Đọc truyện Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ – Chương 17: Tình nhân trong bóng tối
Một chỗ một phòng, khiến Hạ Tử Ca cảm giác bị áp bách, cô không dám cũng không nguyện ý đến gần anh.
“Mộ tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi không muốn nói lần thứ hai, tới đây. Còn nữa, bỏ cái mặt nạ của cô xuống đi, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Bất đắc dĩ đến gần, Tử Ca thủy chung duy trì khoảng cách an toàn, lạnh mặt nhìn chằm chằm Mộ Diễn, “Anh đến tột cùng muốn làm cái gì? Tôi không có bản lãnh cao như vậy, không đảm đương nổi chuyện làm gián điệp trong nghề buôn bán.”
Mộ Diễn đứng lên, đến gần Tử Ca, Tử Ca từng bước một lui về phía sau, cho đến khi người đụng vào cái cạnh bàn không có đường lui nữa, Cô lệch đầu không nhìn anh, trong lòng có chút ủy khuất.
“Muốn làm gián điệp, cũng phải xem cô có bản lĩnh không đã.” Hai tay hắn dọc theo cạnh bàn, đem cô đẩy ngã nằm giữa cái bàn, Hạ Tử Ca cảm giác mình bị bệnh tim , chỗ dựa của anh gần như vậy khiến cho cô không biết làm sao.
“Tôi khinh thường chuyện đó.”
“Ha hả, nếu như Hạ Xương Nguyên không vào ngục, có lẽ, ở A thị cô thật sự có cơ hội. Đáng tiếc, không ai cho cô cơ hội cả”
Một câu nói của anh khiến Hạ Tử Ca mặt trắng bệch, nếu như lúc ấy cô không nhẹ dạ cả tin vào lời của Chung Nham, nếu như lúc ấy ba cô có thể tranh thủ tìm đến cái kế hoạch đó để nâng đỡ tiền bạc, bây giờ sẽ không như vậy. Là cô đã phá hoại mọi thứ.
“Anh buông tôi ra, tôi cái gì cũng không biết.” Tử Ca dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay anh đang giam cầm mình, khoảng cách gần như vậy khiến cô không thở nổi.
Mộ Diễn hai tay dùng sức đè lên cổ tay Tử Ca , trong đôi mắt lạnh nhạt rét lạnh, khiến cho cô cả người run lên, cổ tay bị nắm đau quá, trong mắt chỉ muốn rơi lệ. Hàm răng cắn môi dưới thật chặt, không chịu cầu xin tha thứ, mà cô quật cường lại kích thích anh hơn. Tay của anh càng dùng thêm sức đi xuống phía dưới, cổ tay cơ hồ bị nghiền nát ở trên bàn, nước mắt rốt cục không nhịn được rớt xuống, “Đau quá.”
“Đau ? Vậy thì nhớ rõ cảm giác này .” Mộ Diễn lạnh giọng, hơi buông lỏng tay ra.
“Kẻ điên này, tôi tại sao nghe lời anh nói?”
“Tại sao? Nếu như cô muốn Hạ Xương Nguyên sớm được ra tù, cô nhất định phải nghe lời.” Môi của hắn nhẹ nhàng hướng tới tai của Tử Ca , một tay sờ lên chân của Tử Ca , một đường chậm chạp hướng về phía trước.
Đè lại bàn tay làm loạn của anh, Hạ Tử Ca tròng mắt thanh minh, cắn răng nói, “Một lần giao dịch ở trên giường.”
“Giao dịch? Cô nghĩ có thể cùng tôi giao dịch? Tử Ca, tôi không đợi được đến buổi tối, cô nói phải làm sao bây giờ?” Ngón tay thô ráp lục lọi trong váy của cô, Hạ Tử Ca run lên, nơi này là công ty, nếu có ai tuỳ hứng sẽ tiến vào phòng họp.
“Không muốn, anh không thể, nơi này là phòng họp.” Hạ Tử Ca sắc mặt trắng bệch, cô bắt được bàn tay làm loạn của anh, ngăn cản động tác của anh, lại bị anh giữ chặt tay.
“Thế nào? Muốn mình tới?” Anh nắm tay của cô, bức bách tay cô đụng chạm đến vùng cấm địa của mình, sức của cô và của anh thật chênh lệch, Tử Ca tuyệt vọng, cô chỉ có thể lẩm bẩm nói, “Không muốn. . . . . . Cầu xin anh. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .”
Nước mắt không nhịn được lăn xuống, Tử Ca xoay mặt đi, môi mím chặt phát ra tiếng ngâm nga đứt quãng, tiếng thở dốc thật thấp như muốn trêu đùa thần kinh của người khác.
“Cảm giác tự mình sờ mình như thế nào?” Thanh âm tà ác của Mộ Diễn ở bên tai nàng vòng quanh, Tử Ca dùng sức lắc đầu, trong tròng mắt quật cường nhàn nhạt tan rã, chỉ còn lại sự cầu xin tha thứ.
Bên ngoài người đến người đi, thanh âm rõ ràng truyền vào phòng họp.
“A, giống như có âm thanh gì kỳ quái.”
“Hừ, cô không biết sao? Mới vừa rồi nghe nói Mộ tổng lưu lại Hạ Tử Ca . . . . . .”
“Phải không? Vũ nữ CK?”
“Xuỳ xuỳ, chớ nói, đi mau.”
Phía ngoài nói chuyện khiến Hạ Tử Ca thân thể càng căng thẳng, Mộ Diễn căn bản không có ý muốn bỏ qua cho cô, anh đẩy ngón tay của cô, để tay cô tự xâm nhập vào vùng cấm địa của mình, Cô càng giãy dụa thân thể càng nhạy cảm, Hạ Tử Ca cảm giác mình muốn nổi điên, Cô sợ không dám nhúc nhích.
“Ngoan, nhúc nhích, sẽ có cảm giác hơn.”
“Ưm. . . . . . Anh là ác ma. . . . . . A, không muốn. . . . . . Mộ Diễn, cầu xin anh, không nên ở chỗ này. . . . . . Anh nói, Anh muốn tôi phải làm sao bây giờ. . . . . .”
“Tôi và cô đang ở trên đất của tôi, sợ cái gì.”