Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 121: Chán rồi liền đuổi đi


Đọc truyện Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ – Chương 121: Chán rồi liền đuổi đi

Ngồi ở trên ban công một hồi, Mộ Diễn vẫn không trở về. Khoé miệng Tử Ca gợi lên ý cười, cô xác nhận anh sẽ không trở về. Đi vào phòng ngủ, rúc vào trong chăn, khi nằm trên chiếc giường mềm mại toàn bộ sự mệt mỏi đã tan đi, cô ngủ thoải mái cực kỳ.

Đưa Mộ Tình trở về, lại bị cô ta giữ lại, Mộ Diễn cũng không dễ dàng rời đi.

“Ca, anh không thể lưu lại sao? Em thật sự sợ hãi.”.

Mộ Tình đang khẩn cầu anh không phải không biết , chỉ là trong lòng đang khó chịu vô cùng, chỉ cần suy nghĩ đến chuyện tối nay Tử Ca cùng Sở Luật rời đi, Mộ Diễn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng.

“Để Tiểu Hiền qua đây đi, anh có việc.” Mộ Diễn cầm điện thoại nhấn một dãy số, nhưng không hề phát hiện ra đây là lần đầu tiên anh cự tuyệt yêu cầu của Mộ Tình.

Mộ Tình mím môi, lần đầu ca ca cự tuyệt mình. Cái loại cảm giác khó nắm bắt một thứ gì đó trong tay, nhất thời khiến Mộ Tình khó chịu, cô ta cắn môi nhìn chằm chằm Mộ Diễn cũng không biết bản thân mình nên nói cái gì.

Không đợi Tiểu Hiền đến, anh đã khẩn cấp rời đi. Thời điểm tay của người đàn ông vừa chạm đến cửa, một giọng nói vang lên, “Ca, anh quan tâm cô ta sao?”

Nhiều hơn so với em sao?

Trả lời của cô chỉ là tiếng cửa đóng lại. Trên mặt Mộ Tình hiện lên vẻ âm u, cảm giác ghen tị xâm nhập vào xương tủy. Thứ vốn thuộc về cô bây giờ lại thuộc về người khác người khác ? Cô không cho phép.

Đang ngủ ngon đột tự nhiên Tử Ca bừng tỉnh, cô vươn vai mệt mỏi, vừa muốn rời giường thì đột nhiên phát hiện có một người đàn ông đang đứng trước cửa. Thân thể bỗng cứng đờ, chỉ trong chốc lát, Tử Ca đã kịp phản ứng, cô xốc chăn lên đi chân trần dẫm lên tấm thảm, nhào về phía trước ôm eo Mộ Diễn, “Anh trở lại, em biết anh sẽ trở về mà.”

Đèn điện rất sáng, cô ôm của thắt lưng của anh trong lòng ảo não vô cùng, cô tự nhiên đến nỗi ngay cả khi anh về cô cũng không giật mình lo lắng.

Mộ Diễn xoay người, con ngươi sầm lãnh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng không mang theo ý cười, anh gỡ cánh tay của cô ra, động tác mãnh mẽ, cả người đã bị Mộ Diễn quăng lên giường.


“Cô ngủ rất ngon, có đúng không?”

Thanh âm của anh trầm thấp, rét lạnh một mảng, Tử Ca bị quăng lên giường đầu óc hơi choáng váng, vừa mới khởi động cánh tay một chút, thân thể to lớn của đàn ông đã đè ép xuống, thân thể của anh dán lên người cô, hung hăng áp trụ cô, ánh mắt hằn lên từng tia máu lạnh lùng khiến Tử Ca bỡ ngỡ. Hai tay của cô đang đặt trên người của anh, bộ dạng này của anh khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Anh, anh muốn làm cái gì?”

Mộ Diễn kéo hai tay của cô để lên đỉnh đầu, hạ thân gắt gao đè nặng lên hai chân của cô khiến cô không thể nhúc nhích. Tử Ca mở to hai mắt, tay của anh đang thăm dò ở bên trong áo ngủ, bàn tay dọc theo thân thể tùy ý làm loạn. Kế tiếp sẽ phát sinh cái gì không cần anh nói, Tử Ca cũng hiểu.

“Hạ Hạ, em nói xem tôi muốn làm cái gì? Không có tôi bên cạnh đã khẩn cấp nhào vào lòng tên đàn ông khác? Mấy ngày nay là tôi lơ là cảnh giác với em đúng không?”

Khóe miệng anh đang nở nụ cười tà ác, nó khiến tim Tử Ca tim nhảy dựng lên , đáy lòng khủng hoảng vô cùng, cô vội vàng chế trụ tay anh, kích động giải thích, “Chỉ là trùng hợp thôi mà, em và Sở Luật không có quan hệ gì với nhau. Anh đừng như vậy có được không.”

Cô cầu xin , giọng nói như sắp khóc, tay của anh vẫn chạy loạn khắp thân thể cô, nhìn ánh mắt trong veo từ từ nhiễm hơi nước, có lẽ do cô mang thai nên bản thân mới mẫn cảm như vậy. Ngón tay anh đi đến chỗ nào chỗ đó liền bị đốt cháy. Thân thể trở nên run rẩy, cô cắn môi ức chế bản thân không thốt ra tiếng rên nhẹ. Nhưng trong giọng nói có chút hỗn độn, “A Diễn, anh buông em ra có được không?”

Cô lắc lắc người, kiều mị ngâm nga, đánh vào lý trí của anh. Mộ Diễn buông lỏng tay, hai tay của cô khẩn trương ôm lấy cổ người đàn ông, cô đem thân thể nóng bỏng của mình gắt gao dán sát vào người anh, cuốn hút xúc giác của anh.

Lửa,trong nháy mắt bị điểm cháy.

Lưu lại một tia lý trí, Tử Ca ngăn cản động tác của anh, cô trầm trầm thở dốc, “Mộ Diễn, chúng ta giao dịch như thế nào đây?”

“Giao dịch gì?”

“Lên giường một đêm, đổi lại mỗi đêm anh đều phải trở về.”


Khóe mắt Mộ Diễn tối đén, đột nhiên anh đẩy tay Tử Ca ra, cô cho rằng anh sẽ buông tha cho cô. Nhưng ngay sau đó anh cúi người xuống, nụ hôn cực nóng cắn xé ở trong miệng khiến cô hít thở không thông, đầu lưỡi đẩy qua đẩy lại như đồng ý.

Đáy mắt Mộ Diễn càng thêm sâu sắc, không nghĩ cô sẽ phối hợp, nhưng anh cũng không kịp nghĩ nhiều. Hai tay Tử Ca ôm lấy cổ của anh, tiếng thở dốc phun ra, dán bên tai của anh.

Theo động tác của anh cô vặn vẹo thân thể, Tử Ca cắn răng để chính mình bắt kịp tiết tấu của anh, không muốn chịu tội, vậy thì thần phục, trong bụng cô còn đứa nhỏ, cô kím nén không để động tác của mình quá cuồng dã.

Tay anh thăm dò vào bên trong cơ thể cô. Tử Ca ưỡn người, thân thể không hề thoải mái. Anh giật giật ngón tay, cảm giác cô đã đủ vừa để dung nạp mình anh mới đẩy vào. Anh mai phục thân thể cô, đem chính mình đưa vào chỗ sâu nhất của cô.

Dưới thân, khuôn mặt này vẫn quyến rũ như cũ, thân thể này đều được anh dạy dỗ, anh gắt gao ấn cô nhập vào ngực mình, cô tiện tay ôm lấy thân thể rắn chắc của ang, cô cảm giác anh sắp đến, lúc cô ôm chặt là lúc anh đẩy cô ra.

Người đàn ông ở trên người cô thở dốc, cũng không lưu lại cho cô bất cứ cơ hội nào.

Từ trước đến nay anh đều suy nghĩ chu toàn, bởi vì một lần ngoài ý muốn đã khiến cô có thai. Tử Ca nghiêng đầu đi, chỉ cảm thấy vận mệnh trêu người, cũng vì đứa nhỏ nhất định cô phải rời khỏi.

“Tử Ca ” Các xưng hô thân mật đã được thay đổi, anh gọi cô lad Tử Ca, biểu thị quan hệ của họ giữa đã đến một giới hạn nhất định, “Nếu cô không có lòng than, tôi sẽ không mất đi hứng thú nhanh như vậy.”

Cái người đàn ông này, anh đang gối lên vị trí gần ngực cô mà miệng lại nói ra câu vô tình như vậy

“Anh có ý gì?”

“Tôi sẽ đưa cho cô một tờ chi phiếu, ” Người đàn ông đứng lên, bước đi không hề dừng lại, “Ngày mai, cô chuyển đi thôi.”


Chán , đuổi cô, đơn giản thế thôi.

Tử Ca nằm trên giường không nhúc nhích, nhìn anh đi vào phòng tắm, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà không có bất cứ suy nghĩ gì, quá một phút đồng hồ, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề.

cô há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì. Coi như tán thành.

Cả căn phòng, tràn ngập hương vị tình dục còn chưa tán đi, lúc Mộ Diễn ra khỏi phòng là lúc sáng sớm, Tử Ca mệt bò không nổi,ngủ một lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Cô đứng dậy, xếp đồ đạc thu dọn sạch sẽ, đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái cho dễ chịu .

Tử Ca an tĩnh ngồi xuống, sấy khô bộ tóc ẩm ướt tóc , từ trong tủ quần áo cô kéo ra một cái thùng, cô đem tất cả quần áo, đồ trang sức Mộ Diễn mua cho cất vào thùng để ở tầng thấp nhất, rồi cô lấy ra một tờ chi phiếu, bên trong toàn là tiền mặt, ước chừng có hơn mười vạn khối, Tử Ca nhìn chằm chằm tờ chi phiếu một hồi, tiện tay bỏ vào trong ví tiền.

Chuyện nên làm, lưu lại số tiền này coi như tiền nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Sau một giờ, cô thu thập hết đồ đạc nhưng nhiều quá chứa không nổi, Tử Ca đem toàn bộ đưa cho Vương Linh, “Nhìn xem thích cái gì thì lấy đi.”

“Hạ tiểu thư, thật sự cô sẽ đi sao?”.

“Không thể ở lại chờ cô đuổi tôi đi được rồi nha.”

Tử Ca nhẹ cười, cô xem Vương Linh đứng không chịu lấy vài thứ kia, “Nếu không thích, thì bỏ đi đi, dù sao tôi cũng mang không đi.”

Trước khi đi, nghĩ nghĩ, cô vào phòng tắm dùng son môi viết một câu.

Tử Ca đi đến bệnh viện, làm thủ tục xuất viện cho mẹ. Tạ Phương nhìn cô xách túi hành lí, cũng đoán được cái gì đó, chỉ hỏi cô, “Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?”

“Chúng ta về nhà.”

Nơi cô chọn là nơi gần bệnh viện cực kì thuận lợi cho bệnh tình của Tạ Phương, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô đi chợ mua ít đồ, ăn xong liền leo lên giường đi ngủ. Cô mệt mỏi rồi.


Mộ Diễn trở về Ngự Cảnh Quốc Tế, lúc đó là chạng vạng tối.

Lầu hai, Vương Linh đang dọn dẹp phòng, thời điểm Mộ Diễn đẩy cửa ra đi vào , anh cho rằng chính mình đi nhầm phòng, hương vị của Tử Ca ở bên trong đã không còn một mảnh. Ahn đứng ở cửa rất lâu, mãi đến Vương Linh gọi anh mới hồi phục tinh thần.

“Tiên sinh, người trở lại.”

Người đàn ông cởi tây trang, tùy ý ném đến trên giường, “Lúc đi cô ấy có nói gì không ?”

“Hạ tiểu thư nói, hai người không phải vợ chồng, tờ chi phiếu kia cô ấy sẽ nhânh. Nhưng những thứ kia cô đều để lại.”

Mộ Diễn cởi cà- vạt, tiện tay mở tủ quần áo ra, bên trong trống không cái gì cũng không còn, trên bàn trang điểm cũng trống không, chỉ có một chiếc nhẫn đang nằm trên đó.

Mộ Diễn cầm lên, coi như đã hiểu rõ

“Biết rồi, đi ra ngoài trước đi.”

Mộ Diễn đi vào phòng tắm, kính thủy tinh có một dòng chữ được viết bằng son đỏ, bỏ qua tôi, vĩnh viễn là sai lầm của anh, Mộ Diễn, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận.

Đột nhiên khóe mắt lộ ra ý cười, giống như anh nhìn thấy cô hung hãn đứng ở trước mặt mình. Sau khi tắm xong, Tử Ca lưu lại cho anh một dấu vết đó là cá tính của cô.

Những thứ này như vết bấu, thâm đột ngột.Cô đang cố ý khẳng định.

Ngón tay điểm ở hai chữ hối hận, đáy mắt Mộ Diễn trầm trầm nhìn không ra cảm xúc, thật lâu sau, tay anh quẹt một đường hai chữ tách hẳn ra, mờ nhạt đi. Anh, chưa bao giờ biết hối hận.

Tử Ca ngủ rất ngon, nhìn chiếc chăn ấm áp miệng cô hiện lên ý cười.

Một khắc kia, Tử Ca cảm thấy.mình được hồi sinh lần nữa, cô tràn ngập niềm tin vào cuộc sống sau này và hi vọng rất nhiều điều, nhưng cô không biết một trận bão táp đang chờ mình ở phía trước….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.