mắt này đã thu hút sự chú ý của anh. Trong sương mờ, anh mắt lạnh nhìn cô, nụ cười của cô khiến anh nảy ra suy nghĩ muốn vui đùa một chút.
Anh ngược lại rất muốn biết cô sẽ ứng phó ra sao. Mà cô, quả thật không để cho anh thất vọng. Dùng rượu chạy trốn. Còn bày trò diễn kịch
Chẳng qua là, khi anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả dối của cô, đáy lòng lại muốn hung hăng xé bỏ.
“Cô không cười nhìn còn giống người, hé ra nụ cười đó thì thật rất giống quỷ doạ người.”
Anh khạc ra lời nói ác độc khiến cô hận không thể đánh chết anh, Hạ Tử Ca cắn răng, yên lặng nhịn xuống.
“Mộ thiếu, tôi có thể bảo Dung tỷ điều mấy cô em nổi danh nhất CK tới đây cho ngài.” Anh cũng không hài lòng tôi, không bằng để tôi trở về đi?
Câu nói phía sau Hạ Tử Ca tự nhiên không có dũng khí để nói ra.
Mộ Diễn nhẹ kéo ra nụ cười nhạt, một tay dọc theo sống lưng dừng tại cái mông của cô, đột nhiên ép cô hướng về phía anh, bụng dưới chặc chẽ dán lấy nhau, khiến cô cảm nhận được vật nóng bỏng của anh. Hạ Tử Ca trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng.
Một tay kia luồn vào bên trong tóc của cô, nhẹ nhàng kéo ra, để cho mặt cô nâng lên đón lấy nụ hôn của anh. Hơi thở nam tính của anh đột ngột đè xuống, Hạ Tử Ca tránh không thể tránh, chỉ có thể mặc cho anh xâm phạm.
Nụ hôn bá đạo , mang theo hơi thở của anh xông vào môi và lưỡi của cô. Đầu lưỡi của anh quét qua mỗi nơi trong miệng cô, quấn vòng quanh lưỡi của cô cùng nhau chơi đùa.
Hô hấp tựa như bị hút hết , Hạ Tử Ca bị hôn đến nỗi không thở được, tay của cô dùng sức đẩy Mộ Diễn ra, nụ hôn nóng rực, say mê cuối cùng cũng kết thúc.
Cô kịch liệt dãy dụa, muốn thoát đi khỏi nơi này ngay. Đột nhiên, Mộ Diễn hít sâu một hơi, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca, tay đè ở vú cô hung hăng bóp một cái, “Nếu như không muốn tôi ở chỗ này muốn cô, thì đừng động!”
“Anh . . . . .”
Cảm giác được thứ nhạy cảm kia đang chĩa vào bụng cô, Hạ Tử Ca đỏ mặt, mắt nhìn chằm chằm anh, thật đúng là không dám cử động nữa.
Ai ngờ, Mộ Diễn lại đột nhiên cười yêu nghiệt, trong đôi mắt ẩn giấu sự đen tối, thấp giọng nói, “Sợ?”
Hạ Tử Ca mất hồn bởi khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, Tử Ca nhận ra rằng Mộ Diễn đẹp đến mê người , chẳng qua hiện tại nụ cười của anh là một phần nhỏ của sự háp dẫn đó. Đàn ông, làm sao lại có dáng dấp yêu nghiệt như vậy!
Yêu nghiệt đến nỗi trái tim của cô không nhịn được điên loạn lên.
“Sợ cũng không phải, tôi chỉ không muốn trước mặt mọi người biểu diễn sự hứng thú.” Tử Ca nhìn góc thang máy nơi đó có gắn camera.
Nói không sợ là giả, ở CK ngây người hai năm, cô sớm đã có chuẩn bị tâm tư, sớm muộn có một ngày sẽ tránh không khỏi Có đôi giày nào đi ở bờ sông mà lại không ướt. Nếu quả thật muốn tránh khỏi loại chuyện như vậy, vậy thì nên chọn một công việc bình thường để làm.
Mà Cô, Hạ Tử Ca, không có lựa chọn khác.
Mộ Diễn đuôi lông mày khơi mào, “Chỉ cần cô không lên tiếng, không ai biết chúng ta đang làm gì.”
Hạ Tử Ca nháy mắt, Cô còn không phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của anh, tay của anh đã tiến vào trong váy của mình.
Đáng chết! Cái này này khác gì ngựa đực động dục!
Hạ Tử Ca mặt nhăn lại, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Đúng, anh nói không sai, tư thế hiện tại của bọn họ, ở góc độ này nhìn chỉ giống như một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Nhưng là, chính vì chiếu không tới nơi, tay của anh cách lớp quần lót mỏng kia, đầu ngón tay không nặng không nhẹ hoặc chợt đâm vào nơi mềm mại của cô, Hạ Tử Ca bị trêu chọc hai chân bủn rủn, hai cánh tay cô khoác lên người anh hơi dừng sức, miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình.
Hạ Tử Ca thở dồn dập, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Mộ Diễn cười khẽ, nhìn con ngươi trong suôt của cô , sắc mặt cũng tốt hơn một chút, hàm răng khẽ cắn môi dưới, bộ dáng nhẫn nhịn. Cô nhất định không biết, bộ dạng này của cô kích thích thú tính của đàn ông như thế nào.
Mộ Diễn kéo tay của đặt lên cổ mình, để cho thân thể cô càng gần sát anh hơn, áo khoác rộng che kín một nửa thân thể của cô, cũng che kín bàn tay đang làm loạn của anh.
Anh đem cô đặt trên vách tường, môi nóng rực hôn lên cổ cô, một tay để trước bộ ngực mềm mại của cô, nặng nề vuốt ve. Làm như muốn đem cô hoà nhập vào người mình.
Một dòng điện xông vào tâm trí, Hạ Tử Ca cả người run rẩy nóng lên, Cô cảm giác mình sắp phải điên rồi.
Đột nhiên, ngón tay của anh kéo vật trở ngại kia ra, có chút lạnh lẻo xâm nhập vào nơi ấm áp của cô, rút ra tiến vào đều đặn.
“Anh. . . . . .” Hạ Tử Ca mắc cỡ muốn chết đi được, Cô cắn môi ngăn chặn tiếng ngâm nga của mình, đầu thật sâu vào ngực Mộ Diễn. Trong thang máy yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở dốc của hai người.
Ngón tay của anh hơi dùng lực làm loạn, phảng phất quyết tâm muốn xem cô mất khống chế sẽ như thế nào.
“Ưm . . . . . Chớ. . . . . .” Tiếng rên rỉ bất ngờ tràn ra bên ngoài , yêu kiều uyển chuyển. Giống như là đêm xuân động tình. Tiếng rên rỉ của cô là thuốc kích thích Mộ Diễn . Hạ Tử Ca hai gò má đỏ bừng, cứ chịu đựng như vậy. Khoái cảm đáng sợ, khiến cô như mất trí. Cô há mồm cắn đầu vai của anh, hốt hoảng không kìm chế được, ngón tay bấu thật chặt vào lưng của anh. Thân thể xụi lơ ở trên người hắn.
“Chớ cái gì? Đừng như vậy?” Anh nói thầm vào tai cô, đầu ngón tay chạm đến tiểu hạch non nớt của cô nặng nề xoay tròn.
“A. . . . . .” Hạ Tử Ca thét chói tai , thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống.
Mặt Hạ Tử Ca trong nháy mắt đỏ lên, Cô muốn điên rồi, mới vừa đó là âm thanh của cô sao? Cô ngậm miệng thật chặt, sợ lại mất khống chế một lần nữa.
Cô không muốn nữa kêu thành tiếng, cái ống kính trong góc kia khiến cô rất không an tâm, giống như ăn trộm trước mặt mọi người. Biết rõ là không nên, nhưng loại cảm giác xẩu hổ này lại làm cho thân thể của cô khẽ run lên.
Biết rất rõ là không nên, nhưng vì cái gì thân thể của mình lại khống kìm chế nổi.
Mộ Diễn trong đôi mắt giấu giếm một cỗ lửa, toàn thân có dòng điện chạy xuống phía dưới, thân thể đang kêu gào, muốn phát tiết. Cô mềm mại hút chặt tay anh. Điều đó lại càng khiến anh hận không được chôn thân mình trong đó, toàn tế bào của anh đang ở đây kêu gào muốn cô!
“Ưm . . . . . A. . . . . . Mộ. . . . . . A. . . . . .”
Thanh âm của cô thật đáng chết, mất hồn, như đang mời gọi, khiến Mộ Diễn mất khống chế, ngón tay của hắn nảy sinh ác ý xoa nắn ở chỗ đó không buông tha, nhìn cô yêu kiều.
Đáng chết! Lúc nào thì Mộ Diễn lại có thể để cho một cô gái ảnh hưởng đến như vậy.
Hơi kéo ra khoảng cách của hai người, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, bá đạo hạ lệnh, “Tôi muốn cô!”
A. . . . . . Để cho cô chết đi! Hạ Tử Ca đỏ mặt nghiêng đầu, ngón tay của hắn vẫn còn ở trong thân thể của nàng, tư thế như vậy, khiến cô chật vật chỉ có thể mặc cho anh xâm chiếm!
“Anh, trước buông tôi ra.” Tử Ca cắn răng nhẹ thở hổn hển từ từ hô hấp, thân thể của cô phảng phất không còn là chính cô , một chút động tác của anh khiến cô hỏng mất rồi.