Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 19


Bạn đang đọc Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên – Chương 19


Không ai đề cập đến chuyện xảy ra, vì vậy vẫn như cũ ở trên giường ân ái, theo bản năng lấy thân thể hai bên thỏa mãn dục vọng của nhau, không phải suy nghĩ về cái gọi là yêu hay không yêu,vì vậy đơn thuần lấy thân thể làm chủ đạo, tất cả trở nên thuần túy, chỉ vì nội tâm có cảm giác kích động kì lạ mà giãy dụa kịch liệt, sóng tình chuyển động, tất cả tự nhiên như vậy.
Sau khi xong chuyện, Nghê Thiên Ngữ còn nằm trước ngực của anh, tóc của cô bay loạn, dính chút sau lưng cô, đầu vai cũng có chút, một chút…. Khác thì rơi trước ngực của anh. Mồ hôi kết dính lẫn nhau, vây quanh như có như không, cô đưa ra một cái tay, ở trên ngực anh vẽ các vòng tròn.
Mạnh Diên Châu bộ dạng nhàn nhã, hơi híp mắt lại, nhìn hình dáng cô trong bóng tối.
“Tôi ghét nhất bị người lừa gạt.” Anh đột nhiên mở miệng, cùng lúc đó đưa tay bắt lấy tay cô, không để cho cô tùy ý di chuyển.
“Ai không ghét đây?”. Cô cười khẽ, cảm thấy lời này của anh cơ bản là sơ hở trong lời nói gay gắt, người nào thích bị người khác lừa gạt, để ình biến thành một kẻ ngu chứ.
Anh nâng cằm của cô lên, “Cho nên, sẽ không lừa tôi chứ?”
Con ngươi cô nhẹ nhàng nâng lên, có chút ý thương lượng, “Anh cảm thấy tôi có bản lĩnh này?”
Mạnh Diên Châu nhìn cô hồi lâu, giờ phút hai người nên gọi là vô cùng công bằng, bởi vì đều không thấy rõ cụ thể vẻ mặt của nhau, rồi gần như có thể đoán được, nhìn như không rõ ràng, rồi lại rất rõ ràng, “Cô muốn cái gì?”
Nghê Thiên Ngữ không nói gì, ý tứ của anh rõ ràng như vậy, cô muốn cái gì, anh có thể thỏa mãn cô, nhưng việc này phải có điều kiện, cô phải nghe lời, hơn nữa chỉ có thể nghe một mình anh, “Anh hi vọng tôi làm gì?”
Không rõ lắm về lợi thế của nhau, cũng không dám tùy tiện tiến vào khu vực của nhau, ai biết bên trong có cái gì.
“Tôi có thể khiến cô hét lên?”

Nghê Thiên Ngữ nhẹ nhàng thở dài, dùng đầu ngón tay đẩy tay anh nắm cằm của mình, “Anh có thể thử xem.”
Đem mặt cô dính vào lồng ngực của anh, có thể nghe được tim anh đập theo nhịp, một cái một, có lực như vậy, lại giống như kiểu có hi vọng vậy.
Từ hơi thở yếu ớt của cô ở giữa còn truyền đến một câu: Thật ra có lúc, người như tôi, vốn không có lựa chọn.
Cô phụ thuộc vào anh, dù có nửa phản kháng, xét đến cùng, cô vẫn phải phụ thuộc vào người đàn ông này.
Mạnh Diên Châu lấy tay vuốt đầu cô, giống kiểu an ủi, tựa như nói với cô: Ngoan, thật biết nghe lời.
Nghê Thiên Ngữ tiếp tục làm việc từng bước, mấy ngày nay không tính là có ngoài ý muốn, nếu như cô nhận được một hoa không tính là ngoài ý muốn. Bó hoa hồng rất lớn, trong phòng làm việc, hễ thấy hoa hồng trên bàn làm việc của cô, cũng không nhịn được nhìn qua hai lần, ngay sau đó liền mở miệng hỏi thăm, “Người nào đưa?”
Nếu như cô chỉ cười không nói, đối phương sẽ cho là, “Bạn trai sao?”
Cô không thể làm gì khác hơn là không tin tưởng ánh mắt người khác mà cười nói, “Không biết, không biết.” Suy nghĩ một chút, “Có lẽ là gửi nhầm đi?”
Cô mặc kệ người khác có tin hay không, tiếp tục làm việc. Thật ra thì, thấy bó hoa này, cô lại thấy thất vọng với Uông Minh Húc, bởi vì cô căn bản cũng không thích hoa, nhưng anh lại đưa tới như vậy, ngay cả hoa mình thích cũng không biết rõ, không khỏi khiến người ta cảm thấy thất vọng. Đồng thời nghĩ như vậy, lại mắng bản thân không biết điều. Không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trong phim, nữ chính tham gia bữa tiệc bạn học tụ tập, sau đó nam phụ quỳ xuống hướng nữ chính cầu hôn, đang cầm một bó hoa hồng, nữ chính ở trước mặt mọi người, mỉm cười nói với nam phụ: Em không thích hoa hồng.
Nam phụ rất thất vọng, nhưng vẫn cầm hoa hồng mà đi. Bạn bè nữ chính cười với cô: Cậu ở đâu mà không thích hoa hồng, chỉ không thích người cầm hoa hồng kia thôi, nếu như cậu thích người đó, coi như người ta cầm cỏ dại ven đường, cậu cũng nhận, còn có thể kêu lên là thật đẹp.
Nghê Thiên Ngữ nhìn chằm chằm bó hoa này không khỏi thở dài một hơi, chiếm diện tích thì không nói làm gì, khó hơn là phải lấy về, hơn nữa cô ngay cả bản thân còn lười chăm sóc, huống chi là bó hoa này. Cho đến sau khi tan việc, cô lấy bó hoa này để xuống trang trí đại sảnh dưới công ty. Một bó hoa hồng, mặc dù cực kỳ đẹp mắt, nhưng người đã đi thật là xa, xoay người nhìn bó hoa một cái, cuối cùng không đành lòng, cũng xem như tấm lòng của người ta, trong tay lại có 5 cánh hồng.
Cô cầm hoa hồng ra ngoài, Uông Minh Húc đã lái xe ở chỗ đấy đợi.

Cô khẽ sửng sốt, cho đến khi xe của anh lái tới, ý bảo cô lên xe.
Nghê Thiên Ngữ cau mày, “Anh đi ngang qua sao?”
Uông Minh Húc cười, sau khi nghe được lời của cô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Không phải đi ngang qua, mà đang chờ em.” Ngay cả một chút cứu vãn cũng không có.
Nghê Thiên Ngữ lại nghĩ tới, nếu như là Mạnh Diên Châu, vào giờ phút này đại khái sẽ nói với cô thế này: Đúng vậy, đi ngang qua, vận khí tốt nên lúc đi ngang qua gặp phải cô, chúng ta thế này có phải duyên phận hay không.
Cô có thể đoán được Mạnh Diên Châu nói chuyện như vậy thì mắt cũng có nửa điểm cười, khóe miệng vừa nâng lên, phối hợp vừa phải, cố tính để cho anh không cảm thấy thái độ qua loa không để ý.
Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, chọn lựa lên xe, Mạnh Diên Châu đã sớm đi ra ngoài, chắc chỗ nào đấy có chuyện đại sự, không bằng chuyện của cô rồi. Uông Minh Húc thấy cô lên xe, lúc này mới thở phào.
“Muốn đi đâu ăn cơm?”. Uông Minh Húc nhìn cô, “Anh mời em.”
Thứ tình cảm này, rõ ràng không có phân biệt giàu nghèo, không biết đi ra ngoài như thế nào, tư thái luôn cao hơn một chút, một người đi ra không được, không cảm thấy tình cảm cân bằng. Nghê Thiên Ngữ tùy ý chỉ vào một nơi, “Đi nơi đó đi!”
Uông Minh Húc dừng xe lại, Nghê Thiên Ngữ xuống xe.
Bữa cơm này không thoải mái lắm, vì Nghê Thiên Ngữ phát hiện ra, cô với bạn trai cũ này căn bản không có chuyện gì, cũng không biết mở miệng từ đâu.
“Cho anh một cơ hội, để cho anh lần nữa theo đuổi em.” Uông Minh Húc để đũa xuống.
Nghê Thiên Ngữ cảm thấy các tế bào trong cơ thể rất thực tế, nếu không ý nghĩ đầu tiên của cô sao lại là cái này, “Điều kiện của anh không tồi, muốn tìm cô gái tốt cũng dễ dàng, vì sao lại tìm đến em?”. Chính cô cũng thấy mình đáng ghét, “Nếu như vì ban đầu em nói chia tay trước, anh vẫn canh cánh trong lòng, vậy em thu hồi lời em nói chia tay trước đây, hiện tại anh nói chia tay đi.”

Uông Minh Húc mở to mắt nhìn cô, “Em nghĩ anh là người như vậy?”
Cô cười, “Trước kia em không nghĩ anh như vậy, nhưng bây giờ em có. Anh xem, chúng ta cách xa lâu như vậy, ngay cả em khác xa với hồi xưa, huống chi trong lòng anh em đã từ xưa rồi, chắc em đã hoàn toàn thay đổi rồi, chỉ là anh không chịu thừa nhận thôi. Thật sự đã lãng phí thời gian ột người như em….”
“Tại sao? Tại sao?”. Tại sao phải biến thành như bây giờ, tại sao em biến thành cái bộ dạng này…..
“Trên đời này, thứ duy nhất không thay đổi chính là biến đổi.” Cô cười châm chọc, đây là câu cô thích nhất lúc thầy giáo dạy đại học nói ra.
Uông Minh Húc chỉ nhìn cô, cái gì cũng không nói ra được.
Nghê Thiên Ngữ cắn môi, đứng lên, đi tới trước mặt anh, cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, “Ví dụ như, trước kia em thấy anh muốn hôn em thì sẽ đẩy anh ra, nhưng bây giờ em lại tùy tiện cùng đàn ông lên giường, đối tượng đó, anh đã gặp…..”
Cô nói xong, vẫn nhớ đi tính tiền, một lần cuối, cô xin anh.
Cô cảm thấy tâm địa mình sắt đá, tổn thương một người như vậy mà không áy náy, một người có tâm lớn như vậy, tại sao có nhiều thứ như thế, cái gì tổn thương hay không tổn thương, cái gì khó chịu không khó chịu, liên quan gì tới mình?
Lúc Tả Vi Linh nhận được điện thoại, Uông Minh Húc đã uống tới mức say mèm. Cứ khăng khăng uống rượu, lại còn nhắc tới kỷ niệm của anh với Nghê Thiên Ngữ, khi đó Nghê Thiên Ngữ thật sự rất hiểu biết, đúng ở bên cạnh Uông Minh Húc là một bông hoa bách hợp thanh nhã, cô không nói nhiều, nhưng lúc cười luôn hấp dẫn người khác như thế. Anh cũng không rõ sao mình như bị quỷ ám với cô, thích là thích, lúc không nhìn thấy thì thấy ngứa ngáy, vẫn muốn thấy cô, muốn nghe tiếng của cô, muốn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Tả Vi Linh khuyên can anh, mong anh uống ít đi, nhưng Uông Minh Húc căn bản không lời của cô, vẫn xét đoán, xét đoán, một khắc cũng không nghe.
“Tại sao cô ấy lại biến thành như bây giờ?”. Anh không hiểu, đến bây giờ vẫn không hiểu.
Tả Vi Linh cũng cảm thấy Nghê Thiên Ngữ thật sự biến đổi rất lớn, nghe Uông Minh Húc nói vậy, không khỏi nhớ lại. Lúc Nghê Thiên Ngữ bắt đầu thay đổi, hình như từ sau khi Nghê Tử Nhứ qua đời……
Tại sao vậy chứ? Tả Vi Linh cũng không rõ, ngày thường thái độ ác liệt với Nghê Thiên Ngữ, nhìn thấy cô là lên tiếng châm chọc, chính là một Nghê Tử Nhứ như vậy,là vào một hôm Nghê Thiên Ngữ mua được căn hộ rất tốt.
Hơn nữa, Nghê Tử Nhứ vì Nghê Thiên Ngữ mà chết, chiếc xe kia đụng tới thì Nghê Tử Nhứ đẩy đứa con gái mình chán ghét nhất, lựa chọn để mình chết, cứu con gái mình.

Con người rốt cuộc có bao nhiêu mâu thuẫn đây?
Không ai có thể hiểu.
Tựa như Tả Vi Linh cô, giờ phút này nghe Uông Minh Húc giảng giải anh với một người phụ nữ khác nhớ mãi không quên cỡ nào, nhưng rõ ràng cô đối với người đàn ông này không phải là một dạng nhớ mãi không quên sao?
“Nói lâu như vậy, có mệt không?” Tả Vi Linh cũng không khuyen Uông Minh Húc uống ít nữa, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh, “Hãy nghe em nói chuyện thôi.”
“Trước đây thật lâu, lúc mẹ em còn sống, có một cậu bé tới nhà em chơi, khi đó người lớn luôn nói đùa rằng, nếu chúng ta chơi với nhau tốt như vậy, trở thành người một nhà là được lắm. Khi đó em rất xấu hổ, nghe được bọn họ nói như vậy, liền cách cậu bé đó thật xa, nhìn thấy cậu bé là đi xa. Sau thì thế nào, em phát hiện chúng ta học chung một trường tiểu học, nhưng cậu bé ấy lớn hơn em mấy lớp, em luôn nghe được bạn học nói cậu bé rất giỏi, thành tích ưu tú, lúc đó em bắt đầu chú ý tới anh.”
“Anh là người nhuộm tóc đầu tiên ở trường chúng ta, khi đó anh học năm lớp 6, ông thầy đuổi theo để bắt nhuộm trở lại, anh ấy không chịu, cuối cùng anh bị thầy giáo bắt đứng úp mặt vào tường sân thể thao sám hối. Em cùng bạn học đi xem, anh đứng ở dưới ánh mặt trời cười nhìn mọi người, khi đó em nhìn vào ánh mắt anh mà cảm thấy, người bị vây quanh xem là chúng em.”
“Lúc học trung học cơ sở, anh tham gia đại hội thể thao thì bị gãy chân, nghỉ ngơi lâu. Khi đó trường cho anh về nhà nghỉ, mà bị lùi xuống một lớp, anh rất buồn bực. Em lại rất vui, bởi vì như thế mà thấy cách anh gần hơn……”
“Lúc học trung học cơ sở đó, thành tích của em trở nên cực kì tốt, thậm chí còn được nhảy lên một lớp, khi đó, em cùng anh học chung lớp rồi…. mà em không dám nhìn anh , ngay cả muốn nhìn anh thì cũng chỉ lặng lẽ dùng gương nhìn theo bóng dáng anh ……”
“Học cao trung rồi, quan hệ của chúng ta không tệ, anh chơi bóng rổ thì em đưng ở một bên nhìn…… khi đó em học múa thì anh vì em mà cố gắng lên, em thật sự cho là chúng ta ăn ý,chúng ta đang ở cùng nhau. Anh lùi một cấp, em nhảy lên một, giống như trời muốn cho chúng ta ở chung một chỗ, dù đây chỉ là em cho là như thế. Lúc học lớp 12 điền nguyện vọng, em cố ý để cho anh nhìn thấy trường em ghi vào…. Ngày đó phát thư thông báo trúng tuyển em mới biết, anh ấy ghi tên một trường của người khác…..”
“Em vẫn cho là, một ngày chúng ta sẽ ở cùng nhau, cho đến khi anh nói cho em biết, anh thích một nữ sinh……”
Cô nói tiếp, lại nhìn Uông Minh Húc, phát hiện anh gục ở trên quầy bar, đã ngủ rồi. Cô cười cười, thế này mà không nhẫn tâm ư, một người thâm tình thì một người ngủ, thật ra thì chúng ta có khi vô tình, chỉ là đối với người nào mà thôi.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, “Anh thích một người, người đó không phải là em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.