Bạn đang đọc Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên – Chương 7
Từ sự kiện bạn gái lần trước, Nghê Thiên Ngữ lại có thêm thân phận mới, diễn thêm phần là bạn gái Mạnh Diên Châu. Cô nghĩ mình đúng là kinh nghiệm, nếu công việc là như vậy, cô nên đòi thêm tiền lương rồi.
Cô mặc dạ phục, một cái tay nắm vào cánh tay chấn thương của Mạnh Diên Châu, một tay khác nhẹ nhàng rủ xuống, đối nghịch mỉm cười mê hoặc. Mà người đàn ông bên cạnh cô, bất kể trước đã làm gì, giờ phút này vẻ mặt không có gì, gương mặt ăn trên ngồi trước, gặp phải người quen cũng chỉ gật đầu một cái, cứ như thiếu nợ cười vậy.
Mà khi Mạnh Diên Chân đi tới trước mặt một người thì tự nhiên đặt tay ở ngang eo cô, cố ý ra vẻ thân mật, rồi lại sẽ không cho người cố ý.
Mạnh Vĩ Đình, là người cầm quyền nhà họ Mạnh hiện nay, cũng là anh trai của Mạnh Diên Châu, hơn Mạnh Diên Châu 25 tuổi. Vị này trên thương trường tiếng tăm lừng lẫy, người đang nắm quyền nhà họ Mạnh, cả đời hứng thú duy nhất chính là trên thương trường gió tanh mưa máu, làm cho người ta không thể không bội phục tài năng của ông ta.
Có được thì có mất, Mạnh Vĩ Đình đã hơn 50, vẫn như cũ chưa kết hôn, có người đợi bên cạnh chính là thanh mai trúc mã nhiều năm của ông, quan hệ đã được công nhân, nhưng Mạnh Vĩ Đình vẫn không nghĩ tới chuyện kết hôn.
Chuyện nhà họ Mạnh, đã từng huyên náo một thời. Người sáng lập nhà họ Mạnh, tiên sinh Mạnh Vĩnh Xương cùng vợ là Lương Vĩnh Như biết nhau từ nhỏ, chàng cưỡi ngựa vườn trúc, quanh giường tung mơ chua, biểu diễn câu chuyện tình yêu ngây thơ tốt đẹp nhất. Hai người gặp nhau từ tiểu học, liền một mực một lớp, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, lựa chọn gây dựng sự nghiệp, ngày đầu rất khổ, nhưng đôi vợ chồng này tìm được niềm vui trong đau khổ, thành lập Mạnh thị, trở thành vợ chồng kiểu mẫu.
Sau đó như các đôi vợ chồng lận đận khác, vẫn không thoát nỏi con đường này, về phần nguyên nhân, nhiều cách nói, nghi ngờ lớn nhất chính là Mạnh Vĩnh Xương bên ngoài, Lương Vĩnh Như không thể nào chấp nhận được, hôn nhân tan vỡ.
Nếu như nói Mạnh Vĩnh Xương lệch hướng chỉ có thể coi là suy đoán, việc Mạnh Diên Châu tồn tại, chính là một bằng chứng, chứng minh Mạnh Vĩnh Xương không thủy chung với cuộc hôn nhân kia.
Mạnh Vĩnh Xương ly hôn được một năm thì cưới Hạ Chi Tình kém mình mười mấy tuổi, thì Internet truyền thông thông báo tin tức nghiêng trời lệch đất này, không phải là từ người thứ ba sang chính thức, người đàn ông cuối cùng cũng thích phụ nữ trẻ tuổi hơn. Trong lúc nhất thời, trên internet thì xuất hiện một đợt sóng lớn, không thiếu người chê trách Mạnh Vĩnh Xương vứt bỏ vợ xưa.
Bất kể bên ngoài phán xét như thế nào, Mạnh Vĩnh Xương cuối cùng cưới Hạ Chi Tình, sinh hạ một đứa con là Mạnh Diên Châu.
Sau khi Mạnh Diên Châu ra đời được một tháng, Mạnh Vĩnh Xương liền qua đời, không lâu sau, Hạ Chi Tình cũng vì xảy ra tai nạn xe cộ không cấp cứu được nên mất.
Mà nhà họ Mạnh, vẫn do con trai cả của Mạnh Vĩnh Xương, Mạnh Vĩ Đình lên nắm quyền.
Nghê Thiên Ngữ quan sát người đàn ông hơn 50 tuổi này, năm tháng đối với ông ta rất ưu đãi, căn bản không nhìn ra ông ta đã là người 50 tuổi, giữa hai hàng lông mày không giận mà uy, vẻ mặt không dễ dàng, ánh mắt thâm thúy nhẹ nhàng rơi trên người Mạnh Diên Châu.
Nghê Thiên Ngữ lén lút có chút buồn cười, Mạnh Diên Chân biết Mạnh Vĩ Đình sẽ không thích cô, cố ý đặt cô đến trước mặt Mạnh Vĩ Đình, làm gì được người ta khi căn bản chính mình là một sự việc, xem ra Mạnh Diên Châu đích thực không phải là đối thủ của Mạnh Vĩ Đình.
Mạnh Vĩnh Xương mất trước, đã lập được di chúc, Mạnh Diên Châu có thể nắm giữ cổ phần sau khi trưởng thành, giai đoạn vị thành niên, cũng do Hạ Chi Tình giữ, mà Hà Chi Tình xảy ra tai nạn xe cổ, toàn bộ cổ phần rơi vào trong tay Mạnh Vĩ Đình. Bây giờ Mạnh Vĩ Đình vững vàng nắm chặt cổ phần trong tay, Mạnh Diên Châu cho dù không cam lòng nhưng cũng không có cách nào.
Mạnh Vĩ Đình nhìn chằm chằm Mạnh Diên Châu hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Tiểu Tiệp ở bên kia, vừa mới tìm em”.
Mạnh Vĩ Đình đưa tay chỉ hướng, khóe miệng hàm chứa tia cười.
Đáy mắt Mạnh Diên Châu lướt qua tia khó chịu, nhẫn tâm rút tay nắm eo Nghê Thiên Ngữ, quay đầu, quả nhiên Hàn Tiệp ở bên kia. Giờ phút này cô ta cũng thấy Mạnh Diên Châu, đi tới hướng này.
Ánh mắt Nghê Thiên Ngữ lóe lên, nghĩ tới Mạnh Diên Châu đã từng nói qua Hàn Tiệp lừa gạt anh, xem ra chính là sự kiện này rồi. Mạnh Diên Châu nhiều năm qua, quan hệ với Mạnh Vĩ Đình hết sức tồi tệ rồi, thậm chí có thái độ như nước với lửa, chắc hẳn tất cả những thứ liên quan tới Mạnh Vĩ Đình, cũng có thể khiến Mạnh Diên Châu chán ghét.
Nhưng kì lạ, người bạn gái Mạnh Diên Châu yêu, lại là người Mạnh Vĩ Đình an bài.
Có thể nói, Hàn Tiệp là được Mạnh Vĩ Đình lựa chọn làm vợ Mạnh Diên Châu, quan sát bên cạnh Mạnh Diên Châu, để cho anh trở thành người nhà họ Mạnh “đạt yêu cầu”. Chỉ là trên đường xảy ra việc ngoài ý muốn, Mạnh Diên Châu phát hiện ra tất cả, vì vậy bọn họ chia tay.
Hàn Tiệp đi tới, biểu hiện rất nhất trí với Mạnh Vĩ Đình, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Nghê Thiên Ngữ, khoác cánh tay Mạnh Diên Châu, “Em mới vừa tìm anh đấy, lúc nào anh tới vậy?”
Mạnh Diên Chân nhìn thẳng vào mắt Hàn Tiệp, biết rõ ràng cô ta đang diễn trò, lại như cũ phối hợp với cô ta, “Vừa tới, tìm em không thấy”.
Trong lòng Mạnh Diên Châu có âm thanh lặp lại nhắc nhở anh, Hàn Tiệp là người trong lòng anh, là người yêu của anh, dù thật sự cô khiến anh bất mãn.
Bữa tiệc này, những người có mặt đều là những người quyền quý, cha mẹ Hàn Tiệp cũng sẽ xuất hiện, nếu như anh hất tay Hàn Tiệp ra, kết quả có thể nghĩ ra, anh không muốn Hàn Tiệp bị người ta coi thường, cô cho tới bây giờ kiêu ngạo thế kia, cũng là có tư cách như thế.
Nghĩ đến Hàn Tiệp quật cường, xinh đẹp, kiêu ngạo, Mạnh Diên Châu mềm lòng một phần, vốn muốn làm trái kế hoạch của Mạnh Vĩ Đình, anh không muốn vì chính mình, mà khiến Hàn Tiệp bị người khác chỉ chỏ, cho dù cuối cùng bọn họ không ở cùng nhau, anh vẫn như cũ hi vọng cô thật tốt. Dù nghe hết sức dối trá, nhưng anh chính là muốn như thế.
Hàn Tiệp kéo Mạnh Diên Châu, hướng Mạnh Vĩ Đình cùng Dư Hà chào hỏi, sau đó rời đi.
Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, lúc Mạnh Diên Châu buông tay nắm eo mình thì cô biết rõ giá trị của mình. Lúc hữu dụng thì mới có thể được người ta nhớ lại, không dùng được thì vứt, một ánh mắt cũng không đặt ở trên người.
Cũng không khó quá, bởi vì đa số mọi người đều như thế.
Cô cười, không thể không biết mình nhếch nhác.
Chỉ biết Mạnh Diên Châu lại theo Mạnh Vĩ Đình suy nghĩ sắm vai một lần, bị nhìn chuẩn xác như thế,khó trách có người nói muốn phát triển trên thương trường thì phải hỏi Mạnh Vĩ Đình, một con cáo già.
—————-
Tiếp tục đợi ở chỗ này, có vẻ có chút ý tứ tự rước lấy nhục. Cô vừa mới chuẩn bị đi, thấy Dư Hà bên cạnh Mạnh Vĩ Đình đi lên, cố ý cùng cô trò chuyện, hình như không muốn cho người ta thấy cô càng thêm chỉ trích. Điều này làm cho Nghê Thiên Ngữ có thêm thiện cảm với Dư Hà.
Nghê Thiên Ngữ cũng đã nghe nói qua chuyện của Dư Hà, Dư Hà lúc còn trẻ, từng có hôn ước với Mạnh Vĩ Đình, thậm chí đã đính hôn. Nhưng Mạnh Vĩ Đình cũng không chú ý tới việc giữ vững quan hệ hai nhà Mạnh Dư, trước mặt mọi người từ hôn, khiến mặt Dư gia không vui. Nhưng dù là như thế, Dư Hà vẫn chung thủy với người đàn ông này, thậm chí lúc Mạnh Vĩ Đình từ hôn , trực tiếp tuyên bố với mọi người, đời này không phải là Mạnh Vĩ Đình thì bà không lấy.
Mọi người cho rằng chẳng qua là Dư Hà kích động nên mới nói thế, mà cái gia tộc Dư gia lớn này, tự nhiên sẽ không cho phép con gái mình đi chịu nhục. Nhưng Dư Hà nói được là làm được, không nghĩ tới người đàn ông khác, thậm chí tập trung tinh thần đi học trường kinh doanh, về sau làm cho công ty của Mạnh Vĩ Đình, trở thành trợ thủ đắc lực cho Mạnh Vĩ Đình.
Qua mấy chục năm ròi, Dư Hà vẫn còn đợi ở bên cạnh Mạnh Vĩ Đình, có người phụ nữ như thế, đại khái cũng lộ vẻ xúc động, ít nhất Mạnh Vĩ Đình cũng coi Dư Hà là đặc biệt, chỉ là cuối cùng không chịu cho bà hôn nhân.
Đáy lòng Nghê Thiên Ngữ than thở,không ngờ có người lấy tình yêu làm vật thần thánh kì diệu nhất, thậm chí dùng một đời chứng minh tình yêu của mình.
Dư Hà khư khư cố chấp, khiến Dư gia rất bất mãn, bố mẹ bà cũng vì thế từng muốn đoạt tuyệt quan hệ với bà, nhưng Dư Hà như bị trúng độc, tuyệt không quay đầu lại.
Nghê Thiên Ngữ quan sát Dư Hà, người phụ nữ hơn 40, cách ăn mặc không trẻ không rực rỡ, phong cách vừa đúng, cười lại khiến người ta ấm lòng, mặt mày rất ôn hòa.
Một người phụ nữ như vậy, lúc còn trẻ cũng sẽ làm chuyện điên cuồng như vậy, người ta quả thật không thể xem bề ngoài.
Lúc Nghê Thiên Ngữ quan sát Dư Hà thì Dư Hà cũng quan sát cô.
“Nghe nói lúc Mạnh Diên Châu nằm viện, đều là do Nghê tiểu thư chăm sóc, vẫn không có cơ hội để nói cảm ơn, may mắn có hôm nay”. Dư Hà nở nụ cười, nhìn kỹ thì chỉ thấy ý nhàn nhạt.
Khẩu khí đương nhiên như vậy, xem ra Dư Hà ở Mạnh gia chờ đợi nhiều năm như vậy vẫn có chút hiệu quả.
“Đó cũng là công việc của tôi, cô quá khách khí”.
Cũng hơn một năm, thật đúng là khó được, sẽ nhớ tới cái nghề y tá.
Dư Hà hình như cũng không phải là làm dáng một chút, còn hỏi cô một chút chuyện, tận lực không để cho hai người không nói một lời.
Nghê Thiên Ngữ nhớ ra cái gì đó, dù sao người đang ở trước mắt, hỏi ngu sao không hỏi, “Nghe nói cháu cô tháng sau làm đám cưới, hiện tại người kết hôn thật nhiều, tôi có bạn cũng tháng sau kết hôn”.
Dư Hà cho là cô sợ nhàm chán mới nhắc tới, cũng không để ở trong lòng, gật đầu một cái, “Ừ, tiểu tử đó, cũng nên có người thu nó lại rồi”.
Lại nói thêm một lát, Nghê Thiên Ngữ mới tìm được cớ rời đi.
Chỉ là đến lúc ra ngoài không lâu, một chiếc xe liền dừng bên người cô.
Mạnh Diên Châu hạ cửa sổ xe xuống, cười như không cười nhìn cô.
Cô đứng tại chỗ bất động, học vẻ mặt của anh, cũng cười như không cười nhìn anh.
“Cùng người đẹp nói xong chuyện rồi?”. Cô hất cằm lên.
“Cái này của cô là ghen?”. Tâm tình của anh nhìn qua rất tốt.
Cô cười, giống như anh hỏi vấn đề ngu ngốc cỡ nào vậy.
Anh nhìn cô một cái, không có mở miệng.
Vừa đúng, dù sao đều không để ý lẫn nhau, không liên quan tới tình cảm là tốt nhất.
———-
Dư Hà nhìn chăm chú vào bóng lưng Nghê Thiên Ngữ, cuối cùng lắc đầu một cái, nha đầu này không giống biểu hiện vô vị của cô ta, thậm chí từ trong ánh mắt có thể nhìn ra cô gái này trải qua nhiều điều khó khăn.
Mạnh Vĩ Đình đi tới, đứng lại ở bên người bà.
Dư Hà xoay người cười với ông, “Diên Châu hình như trưởng thành……”
Mạnh Vĩ Đình không có gật đầu, cũng không có lắc đầu.
Dư Hà lắc đầu một cái, quả thật đã trưởng thành rồi, luôn miệng nói đông nói tây….. không còn là một đứa trẻ liều lĩnh hồi xưa nữa.