Manh Hậu

Chương 29


Đọc truyện Manh Hậu – Chương 29

Ban đêm, trời đổ một cơn mưa. Sáng hôm sau, không khí ẩm ướt, không còn cái nóng thiêu đốt như lúc trước nữa, dần dần có cảm giác mát mẻ của trời thu.

Khi Đỗ Mạn Thanh tỉnh lại, đầu hơi đau nhức, lúc này mới nhớ lại tối hôm qua mình uống rượu. Còn sau đó quay về Khôn Ninh cung bằng cách nào, thật sự là không nhớ nổi.

Thu Tình dẫn vài vị cung nữ bưng nước vào hầu hạ Đỗ Mạn Thanh rửa mặt, thấy nàng đoan đoan chính chính ngồi đó, cực kỳ có phong thái của nữ thần, chợt liên tưởng đến bộ dáng say khướt của nàng tối hôm qua, khóe mắt không khỏi co rút.

Đỗ Mạn Thanh rửa mặt xong, quay sang hỏi Thu Tình: “Tối hôm qua ta làm sao về được Khôn Ninh cung?”

Thu Tình đỏ mặt, cho tiểu cung nữ lui ra, lúc này mới đi đến đứng trước mặt Đỗ Mạn Thanh, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng ẵm Thái hậu nương nương về điện, không cho bọn nô tỳ hầu hạ, nên bọn nô tỳ đứng chờ ngoài điện. Sau đó thì nghe thấy tiếng Thái hậu nương nương gọi, bọn nô tỳ lập tức đi vào. Vừa vào đã thấy Hoàng thượng ngồi trên giường, nước trà dính đầy mặt, trên mặt còn có một dấu tay…”

Đỗ Mạn Thanh biết tính tình của nàng lúc say rượu không tốt, giống như hồi trước Thạch Quy dụ nàng uống rượu, nàng uống xong, liền đánh Thạch Quy, còn tìm roi khắp nơi muốn quất Thạch Quy. Từ đó về sau, Thạch Quy không dám để cho nàng uống rượu nữa. Nàng vừa nghe thấy lời của Thu Tình, tưởng tượng một phen, không khỏi cũng đỏ mặt. Khụ, nhất định là mình kéo hoàng đế nhi tử lên giường làm nhục rồi. Đầu tiên là tát vào mặt, sau đó là hắt nước trà.

Thu Tình lại nhỏ giọng bổ sung: “Hoàng thượng thấy bọn nô tỳ vào, phân phó bọn nô tỳ hầu hạ Thái hậu nương nương cho tốt rồi mới rời đi. Thái hậu nương nương hát vài bài rất dễ nghe, còn nhảy một điệu, hát mệt nhảy mệt, mới bằng lòng lên giường nghỉ ngơi.”

Đỗ Mạn Thanh đỡ trán, có chút thẹn thùng nhìn Thu Tình, hỏi: “Hát cái gì, có khó nghe lắm không?”

Thu Tình đáp: “Rất êm tai, bọn nô tỳ đều lắng nghe. Lúc Thái hậu nương nương khiêu vũ, váy bay lên, xoay xoay như một đóa hoa, khiến người ta nhìn mà choáng váng. Nhưng Diệu Tâm cô cô nói, đó là túy tâm vũ, có một số người thấy được, sẽ bị hãm sâu trong đó, không thể tự chủ.”

Đỗ Mạn Thanh đỏ mặt, nóng bừng bừng, hỏi Thu Tình: “Có bao nhiêu người nhìn thấy ta khiêu vũ thế? Có dặn bọn họ đừng truyền ra ngoài chưa?”

Thu Tình đáp: “Có vài người cận thân như bọn nô tỳ là thấy được, đều đã căn dặn hết rồi, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”

Đỗ Mạn Thanh rên lên một tiếng, nói: “Vậy là tốt rồi.” Lần này mặt mũi cũng mất sạch rồi. Phong thái nữ thần còn đâu nữa?


Lúc này, Diệu Tâm bưng canh giải rượu đi vào, khuyên nhủ: “Thái hậu nương nương say rượu, uống một chén canh giải rượu cho tỉnh.”

Đỗ Mạn Thanh liếc nhìn Diệu Tâm một cái, thấy sắc mặt Diệu Tâm vẫn như xưa, nhìn không ra một manh mối nào, trong lòng thầm nghĩ, mấy tháng giả vờ đoan trang, tối qua chỉ uống vài chén rượu vào bụng mà đã phá hủy hết công sức trước giờ, không biết các nàng nghĩ như thế nào đây nữa!

Diệu Tâm cũng bị màn ca múa của Đỗ Mạn Thanh tối qua làm cho mở rộng tầm mắt, thán phục rất lâu. Hóa ra bài hát có thể hát như vậy, điệu múa có thể múa như vậy!

Diệu Tâm vốn là cung nữ hầu hạ Giải quý phi, mà sở trường của Giải quý phi lại chính là ca múa, cũng nhờ đó mà lấy được lòng của Mộ Dung Khuông. Diệu Tâm vốn cho rằng, tài ca múa của Giải quý phi đã là tuyệt nhất thế gian, khó có ai vượt qua. Nhưng tối hôm qua nghe thấy Đỗ Mạn Thanh hát, nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh múa, mới biết được, núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Đợi đến khi Thu Tình đi xuống gọi người mang đồ ăn sáng lên, Đỗ Mạn Thanh ngoắc ngoắc Diệu Tâm, bảo nàng đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Tối qua ta thực sự hoang đường như vậy sao?”

Diệu Tâm muốn cười, lại nhịn xuống, an ủi: “Thái hậu nương nương làm vậy cũng không tính là hoang đường, chẳng qua chỉ là ca hát nhảy múa mà thôi.”

Đỗ Mạn Thanh trầm mặc một chút, nói: “Ý ta là, chuyện hắt nước trà ấy.”

Trong mắt Diệu Tâm có ý cười, nhanh chóng cúi đầu nói: “Thái hậu nương nương cứ vờ như không biết chuyện này là được.”

Ờ ha, cứ vờ như không biết là tốt rồi! Đỗ Mạn Thanh cực kỳ vui mừng, khen ngợi nghĩ, cô cô đúng là có kế hay.

Diệu Tâm vừa định nói, đã thấy tiểu cung nữ bưng đồ ăn sáng tiến vào, lập tức dừng lại.

Đỗ Mạn Thanh ăn sáng xong, súc miệng, đọc sách một lát, chợt nghe cung nữ đến báo, Nhâm thị đưa Đỗ Hàm Lan tiến cung đã đến đây.


Vừa nghe Nhâm thị cũng tới cùng, Đỗ Mạn Thanh đoán bà ấy có chuyện muốn nói, lập tức ra lệnh cho cung nữ ra nghênh đón.

Nhâm thị dẫn Đỗ Hàm Lan vào điện, thấy sắc mặt của Đỗ Mạn Thanh vẫn như mọi khi, không hề có vẻ gì là bệnh hoạn, mới thở phào, tiến lên hành lễ thỉnh an.

Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi!”

“Tạ Thái hậu nương nương cho ngồi!” Nhâm thị ngồi vào chỗ bên dưới Đỗ Mạn Thanh, liếc mắt nhìn đám cung nữ một cái. Đỗ Mạn Thanh liếc nhìn Diệu Tâm, Diệu Tâm hiểu ý, dẫn theo đám cung nữ, lần lượt đi xuống.

Đỗ Hàm Lan tự đến đứng hầu bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, bưng trà dâng nước hầu hạ.

Nhâm thị nhìn Đỗ Mạn Thanh, lại nhìn nhìn Đỗ Hàm Lan, cân nhắc câu chữ, nói: “Lúc Hàm Lan về nhà, có chuyển đạt lời của Thái hậu nương nương. Chỉ là trong nhà thấy, tướng mạo của Hàm Lan quả thật có vài phần giống Thái hậu nương nương, nếu nói con bé không phải là cháu gái ruột của Thái hậu nương nương, ngược lại khiến người ta nghi ngờ.”

Đợt này Đỗ Mạn Thanh ở cùng với Đỗ Hàm Lan, thấy nàng ta thật tình đối đãi với mình như bác ruột, hết sức chân thành, ngược lại cảm thấy hơi áy náy, chỉ sợ một khi đám người Lữ Lương vạch trần thân phận của mình, sẽ càng làm cho người Đỗ gia đau lòng, vì thế muốn tiết lộ ra một ít, để người Đỗ gia có thể chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi bị chuyện này đả kích quá mức. Bây giờ nghe thấy lời của Nhâm thị, giống như không tin mình không phải là Hiền Đức thái hậu, cũng biết bà nhất thời khó có thể tiếp thu. Hơn nữa, nếu mình không phải là Hiền Đức thái hậu, vinh quang lúc này của Đỗ gia sẽ tựa như mây trôi, qua một hồi là phân tán đi mất, sợ là sẽ bị đánh tan thành tro bụi.

Đỗ Mạn Thanh cân nhắc, mở miệng nói: “Lữ Lương có chứng cớ, mà ta mất ký ức, không nhớ được rõ ràng, hơn nữa cũng không có gì để tự chứng minh. Nhưng bất kể như thế nào, ta đều yêu thương Hàm Lan như cháu gái ruột của mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng chỉ hy vọng các ngươi tự bảo vệ cho mình, đừng vì ta mà can thiệp vào.”

Nhâm thị nghe lời này, rõ ràng là Đỗ Mạn Thanh đã chuẩn bị thừa nhận mình không phải là Hiền Đức thái hậu, nhất thời suy trước tính sau. Đỗ Mạn Thanh mà còn không thể đối đầu với đám người Lữ Lương, vậy mấy người Đỗ gia làm sao có biện pháp cho được? Thay vì lấy trứng chọi đá, không bằng ẩn nhẫn trước. Chỉ là, bà sợ sau khi thân phận của Đỗ Mạn Thanh bại lộ, không còn chỗ dung thân, vì thế gian nan mở miệng nói: “Vậy đến lúc đó Thái hậu nương nương có tính toán gì không? Không thì để cho Hàm Lan nhận ngài làm nghĩa cô, tới Đỗ gia ở trước?”

Đỗ Mạn Thanh thấy Nhâm thị đồng ý nói ra mấy lời này, cũng thở phào một hơi. Đây cũng là một người phúc hậu, không có vừa nghe nói mình không phải là Hiền Đức thái hậu, thì lập tức tìm cách phủi sạch quan hệ. Nàng lại cười nói: “Mọi chuyện đã có Hoàng thượng thu xếp rồi, các ngươi không cần lo lắng.”

Nhâm thị nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Hoàng thượng thu xếp cho là tốt rồi.


Hai người ngồi nói thêm một lúc, Nhâm thị mới nhắc tới chuyện Giải gia tới Đỗ gia cầu hôn, nói: “Giải đại nhân là Công bộ Thị Lang, lại là cậu của trưởng công chúa, khá được Hoàng thượng coi trọng. Con ông ấy là Giải Ưu Nhiên, năm nay 19 tuổi, tài mạo song toàn, chính là con rể tốt mà đa số người mơ ước. Bây giờ nhà hắn tự dưng đến cửa cầu thân, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng dù gì cũng phải đến hỏi ý của Thái hậu nương nương.”

Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, liền biết Mộ Dung Khuê muốn để Giải gia kết thân với Đỗ gia, đến lúc Lữ Lương vạch trần mình không phải là Hiền Đức thái hậu, Giải gia có thể lấy thân phận thông gia để bảo vệ cho Đỗ gia, liên thủ với Đỗ gia chống lại Lữ Lương. Nhưng mà…

Đỗ Mạn Thanh bảo Đỗ Hàm Lan ngồi xuống, hỏi: “Ngươi gặp Giải Ưu Nhiên lần nào chưa?”

Đỗ Hàm Lan thoáng cái đỏ mặt, cúi đầu nói: “Trong bữa tiệc lần trước có nhìn thấy xa xa.”

Đỗ Mạn Thanh lại hỏi: “Ngươi thích hắn à?”

Mặt Đỗ Hàm Lan càng đỏ hơn, đáp: “Cháu đều nghe theo quyết định của Thái hậu nương nương và mẹ.”

Đỗ Mạn Thanh nghe thấy lời này, biết Đỗ Hàm Lan bằng lòng. Nhưng Đỗ Hàm Lan bằng lòng không có nghĩa là Giải Ưu Nhiên người ta cũng chịu. Đỗ Hàm Lan hầu hạ nàng bấy lâu, không thể tìm một mối hôn nhân hạnh phúc cho nàng, ngược lại còn đẩy nàng ra làm vật hy sinh chính trị, thật sự là không đành lòng.

Đỗ Mạn Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Ta sẽ cho gọi Giải Ưu Nhiên tiến cung, nghĩ cách để ngươi gặp hắn một lần. Nếu hắn đối với ngươi cũng vừa lòng, ta mới đáp ứng mối hôn sự này.”

“Tạ Thái hậu nương nương!” Đỗ Hàm Lan vội đứng dậy nói lời cảm tạ.

Nhâm thị hơi bất ngờ, Thái hậu nương nương làm vậy là thật tình suy nghĩ cho Hàm Lan, cũng đứng lên nói lời cảm tạ.

Vì thấy Đỗ Mạn Thanh hình như hơi mệt, Nhâm thị cũng không dám ở lâu, bảo Đỗ Hàm Lan ở lại trong cung hầu hạ Đỗ Mạn Thanh rồi cáo từ xuất cung.

Sau khi tiễn bước Nhâm thị, Thu Tình tiến vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng tới!”

Mộ Dung Khuê đã đến trước Khôn Ninh cung, chợt chậm bước chân lại, tự mình kéo kéo quần áo, chỉnh chỉnh mũ, thậm chí còn vỗ vỗ mặt.


Lạc công công theo sau, thoáng nhìn thấy động tác của Mộ Dung Khuê, vội vàng cúi đầu, làm bộ như không phát hiện. Trước kia, khi còn hầu hạ tiên đế, cũng từng thấy lúc phi tần chuẩn bị gặp tiên đế, lo lắng mọi bề, không ngờ bây giờ Hoàng thượng cũng có tình trạng như thế! Thật đúng là khiến cho người ta cảm thán mà!

Mộ Dung Khuê chỉnh trang xong, lệnh cho đám người Lạc công công đứng chớ ngoài điện, còn hắn thì tự mình đi vào.

Trong điện, Đỗ Mạn Thanh vừa nghĩ đến chuyện tối qua mình lăng nhục ngược đãi Mộ Dung Khuê, thật sự cảm thấy không tiện đối mặt với hắn. Đang định bảo Thu Tình đi ra chặn Mộ Dung Khuê lại, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, rèm đã bị vén lên, Mộ Dung Khuê cũng lập tức cất bước đi đến.

Chết rồi! Đỗ Mạn Thanh thầm rên rỉ trong lòng một tiếng, không biết làm gì khác ngoài việc giữ vững tinh thần, giả vờ như không biết tối qua xảy ra chuyện gì, cười nói: “Sao hoàng nhi lại tới đây?”

Mộ Dung Khuê đảo mắt một cái, thấy đám cung nữ hiểu ý lần lượt lui ra, cảm thấy hài lòng. Hắn ngồi xuống bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, trả lời: “Tối qua mẫu hậu uống rượu, nhi tử lo lắng, nên đương nhiên phải đến đây vấn an mẫu hậu.”

Có thể không nhắc đến chuyện tối qua được không? Khóe mắt Đỗ Mạn Thanh liếc nhìn gò má bên trái của Mộ Dung Khuê, thấy lờ mờ có vệt hồng, nhưng nhìn không ra dấu tay, lặng lẽ thở phào một hơi.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh liếc hắn, cũng vuốt vuốt mặt, đè giọng lại, nói: “Tối qua mẫu hậu thật khí phách, tát nhi tử một phát. May mà sáng nay dấu tay cũng tiêu bớt rồi, không thì…”

Đỗ Mạn Thanh âm thầm đổ mồ hôi hột, “Ta say, không nhớ rõ chuyện tối qua.”

Mộ Dung Khuê thấy đôi mắt Đỗ Mạn Thanh như có sóng gợn lăn tăn, long lanh vô cùng, bất chợt nhớ đến tình cảnh tối qua, cổ họng không khỏi căng cứng, dán mắt vào Đỗ Mạn Thanh, nói: “Vậy mẫu hậu bảo nhi tử xoa bóp vai, lại đè lên nhi tử không tha, mẫu hậu cũng không nhớ sao?”

Trời ạ, lại còn đè hắn nữa! Khuôn mặt xinh xắn của Đỗ Mạn Thanh nóng lên, né khỏi tầm mắt của Mộ Dung Khuê, nói: “Không nhớ được gì hết.”

“Mẫu hậu còn ôm nhi tử, gọi nhi tử là A Khuê.” Mộ Dung Khuê tiếp tục nỗ lực, lặng lẽ sáp lại gần Đỗ Mạn Thanh, nhỏ giọng yêu cầu: “Sau này mẫu hậu cứ kêu nhi tử là A Khuê đi! Nhi tử thích nghe mẫu hậu gọi như thế.”

“A Khuê?” Đỗ Mạn Thanh nghi hoặc, gọi một câu, lập tức phản ứng kịp, hinu nhiên là mình đã xem Mộ Dung Khuê như bạn trai của Thạch Quy của mình, gọi tên thân mật gì gì đó. Không chừng đúng như Mộ Dung Khuê nói, mình còn phi lễ hắn nữa!

Mộ Dung Khuê nghe được tiếng gọi này của Đỗ Mạn Thanh, vội vàng đáp lại, sáp vào gần hơn chút nữa, chỉ vào dấu hồng trên mặt mình, nói: “Mẫu hậu thổi thổi cho A Khuê đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.