Bạn đang đọc Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên – Chương 12
Nghê Thiên Ngữ do dự hồi lâu, rồi quyết định nghe theo sự sắp xếp của Mạnh Diên Châu, hiện tại cuộc sống của cô đang trong trạng thái chơi bời lêu lổng không phải là tốt.
Chỉ là đi làm ngày đầu tiên, Mạnh Diên Châu liền cho cô một cú. Mạnh Diên Châu ở văn phòng gặp một vị khách, cô liền đem cà phê đi vào, vừa đưa đến chén thứ hai thì đúng lúc Mạnh Diên Châu đưa vị khách ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng cô bưng cà phê, lập tức nói, “Động tác của cô có thể chậm một chút.”
Ai cũng có thể nghe được tính khí của anh, Nghê Thiên Ngữ cũng không tức giận, tư thái biết vâng lời. Mà tới ban đêm, bọn họ vẫn như cũ ôm nhau triền miên, sau ai ngủ người nấy, anh cũng không đem việc ban ngày ra giải thích với cô, cũng không dụ dỗ tâm tình của cô.
Nhưng Nghê Thiên Ngữ theo suy nghĩ của mình, ngược lại cũng có thể đoán ra mục đích anh làm như vậy. Cô đến Mạnh thị, còn trở thành thư kí dành riêng cho Mạnh Diên Châu, cơ bản không hợp với lẽ thường, mọi người đại khác sẽ hướng sau lưng cô mà phỏng đoán, từ đó đoán ra cô tuyệt đối dựa vào quan hệ nào đó, mà Mạnh Diên Châu trước mặt mọi người khó chịu với cô, ở trong mắt người khác thì dù cô có quan hệ, cũng không có quan hệ gì với Mạnh Diên Châu. Hơn nữa, mấy cái mắt chung quanh kia, ngay cả có thể phỏng đoán sắp xếp cho cô một bối cảnh, đối với cô trong công việc tuyệt đối mới có lợi.
Từ nơi này làm việc ở bên trong, Nghê Thiên Ngữ bắt đầu cảm thấy người đàn ông này quả thật khác biệt. Lúc ở trong bệnh viện thì nhìn anh cảm thấy tâm tình của anh khá nhấp nhô, có thể biết được anh đối với người thân là tốt hay xấu, mà bây giờ, anh biến chính mình từ từ thành một người không có cảm xúc.
Mà ban ngày sẽ có người hay gặp Mạnh Diên Châu, tên là Ngô Kiến Dân, là một gã luật sư vô cùng ưu tú, nhưng vị luật sư này từ trước nay chưa bao giờ xuất hiện nơi công chúng, nguyên nhân là anh ta theo đuổi chính nghĩa,từng nhận một cuộc kiện cáo, vì thế mà đắc tội người cùng nghề, sau khi kết thúc phiên tòa, bị tất cả người cùng nghề chống lại.
Cái xã hội dị dạng này, cuối cùng dùng ví dụ thực tế nhất để chứng minh người tốt người xấu, thì ngàn vạn lần đừng làm người tốt.
Nghê Thiên Ngữ phỏng đoán nguyên nhân Mạnh Diên Châu gặp Ngô Kiến Dân,mà có thể đoán nguyên nhân như vậy là cô mất ngủ, không ngủ được. Cô nhìn người đàn ông đã ngủ trên giường kia, bỏ chăn mỏng trên người, cầm điện thoại để dưới gối, ra khỏi phòng, đi tới ban công bên ngoài phòng khách.
Cô gọi một cú điện thoại, chỉ nói mấy câu, đối phương nhanh chóng cắt đứt.
Đúng lúc ánh trăng sáng, chiếu xuống, bóng dáng của cô hiện lên trên tường, hiện ra một hình bóng đen. Cô quay đầu nhìn cái bóng của mình, bày ra mấy tư thế, phát hiện bóng dáng phía dưới của mình, hình như có cái gì đó hơi nhúc nhích. Cô dùng di động chiếu tới đó, phát hiện ra một đám kiến. Ở cạnh tường có trưng bày mấy quả nho, bọn kiến này đang vây quanh quả nho, cố gắng mang đi.
Nghê Thiên Ngữ không khỏi buồn cười, ngồi xổm người xuống, tiếp tục quan sát động thái của kiến.
Một năm kia, bọn họ một nghèo hai trắng, ở trong mắt người khác được coi là một đôi không có tiền đồ, không có tương lại, nhưng bọn họ quả thật rất hạnh phúc. Sẽ không nghĩ tới hôm nay sẽ không chung đụng nữa, nên làm thế nào để làm giảm bớt các mối quan hệ đi. Cũng không cần suy nghĩ, có phải nên lấy lòng cấp trên để có cơ hội thăng chức hay không. Bọn họ đơn giản chỉ có nhau, dùng tình cảm thuần túy nhất trang trí lẫn nhau.
Lúc đó trời mưa, bọn họ cũng không đem ô, không thể làm gì khác là núp dưới mái hiên tránh mưa. Khi đó, tay của anh vẫn nắm lấy cô, cô quay đầu lại thì thấy con ngươi sáng long lanh của anh, giống như ngôi sao sáng nhất nơi chân trời.
Cô nhớ lúc sắc mặt anh thẳng thắn nói chuyện, “Anh thích em, đi theo anh.”
Kiên định như thế, để cho cô thật sự cho rằng anh có thể cho cô một thế giới mới toàn bộ.
Bọn họ nắm tay, ngồi ở thềm đá dưới mái hiên, bên cạnh có vô số con kiến bò, chúng nó mang đi những viên thức ăn, bọn họ cứ nhìn như thế, không có chút quầy rầy.
Thật ra khi đó bọn họ cũng không biết, bọn họ cùng đám kiến này không khác biệt lắm, có ít thứ chính mình có thể mang đi, có ít thứ con người căn bản mang không được.
Trừ việc học được sự kiên trì, còn nên học được sự buông tha.
Nghê Thiên Ngữ hơi kinh hãi, phục hồi tinh thần lại, bởi vì một đôi chân xuất hiện, trực tiệp dẫm vào xác quả nho, đám kiến nhất thời chạy loạn đi, kinh hoảng nổi lên bốn phía.
Ý nghĩa của Nghê Thiên Ngữ đầu tiên lại là, nếu như đám kiến này biết sẽ gặp bất hạnh, có hối hận tới mang xác quả nho này hay không?
Không có đáp án.
Cô từ từ đứng dậy, sau đó nhìn Mạnh Diên Châu trần truồng trên người, cổ họng cô phát khô, không muốn nói chuyện.
Mạnh Diên Châu nhìn cô, mượn ánh trăng, cô đoán sắc mặt của anh bây giờ không đẹp mắt.
“Không ngủ được liền nhìn mấy con kiến này?”. Mạnh Diên Châu khẽ nâng chân mày lên, giọng nói không thể nói tốt.
“Vậy anh không ngủ được liền đến xem tôi nhìn mấy con kiến này sao?”. Cô nói lại, đáy lòng lại buồn bã thở dài, thật may là anh tới, đưa tâm tư của cô trở về, nếu không cô lại đi suy tư về năm tháng không ý nghĩa gì kia. Khái niệm không ý nghĩa, suy nghĩ cũng không sai, dù sao cũng đã qua.
Mạnh Diên Châu còn nhìn cô, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại trong tay cô, nhưng không mở miệng.
Anh đứng trước lan can, mắt nhìn bầu trời xanh đậm kia, không biết đang nghĩ cái gì.
Nghê Thiên Ngữ đứng ở bên cạnh anh, trạng thái thích hợp nói chuyện phiếm, chỉ là bọn họ không phải là đối tượng có thể nói chuyện trời đất, không duyên cớ lãng phí buổi đêm tốt đẹp như vậy.
“Nghê nói cô từ nhỏ đã lớn lên cùng bà ngoại, thật lâu sau lại về bên cạnh mẹ, mẹ cô đối với cô hình như không tốt lắm”. Lúc Mạnh Diên Châu nói lời này, cũng không xoay người nhìn cô.
Con ngươi Nghê Thiên Ngữ lóe lóe, ở đâu mà nghe nói, nhìn anh là biết điều tra qua bối cảnh sau lưng của cô rồi.
Mạnh Diên Châu tiếp tục mở miệng, “Lúc cô học đại học có nộp tiền học ột người bạn nam, nhưng không giải quyết được gì, tại sao?”
Hai tay của cô đặt trên lan can, khẽ nhấp môi, “Bởi vì, mẹ tôi không thích. Người đàn ông kia vừa vặn là đối tượng con gái kế(con của chồng sau) của bà ấy yêu thương, cho nên bà bảo tôi buông tha, thành toàn cho con gái kế của bà.”. Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh đã gặp qua người mẹ như vậy chưa?”
Nói xong cô thở dài ra một hơi, lại cười, chỉ má trái của mình, “Chỗ này, lúc ấy bà ấy tát cho tôi một cái.”
Mạnh Diên Chân bình tĩnh nhìn cô, một chút thương hại cũng không có, “Vậy tiếp theo cô làm thế nào?”
“Đưa má phải cho bà ấy, nói cho bà ấy nếu không đánh đủ,còn có thể tiếp tục.”
Nghê Thiên Ngữ nói xong, chậm rãi đi về phía gian phòng. Mạnh Diên Châu xoay người, đôi tay ngược đặt trên lan can, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Ánh mắt của anh khẽ híp, bối cảnh sau lưng cô còn phức tạp hơn so với người bình thường, nhưng rất đơn giản. Gia đình đơn thân, không có tình thương của bố, không có tình thương của mẹ, người phụ nữ như vậy…. có phải lợi dụng rất tốt hay không?
Một người phụ nữ không có tình yêu gia đình, nếu như anh cho cô ấm áp, cô không phải liền biến anh thành bè gỗ cứu vớt duy nhất mà đối đãi?
Rất có ý tứ.
——————
Cửa sổ khổng lồ sát đất, người đàn ông đứng một mình, âu phục thiết kế tinh xảo trên người anh, thêm một cỗ lạnh lùng, hai tay anh ôm ngực, cho dù là bóng lưng, cũng khiến người ta khó có thể lại gần.
Hàn Tiệp từng bước đến gần Mạnh Diên Châu.
Cô không khỏi có chút buồn cười, người đàn ông này, lúc anh vẫn còn là thiếu niên, cô hi vọng anh biến thành như bây giờ, một cái nhìn liền khiến người ta xác định là một người tinh anh, có thể trên thương trường đánh liều sự nghiệp bản thân. Khi đó cô cao ngạo, cho dù trên mặt không biểu hiện, nhưng vẫn hi vọng một nửa kia của mình có thể xứng với mình, chẳng những phải có tướng mạo nhân phẩm cùng gia thế tốt đẹp, còn phải là người thông minh.
Hồi đó cô đã thích những người thành công, cũng hi vọng mình có thể sanh vai cùng một người như thế.
Sau khi bọn họ quen nhau, cô phát hiện anh chỉ yêu chơi mà thôi, thật ra thì rất thông minh, âm thầm hài lòng, mình cũng cho phép bồi dưỡng anh thành loại người mình thích.
Hôm nay, anh đang phát triển theo hướng mà cô đã từng hi vọng, cô lại hi vọng anh là một thiếu niên đơn thuần, một thiếu niên hay trêu đùa chỉ ở bên cạnh cô.
Đại khái con người luôn cảm thấy như vậy là chưa đủ đi, luôn hi vọng người đàn ông bên cạnh trở nên tốt hơn, nhưng không biết rằng, khi anh ấy thật sự trở nên tốt hơn, có nhiều ánh mắt ở trên người anh ấy hơn, mà anh ấy cũng có sự lựa chọn rộng hơn, mình không bao giờ là duy nhất nữa, chắc chỉ có lúc này, mới thèm muốn thời gian mình trở thành duy nhất.
Mạnh Diên Châu không xoay người, nhưng lúc này tay khẽ rũ xuống.
Hàn Tiệp thở dài, chuẩn bị nói chuyện, Mạnh Diên Châu lại lên tiếng trước, “Em không cần phải như thế này.”
Anh nói liên tục, cũng trở nên ngắn gọn, giống như cô đã từng hướng tới như vậy, nói những lời đơn giản nhất, ẩn giấu ý tứ biểu đạt của bản thân, phương thức so chiêu với người thông minh. Nhưng hôm nay cô chỉ có chua xót, có cả phần lạnh lùng, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như nói trước, cô không dám tin rằng anh cách mình ngày càng xa, giờ khắc lạnh lùng này cũng ép mình phải tin tưởng.
Cô tự nhiên hiểu ý tứ của anh, hôm nay cô xuất hiện tại Mạnh thị, thậm chí có chức vụ đặc biệt, xuất hiện như vậy trước mặt anh, ẩn hàm gì đó, bọn họ có thể hiểu.
“Em dựa vào năng lực của chính mình tiến vào Mạnh thị.”. Cô cất đi tâm tình của mình, chỉ cho phép mình luống cuống mấy giây, cho dù mất đi, cô cũng có thể tự tin mà cười xinh đẹp. Cô tới bây giờ cũng biết, thật sự có thể để ình nhếch nhác không phải là người khác mà là mình, dù có khó chịu hơn nữa cũng có thể giữ vững tư thái đẹp nhất.
Mạnh Diên Châu quay đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, cười, “Anh trai anh còn không buông tha sao?”
Hàn Tiệp không nhìn ra thật sự anh muốn chọc giận mình mà còn đơn thuần hỏi thăm, “Không có liên hệ gì tới anh trai anh, là tự em nghĩ mình tiến vào Mạnh thị, thật sự trước kia bọn em có liên lạc, nhưng từ khi anh biết, em và anh trai anh đã không còn liên hệ. Hơn nữa, dù là trước kia, anh trai anh cũng chỉ mượn từ em, biết được tin tức của anh mà thôi, cũng không có ác ý”.
“Nếu như từng cử động của em đều bị người khác giám sát bên trong, em sẽ có cảm giác gì?”. Anh hời hợt nói ra khỏi miệng.
Hàn Tiệp khẽ lắc đầu, “Nếu như biết rõ anh sẽ để ý như vậy, em sẽ không……” Nhưng bây giờ nói cái này còn có công dụng gì?
Mạnh Diên Châu liếc nhìn cô một cái, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hàn Tiệp cắn môi mình, còn thấy khó chịu, “Anh đối với em bây giờ thật sự không còn chút tình cảm nào sao? Tất cả anh đã quên hết sạch?”