Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 6: Lưu manh trốn đầy trong trường học – P.1


Đọc truyện Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ – Chương 6: Lưu manh trốn đầy trong trường học – P.1

Có một mỹ từ là “tình yêu tốc độ”, từ này dùng cho trường hợp của Đan Dương và Lão Tiền là vô cùng phù hợp.

Ngày hôm sau Đan Dương đã xuất hiện, đầu tiên gọi  Tô Ái Ái xuống trước, rồi Tô Ái Ái lại gọi cả lão Tiền xuống nữa, sau một hồi, hai người quyết định đi vào vườn hoa nhỏ trò chuyện, sau một hồi nữa, hai người đã tay trong tay đi thẳng ra ngoài trường ăn cơm.

Tô Ái Ái đột nhiên cảm thấy bản thân không đi làm bà mối đúng thật là quá phí.

Cuối tuần, Tô Dương gọi điện thoại tới.

Mỗi lần Tôn Tiểu Mỹ đều là người tích cực bắt điện thoại nhất, bởi vì cô là người duy nhất yêu đương theo kiểu gửi tin nhắn và nói chuyện điện thoại. Ngày nào cũng có thể ôm điện thoại nói chuyện đến hai ba tiếng đồng hồ, ngay cả rửa chân cũng là Tô Ái Ái phải đi lấy nước giúp cô, thậm chí, cô nàng còn có thể vừa rửa chân vừa nói chuyện điện thoại.Đôi khi, ngay cả Tô Ái Ái cũng không hiểu Tôn Tiểu Mỹ này rốt cuộc là đang nói chuyện yêu đương với một người hay là nói chuyện yêu đương với cái điện thoại nữa.

Tôn Tiểu Mỹ nhấc máy, gọi: “Ái Ái, điện thoại!”

Tô Ái Ái đang cùng Đường Đường thưởng thức bánh bích quy ngon tuyệt, có chút không tình nguyện, lớn tiếng hỏi: “Ai thế?”

Dường như nhớ đến điều gì đó, lại chạy tới nhỏ giọng nói: “Nếu là cầu bập bênh thì bảo tớ không ở nhà!”

Cầu bập bênh chính là nam sinh trong lớp của Tô Ái Ái luôn hẹn cô đi chơi bập bênh.

Tôn Tiểu Mỹ che điện thoại, nói: “Người họ Tô!” Thuận miệng hỏi “Anh cậu à?”

Tô Ái Ái nhận điện thoại, nhéo Tôn Tiểu Mỹ một cái, cô còn quen người đàn ông họ Tô nào nữa ngoài cha già của cô thì chính là Tô Dương.

Quả nhiên, giọng nói của Tô Dương ở bên đầu kia truyền tới: “Nè, người ta nói tớ là anh cậu!”

Tô Ái Ái nói luôn “Nằm mơ đi!” Mắng xong thì chính cô cũng mỉm cười, nếu như Tô Dương là anh trai của cô thật thì nhất định cậu ấy sẽ bị mệt chết mất, nhưng nói đi nói lại, cũng chỉ bởi vì hai người cùng họ với nhau cho nên mới quen nhau trong lớp học thêm.


Tôn Tiểu Mỹ vẫn không chịu đi, tiến gần lại áp sát tai vào ống nghe, Tô Ái Ái vô cùng bất đắc dĩ đêm ống nghe đổi sang tai bên kia, nào biết Đường Đường đang gặm bánh quy đứng ở một bên nhìn chằm chằm không hề trìu mến.

Tô Dương ở đầu bên kia hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Tay Tô Ái Ái lao về phía bánh quy trong lòng Đường Đường, bị Đường Đường tránh đi, có chút buồn bực nói: “Đang cướp bánh quy!”

Tô Dương cười nhạo cô: “Cậu chỉ biết ăn thôi!” Lại hỏi: “Bánh quy vị gì thế?”

Tô Ái Ái nhìn vỏ túi: “Vị ô mai!”

Vẫy vẫy tay đem hai con nhỏ lắm chuyện Tôn Tiểu Mỹ và Đường Đường đuổi đi chỗ khác.

Có lúc Tô Ái Ái cảm thấy cậu nhóc Tô Dương này còn trẻ con hơn cả mình, lúc nào cũng thích hỏi: “Ái Ái, cậu đang làm gì?” “Ái Ái, cậu đang ăn cái gì?” “Bánh quy có vị gì vậy?” “Hôm nay cậu có vui không?” Khiến cô uất ức dở khóc dở cười.

Hai người nói chuyện một lúc, Tô Dương kể chuyện trong trường, chuyện trong lớp, Tô Ái Ái nghe rõ từng câu, có chút chán nản. Cô không hiểu, mỗi câu nói của Phương Ca, cô đều có thể nhớ kỹ, sau khi nhớ lại còn vụng trộm mỉm cười, vì sao đổi lại là Tô Dương cô lại trở nên rất lười, Tô Dương vẫn nói rồi lại nói rồi lại hỏi: “Tô Ái Ái, tâm hồn cậu lại bay đến chốn thần tiên nào rồi?”

Thì ra, “Thích” là câu thần chú lợi hại nhất trên đời. Khi đã thích một người, mỗi câu người đó nói bạn đều tự nhiên mà ghi nhớ, mỗi động tác người đó làm bạn đều hết sức chăm chú. Nghe những bài hát người đó  giới thiệu, đọc những cuốn sách người đó từng đọc, xem những trận bóng người đó thích xem… Những chuyện khô khan hơn nữa khó hiểu hơn nữa vẫn tình nguyện làm, vui vẻ chịu đựng…

Tô dương gào lên: “Ái Ái, cậu lại đang nghĩ gì thế?”

Tô Ái Ái hoàn hồn nói: “Không!” Lại cảm thấy có lỗi với Tô Dương, thuận miệng hỏi: “ờ, Nam Kinh lạnh không?”

Tô Dương nói: “Vào thu rồi, buổi tối cũng lạnh, chỗ các cậu cũng lạnh mà, mười tám độ!”


Tô Ái Ái hỏi: “Ha, cậu làm chuyện gia dự báo thời tiết sao? Sao lại nhớ rõ vậy?”

Tô dương rất nghiêm túc nói: “Trên màn hình máy tính của tớ cài đặt phần mềm dự báo thời tiết, cài đặt ngẫu nhiên là thời tiết ở thành phố S, ngày hôm nay là 18 đến 21 độ, tớ nhìn lại một chút…” Bên kia truyền đến tiếng di chuyển của chiếc ghế, Tô Dương nói tiếp: “Hai ngày tới nhiệt độ còn giảm nữa! Nhớ mặc nhiều một chút!”

Tô ÁI Ái đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, cô không dám nghĩ xa về nguyên nhân Tô Dương lại cài đặt phần mềm dự báo thời tiết nơi cô ở, cô nghĩ đến chàng trai ngồi trong cửa hàng KFC dạy cô vật lý, gọi cho cô một ly kem Sundae (kem Sundae là là 1 loại kem tráng miệng. Nó thường bao gồm 1 muỗng kem được phủ trên bằng nước sốt hoặc si-rô, có thể bao gồm những hạt băm nhỏ, kem tươi hoặc anh đào ngâm rượu), bỗng chốc đã biết đời này cô không thể làm ra những chuyện làm tổn thương chàng trai này được!

Tô Ái Ái có chút hoảng loạn, vội vã cúp điện thoại của Tô Dương.

Trong đại học, chuyện tình cảm có thể thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt!

Rõ ràng hai ngày trước, A vẫn còn nói với B rằng đang yêu thầm C, vậy mà chỉ một khoảng thời gian sau, A đã vui vẻ nắm tay D, cũng có thể C đã qua lại với B rồi…

Sau khi lão Tiền và A Đan chia tay, đương sự đều bình tĩnh lạ thường, ngược lại, tâm tình của quần chúng lại dâng lên rất cao, nữ sinh ở phòng bên cạnh lén lút hỏi bọn cô: “Ai? Rốt cuộc là ai chia tay với ai chứ?” “Tớ nghe nói tên sinh viên năm hai kia đá lão Tiền của các cậu phải không?” “Không phải, tớ nghe nói là lão Tiền đá cậu sinh viên kia!”

Phòng 513 lần này vô cùng đoàn kết, cùng nhau giữ im lặng, ngay cả Đường Đường nhiều chuyện nhất cũng không hỏi lão Tiền nguyên nhân. Người bên ngoài hỏi han làm phiền Tô Ái Ái, Tô Ái Ái nói thẳng: “Không biết, là ai đá ai đâu có liên quan tới tôi, lại càng chẳng liên quan đến cậu!”

Cô thực sự không hiểu, ai bỏ ai quan trọng như vậy sao? Quan trọng là họ đã chia tay rồi, không phải sao?

Ai bỏ ai, ai bị tổn thương, ai muốn chết muốn sống, dường như không nên phân chia một rõ hai ràng mới bằng lòng!

Tình yêu đâu phải là một trận đấu chứ!


Lão Tiền dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn dùng gương của Tô Ái Ái trang điểm mỗi buổi sáng, vẫn cùng mọi người trong phòng đi ăn khuya như thường lệ.

Cánh gà nướng, mực nướng, canh vịt cay, đậu phụ ở chợ sau, cả phòng cô mỗi đêm đều phải đi càn quét một trận, nếu lười ra ngoài, thì lại càng đơn giản, vừa đến 8 giờ sẽ có một xe đẩy nhỏ của canteen dưới lầu kí túc xá của nam sinh đi bán cháo và dưa muối, cả phòng sẽ chơi trò đoán số, ai thua thì phải xuống dưới mua cháo.

Hôm đó, người không may mắn lại là Tô Ái Ái. Cô xách cặp lồng, đứng đó xếp hàng, thoáng cái đã bị A Đan vồ lấy.

Kéo đuôi ngựa của Tô Ái Ái, hỏi: “Làm gì thế?”

Tô Ái Ái chỉ vào hàng người bên trên, buột miệng hỏi: “Anh thế nào rồi?”

A Đan không hiểu gì, đôi lông mày rậm nhíu lại, hỏi: “Anh á? Anh cái gì thế nào rồi?”

Tô Ái Ái lườm anh ta một cái, nói: “Anh không phải đã chia tay với lão Tiền của bọn em rồi sao?”

A Đan lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khoát khoát tay, nói: “À, chuyện này, không sao đâu! Không sao từ lâu rồi!”

Tô Ái Ái nghĩ đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp, chết tiệt!

A Đan dường như nhớ ra điều gì đó, kéo Tô Ái Ái, nói: “Đi, còn thiếu em một bữa cơm, mời em đi ăn khuya!”

Tô Ái Ái tay cầm hai chiếc cặp lồng lớn bị anh ta kéo đi.

Hai người ngồi trong quán canh vịt cay ở chợ sau, Tô Ái Ái lườm A Đan: “Em ăn no rồi anh lại bảo em đi ăn cái này!” Mệt thật đấy!

A Đan cười mỉm nói: “Chính là thế này anh mới có lãi chứ!”

Kỳ thực cửa hàng này là quán canh vịt cay đắt nhất ở chợ sau, nói đến tính tiền, một cây rau cải, vài miếng lá rau cũng mất đến 1 đồng, vì nó rất sạch!


Thực ra, A Đan ăn không nhiều, hầu hết con trai đều thích ăn thịt động vật, thịt viên, thịt thái mỏng các loại, Tô Ái Ái vừa ăn vừa hỏi: “Hai người vì sao lại chia tay?”

A Đan lau lau miệng, nói: “Không hợp!”

Tô Ái Ái bĩu môi: “Có vẻ người lớn!”

A Đan cười to nói: “Ha, vậy em nghĩ là nguyên nhân gì? Anh phát hiện suy nghĩ của cô ấy và anh không giống nhau, cô ấy cũng phát hiện ra nhận thức của cô ấy và anh rất bất đồng, đương nhiên là nên chia tay sớm một chút! Không nên lãng phí thời gian.”

Tô Ái Ái lắc đầu, cô không hiểu, vì sao lại dễ dàng chia tay như vậy, nếu đã không thích hợp vậy tại sao lúc đầu lại nhất thiết muốn ở bên nhau? Tình yêu, đó không phải là một chuyện rất cần sự cẩn trọng sao?

Hai người ăn xong, A Đan trả tiền sau đó họ cùng đi về trường, đi ngang qua công viên Lam Điểu, Tô Ái Ái nhìn đồng hồ gần tới 10 giờ rồi, đây là lần đầu tiên cô về muộn như thế này, không khéo mấy cô nàng trong phòng đã chết đói rồi cũng nên.

Đều là tại tên A Đan này, còn tưởng anh ta bị tình cảm làm tổn thương, hóa ra người này lại còn thoải mái hơn cả cô!

Tô Ái Ái không thể nói xấu người ta sau lưng như vậy được, mỗi lần làm như vậy đều chắc chắn không gặp chuyện tốt đẹp gì!

Công viên Lam ĐIểu ở ngay sát cạnh quảng trường thành phố, để quay về trường học nhất định phải đi qua một con đường nhỏ, cô và A Đan đang cười nói chuyện, cái tay Đan Dương vốn đang định xoa lên đầu Tô Ái Ái, thoắt cái đã thu lại nụ cười, túm lấy Tô Ái Ái giấu về đằng sau, vẻ mặt rất nghiêm trọng, vụng trộm nói: “Lúc nào anh bảo em chạy thì hãy chạy nhanh lên nhé!”

Tô Ái Ái cảm thấy lời thoại đó thật quen thuộc, A Đan tự nhiên không có chuyện gì lại muốn cùng cô đóng Cổ Hoặc Tử, vừa ngẩng đầu lên, trước mắt liền xuất hiện nam tên con trai dáng vẻ lưu manh đang đi tới.

(Cổ Hoặc Tử: Người trong giang hồ, tên tiếng anh Young And Dangerous: là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư,Nhậm Đạt Hoa… Khi công chiếu, bộ phim đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt và các nhà sản xuất đã quyết định cho ra đời tiếp phần thứ 2 của bộ phim là Cổ hoặc tử 2: Mãnh long quá giang.

Người trong giang hồ sau đó đã trở thành một loạt phim ăn khách với 6 phần xoay quanh nhân vật Trần Hạo Nam và nhiều phần khác nói về những nhân vật phụ của bộ phim gốc.)

Xong đời, đêm tối gió mạnh, gặp phải lưu manh rồi.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.