Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 116


Đọc truyện Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ – Chương 116

“Ca ca không biết chuyện cô mang thai?” Mộ Tình tao nhã quấy coffee, tư thế của cô ta hồn nhiên mà dịu dàng, lời nói lại chứa hàm ý sâu sắc khiến người ta nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng.

Tử Ca chỉ cảm thấy bụng dưới buộc chặt, cô ép chính mình mỉm cười,”Ai nói với cô đây là con của anh ta?”

“Cô không nói?”

Cốc cà phê trước mặt, Tử Ca cũng chưa động, ngón tay để trên mặt bàn đã dần dần lạnh lẽo, “Anh ta biết hoặc không biết có cái gì khác nhau sao? Vì đứa con của tôi không còn.”

Tử Ca nói khiến Mộ Tình ngớ ra, cô ta mị mị ánh mắt ngẩng đầu nhìn về cô gái trước mắt, “Còn nữa, ngày đó cô khóc cái gì?”

Khóe miệng Tử Ca tràn ra một tiếng cười nhạo, “Có phải cô cho rằng tôi luôn kề cận ca ca của cô không? Nhưng tôi nghĩ muốn rời đi, Mộ tiểu thư, nếu cô muốn tôi nói cho cô nghe thì tôi nói, đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi không hề nghĩ muốn sinh con cho anh ta. Cho nên, tôi không nói cho anh ta biết, bởi vì tôi chưa bao giờ mang thai cả.”

Trợn mắt nói lời bịa đặt, từ lúc nào cô trở nên thành thạo như vậy rồi! Xem kìa, cô nói liền mạch, một tia do dự đều không có, hạ bút thành văn.

Vốn là lời thề son sắt, vốn cho rằng trong tay mình đã nắm được cái cán, trong giây lát lại tuột mất. Ý của cô là cô đã từng mang thai nhưng hiện tại cũng đã giải quyết rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Tình tìm không thấy câu hỏi để hỏi.


“Hạ Tử Ca, đúng không?” Mộ Tình giương nhẹ khóe miệng, “Trong lời nói của cô là thật hay giả tôi cũng không phân biệt được, nhưng là, nên sớm nói lời tạm biệt đi, ca ca đối với cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, đừng tự dát vàng lên mặt mình, cho rằng ca ca không có cô thì không sống được sao? !”

“Quả thật không phải tôi tự đề cao mình, ” Tử Ca rũ mắt xuống, lông mi dài dài hơi run run, “Cho nên, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đặt hết tâm tình của mình lên người đàn ông kia “

“Cô phá thai rồi hả ?” Cô ta hỏi mang theo một tia thoải mái. Tử Ca than thở, chỉ cảm thấy quả nhiên đứa con trong bụng mình sự ra đời của nó không được ai hoan nghênh.

Cô buông ánh mắt xuống, không hề trả lời, ánh mắt buồn bã, lại khiến Mộ Tình tin vài phần.

“Cô tự mình hiểu lấy, chỉ bằng xuất thân của cô, cũng đã không xứng với ca ca.” Mộ Tình cúi xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Ca, “Thẳng thắn nói, hôm nay tôi tìm cô để làm rõ vài chuyện , nếu cô cũng có ỹ nghĩ này, vậy thì nên sớm rời đi.”

Tử Ca nghiêng đầu đi, trên lưng dĩ nhiên chảy ra mồ hôi lạnh, cô tận lực để cho sắc mặt mình cực kì bình tĩnh, ai có thể có thể biết được ở sâu trong nội tâm của cô đang có cái gì đó dao động, cái cảm giác bị người khác nắm được khuyết điểm là nơm nớp lo sợ.

“Mộ tiểu thư, cô muốn nói những thứ này, tôi cảm thấy tốt nhất cô nên trực tiếp nói với ca ca của cô, tôi còn có việc, cô từ từ uống.” Tử Ca đứng lên, đi ra khỏi tiệm cà phê.

Sau lưng ánh mắt Mộ Tình như độc xà ép sát bóng dáng của cô, rồi sau đó đột nhiên thu hồi, phảng phất như ánh mắt âm độc đó chưa từng có bao giờ, cô ta bưng cà phê uống một ngụm, trên mặt tươi cười cực kì quỷ dị.

Hạ Tử Ca, cô cho là nói hai ba câu như vậy có thể doạ được tôi sao?


Ngón tay bắt lấy cổ tay của mình, áo sơmi dài tay che đậy trên cánh tay, miệng vết thương ẩn ẩn đau đớn, những cái này không thể chịu đựng được khi đêm đến, cô chỉ có thể dựa vào ý nghĩ mơ hồ ca ca sẽ tới chống đỡ cho mình, nếu, không có ca ca, Mộ Tình không dám nghĩ rốt cuộc chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.

Khóe mắt có chút ướt át, răng nanh cắn chặt, cô ta ở trong lòng mặc niệm, Ca ca.

Ca ca, ca ca, anh nói vẫn rất tốt với em, Tình Nhi tin, Tình Nhi sẽ tin anh.

Văn phòng Mộ thị , cửa sổ sát đất to vĩ đại, Mộ Diễn đứng thẳng người, anh nhìn xuống , phảng phất chân như đang giẫm lên đám mây, hiện tại anh đã đứng ở chỗ cao, cúi đầu có thể nhìn xuống, anh đã là người cao cao tại thượng có quyền có thế, nếu anh nghĩ muốn, có rất ít chuyện anh sẽ không làm được.

Sự cố giao thông năm đó, sau một đêm anh trở thành trẻ mồ côi, lời nói cuối cùng của mẹ vẫn vang vọng ở bên tai, bà ấy gắt gao ôm anh vào trong ngực, cả thân thể bị biến hình, máu tươi trên người mẹ bao trùm lấy người anh, khi đó tuổi còn quá nhỏ, anh cầu cứu cũng không biết cầu cứu như thế nào. Chỉ có thể khóc nhìn mẹ mình thống khổ vặn vẹo.

A Diễn, con nhất định phải sống, mẹ yêu A Diễn nhất.

Ba tử vong ngay tại chỗ, mẹ mất máu quá nhiều, cứu giúp không có hiệu quả.

Mà anh, một chút tổn thương cũng không có, mẹ đã dùng tính mạng để bảo vệ anh một cách chu toàn, những năm tháng kia, trước mắt anh toàn là máu tươi và mùi máu tươi. Nếu nói Mộ Tình là ánh sáng mặt trời của anh, anh chắc chắn sẽ không hoài nghi.

Tuổi tác của anh đã dần dần tăng trưởng, không có cha không có mẹ, mỗi ngày mỗi đêm anh cùng màu đỏ làm bạn, chỉ cần mở to mắt, trước mặt anh đều là một mảng máu tươi, mọi người đều đã được màu đỏ bao phủ.


Màu sắc này luôn im đậm trong trí nhớ của anh. Áp lực trầm trọng.

“Ca ca, anh làm ca ca của tôi có được hay không?”

Viện trưởng nói có một đôi vợ chồng muốn nhận con nuôi, ở Cô Nhi Viện tất cả các đứa trẻ đều đã ở đây hết. Anh ru rú trong một góc sáng sủa lẳng lặng nhìn các bạn bị mang đi, trong lòng không động.

Sinh mệnh, giống như lúc bác sĩ nói mẹ không cứu được đều đã bay đi rồi.

Một thanh âm mềm mại tràn ra, một đôi tay mềm mại dắt anh đi, cái gương mặt tròn tròn ngồ ngộ đang cùng mẹ nở nụ cười rạng rỡ.

Trong trẻo, ấm áp. Trước mắt anh giống như bị một cây đao bổ ra một góc, nhóc con trước mặt đem lại sự sống tươi mới cho anh, anh có thể ngắm cô cả ngày không thôi, làn da trắng nõn cùng với chiếc váy màu hồng .

“Được.”

Suốt ba năm qua, đây là lần đầu anh mở miệng nói chuyện, viện trưởng khóc đỏ cả tròng mắt, bà ấy khóc khẩn cầu người tới có thể dẫn anh đi, “Mộ tiên sinh, đứa nhỏ này, thật sự rất tội. Đến nơi này ba năm, đây là lần đầu tôi tiên nghe cậu ấy mở miệng nói chuyện, các người nhất định là có duyên có phận , liền dẫn cậu nhỏ này đi thôi.”

Anh chỉ nhớ lúc ấy ba nuôi hỏi viện trưởng tên anh, sau đó anh bị Mộ Tình mang đi, thủ tục nuôi dưỡng đã làm xong. Ba nuôi hứa sẽ tìm cho anh bác sĩ tâm lý để chữa trị.

Lúc anh tám tuổi, bởi vì có Tình Nhi mà cuộc sống của từ từ có màu sắc rực rỡ. Nhưng mà, cũng không phải tất cả mọi người đều hoan nghênh anh, Quý Minh Tuệ nằm trong số những người đó.


Cho nên, khi anh có thể độc lập sinh hoạt ở Mộ gia, anh muốn dùng hai bàn tay của mình để tạo dựng một thiên hạ cho mình. Chỉ là, năm đó anh vừa mới bước đi chứ chưa thể hoàn toàn có cánh mà bay.

Cho nên, năm đó Tình Nhi tìm đến anh, anh vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của cô ấy.

Anh cho rằng, nếu sự tình thật sự nghiêm trọng, cha nuôi sẽ tìm anh.

Nhưng là, anh chưa từng nghĩ đến, ba tháng trôi qua, anh đích thị đã nhận được thiệp cưới của Tình Nhi.

Cốc cốc —

Tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của Mộ Diễn, anh thu hồi tâm tình, “Mời vào.”

“Ca ” Mộ Tình nhảy vọt tới, rõ ràng không còn nhỏ, nhưng vẫn sôi nổi không đứng đắn.

“Đã có chồng rồi, bộ dáng như thế này không sợ bị nhà chồng cười nhạo sao.” Mộ Diễn thuận miệng nói ra, anh cảm thấy chua chát, nếu như không phải lúc trước chính mình ngu dốt, Tình Nhi sẽ không lập gia đình.

Chỉ là, Mộ Thường Thanh đứng ra chọn chồng cho con nhất định sẽ không thua kém ai, sai lầm một bước, không thể sai lần thêm nữa, anh cũng có nhận thức của riêng mình.

Câu nói của anh khiến Mộ Tình dừng một phen, nụ cười trên mặt trực tiếp rơi xuống, cô đứng ở một bên, “Ca, có phải vì em lập gia đình , cho nên giữ chúng ta liền có một khoảng cách? _


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.