Đọc truyện Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ – Chương 59: Sư huynh, sư muội rước họa – P.2
Câu nói của chị gái lại vang lên bên tai cô: “Dần dần, tình cảm nồng nhiệt sẽ tan biến hết, tình yêu, lý tưởng… đều sẽ phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi…”
Tô Ái Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn tím hồng lòe loẹt lắc mạnh khiến cô rất hỗn loạn, thành phố này vẫn xinh đẹp như trước, sự xinh đẹp ấy có cả nỗi mê hoặc từ bốn phương tám hướng kéo đến
Cô khẽ hỏi: “Âu Dương, vì sao chúng ta lại thành như vậy?”
Tiếng nói ngay lập tức biến mất trong gió
Sau đó thì sao?
Sau đó, Ái Ái và Âu Dương vẫn ở bên nhau, cô không nhắc đến tiểu sư muội trước mặt anh, anh cũng không nhắc đến đại sư huynh trước mặt cô
Có những vấn đề không phải cứ cãi nhau ầm ĩ một trận là có thể giải quyết được
Nếu cô làm ầm lên thì sao, anh vẫn cùng một nhóm nghiên cứu với tiểu sư muội
Nếu anh làm ầm lên thì sao, cô cũng vẫn cùng một tổ thẩm tra với đại sư huynh
Vì thế, có một vài chuyện không thể nhắc tới
Anh vẫn đến đón cô sau giờ làm, cô vẫn đi công tác thường xuyên, chỉ là cô không còn dám gọi điện cho anh nữa, cô sợ nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của anh, sợ không nghe được câu “ngủ ngon” của anh!
Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi đi
Có một hôm, chủ quản tìm Ái Ái: “Ái Ái, trong khoảng thời gian này biểu hiện của cô rất tốt, người tiến bộ nhanh như vậy không phải dễ thấy…”
Tô Ái Ái cúi đầu đáp “Dạ, dạ” nghĩ thầm: chết rồi, nhất định không phải chuyện tốt!
Tầng lớp lãnh đạo đều thế này: muốn cho bạn ăn đòn nhất định trước tiên sẽ tặng bạn một miếng mứt táo!
Quả nhiên người chủ quản đó tiếp tục: “Công ty muốn mở thêm một chi nhánh nữa ở Nam Kinh, tôi đã xem hồ sơ của cô phát hiện cô là người Nam Kinh, không biết cô có hứng thú với việc chuyển công tác về gần nhà không? Hơn nữa, công việc đó nhất định cao cấp hơn so với công việc hiện tại của cô!”
Lần này đến lượt Tô Ái Ái sửng sốt, ông trời đúng là giỡn mặt với cô mà!
Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, để tôi suy nghĩ đã!”
Chủ quản bất ngờ hết sức, có lẽ ông ta chưa từng thấy ai như vậy, ai mà chẳng muốn làm việc ở gần nhà cơ chứ? Lại còn được thăng chức nữa.
Chủ quản gật đầu nói: “OK, nhưng cô phải trả lời tôi nhanh một chút, có không ít người muốn đi mà!”
Tô Ái Ái không ngờ rằng khi cô vẫn chưa đem chuyện này nói với Âu Dương thì anh đã có một chuyện lớn hơn nữa chờ cô
Tám giờ tối, anh từ phòng thí nghiệm về nhà, cô đang ngồi nhà kiểm tra giấy tờ, ngẩng đầu nói: “về rồi à? Cơm chưa?”
Anh thuận tay ném chìa khóa rồi trả lời: “Đã ăn ở trường rồi.”
Cô thất thần, không nhớ bữa cơm cuối cùng hai người cùng ăn là từ bao giờ nữa…
Ái Ái vào bếp rót nước, Âu Dương ngồi trên sofa nới cà vạt ra, cô cầm cốc nước đi ra, hai người đồng thanh: “Anh/em có chuyện muốn nói với em/anh!”
Im lặng.
Âu Dương mở miệng trước: “Em nói trước đi!”
Ái Ái ngồi trên sofa đối diện anh, nắm chặt tay rồi e dè nói: “Cũng không có gì, chỉ là công ty bọn em định mở một chi nhánh ở Nam Kinh, lãnh đạo muốn cử em đến đó.”
Âu Dương chậm rãi cầm cốc nước, ừng ực một tiếng, một ngụm nước đã chui vào bụng anh, yết hầu anh chuyển động
Ái Ái không nghe thấy anh nói gì, ngón tay càng siết chặt hơn, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Được rồi, anh định nói gì?”
Giống như câu hỏi: “ĐƯợc rồi, anh nghĩ thời tiết hôm nay như thế nào?” vậy
“Cộp” một tiếng, chén nước bị đặt mạnh lên bàn trà
Âu Dương chần chừ một chút rồi nói: “Ừm, A Đan bỏ việc rồi, cậu ấy tìm anh muốn cùng nhau góp vốn để làm ăn!”
Tô Ái Ái ngây người, vậy kế hoạch của cô và anh thì sao? Xe vẫn còn nợ một khoản, nhà cũng không có, anh… rốt cuộc có dự tính gì đối với tương lai của hai người họ không?
Tô Ái Ái buồn bã nhưng ngẫm ra cũng thấy đúng, dù sao đó cũng là chuyện của đàn ông, cô chỉ xoa xoa ngón tay rồi suy nghĩ, nói rất dè chừng: “Đầu tư là một chuyện rất lâu dài, không phải chỉ vài ngày là có thể thành công được, hơn nữa em cũng thấy tình trạng của nhiều công ty rồi, số có được thành công là rất nhỏ, hay là chờ một khoảng thời gian nữa cho tuổi đời nhiều hơn một chút, kinh nghiệm cũng phong phú hơn!”
Âu Dương cúi đầu: “Em không cần để ý đến, anh dùng tiền của anh để đầu tư.”
Lửa giận của Ái Ái lập tức bùng lên, lớn tiếng nói: “Cái gì mà của anh của em, em cũng không nói đến vấn đề anh có tiền hay không! Âu Dương Diệp Bách, rốt cuộc anh có từng dự tính cho tương lai của chúng mình không?”
Âu Dương xoa xoa ấn đường, anh nói: “Ái Ái, đừng quát lên như thế, anh mệt lắm!”
Anh chưa bảo giờ kêu mệt trước mặt cô, cho dù là phải đi làm từ sáng sớm, buổi chiều lại còn phải đi đón cô nhưng anh cũng chưa từng nói một tiếng “mệt”
Lần trước lúc chia tay, cô cũng từng Lo lắng, cô bảo: “nếu cảm thấy mệt nhất định phải nói với em!”
Mặc dù đã nói vậy nhưng cô không thể ngờ rằng có một ngày anh lại kêu mệt với cô
Người đàn ông này chính là người cô yêu, tư thế của anh khi uống nước, độ cong của khóe miệng khi anh mỉm cười là những điều mà nhắm mắt lại cô cũng có thể tưởng tượng ra. Nhưng, lúc này anh lại nhíu mày, bất lực nói với cô rằng: “Anh mệt lắm”
Rốt cuộc là từ lúc nào đã cảm thấy mệt mỏi như vậy?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tin tức trong TV từ một nhà nào đó, hiệu quả cách âm giữa các phòng ở trong khu nhà này thật là quá kém! Từng tiếng động đều rõ ràng như vậy
Trong tin tức đang thông báo, quốc gia nọ đã xảy ra chiến tranh, đã chết rất nhiều người. Máy bay nào đó gặp nạn, bao nhiêu người chết….
Thế nhưng, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô hết!
Tô Ái Ái đứng lên, hơi cao giọng: “Không phải anh mệt mà là trái tim anh mệt, là vì mấy người sư huynh, sư muội kia ư? Là vì…”
Cô cứ nhắc đi nhắc lại từng điều một, giống như một bà già khó tính.
Âu Dương xua xua tay, ngăn cô lại: “Ái Ái, Ái Ái, đừng nói nữa, em biết rõ đó đều không phải là lí do mà…”
Anh thở dài: “Ái Ái, em nói xem, đã bao lâu chúng ta chưa ngồi xuống cạnh nhau rồi cùng tâm sự?” Tay Âu Dương muốn đặt lên tay cô
“Vậy anh nói đi, anh nói đi, phải làm sao bây giờ?” Tô Ái Ái hét ầm ĩ, cô giống như một con mèo bị ai đó giẫm vào đuôi, vừa nhấc chân lên đã chạm vào đúng bàn trà.
“Choang”, cốc nước rơi xuống đất, vỡ ra thành trăm mảnh
Sợi dây tơ hồng trên tay đứa trẻ bị đứt, Ái Ái ngỡ ngàng, lập tức ngồi xuống nhặt
Âu Dương vội vàng ôm lấy cô, ngón tay thuận thế bị mảnh sành cứa vào
Âu Dương đem hộp thuốc ra băng bó vết thương giúp Ái Ái, anh vẫn chăm chăm nhìn vào miệng vết thương của cô, lại cảm thấy như thể vết thương đó là vết thương trong tim mình
Miếng gạc trắng quând quanh ngón tay từng vòng, từng vòng, anh cầm tay cô, khẽ hỏi: “Đau không?”
Cô lắc đầu, trong mắt không có ánh sáng, chỉ lắc đầu như thế, không trả lời câu hỏi của anh
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Âu Dương, những ngày tháng khó khăn nhất chúng ta đã cùng nhau vượt qua, vì sao bây giờ lại không thể nữa?”
Thời gian khó khăn nhất, cô không có việc làm, một mình anh đi làm nuôi hai miệng ăn
Thời gian khó khăn nhất, cha mẹ anh không đồng ý cô, cha mẹ cô cũng không đồng ý anh
Thời gian khó khăn nhất, sau khi anh tan làm còn phải chuyển vài bến xe bus tới đón cô, cõng cô về nhà
Thời gian khó khăn nhất, cô vừa phải làm việc vừa phải mua đồ nấu cơm, làm việc nhà
Bây giờ thì sao, cha mẹ đều đã đồng ý, cũng đã có xe, trong nhà cũng đã có nhiều đồ đạc hơn
Nhưng vì sao lại không thể được nữa?
Tại sao bây giờ lại không được?
Âu Dương nhắm mắt, làn mi thật dài khẽ rung lên dưới ánh đèn mờ ảo, phát ra một luồng sáng rực rỡ,, giống như đang có một nàng yêu tinh nhỏ đang múa may trên sợi dây thép mỏng manh.
Vì sao bây giờ lại không thể?
Có lẽ cô cũng không cần đến câu trả lời của anh, chỉ biết tự hỏi bản thân như vậy
Anh cầm xẻng hót những mảnh vỡ lại, hai chiếc cốc đôi đó là cô chọn, anh bảo cô ngây thơ nhưng vẫn dùng
Anh khom người xuống, mặt cúi thấp, yên lặng hót những mảnh vỡ đó
Khoảng khắc Ái Ái trông thấy Âu Dương khom người xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thật đau đớn, nước mắt cứ yên lặng mà chảy xuống
ĐÚng thế, cô cũng biết chuyện này không liên quan gì đến đại sư huynh, cũng không liên quan đến tiểu sư muội, việc này cũng chẳng liên quan đến ông trời hay năm tháng gì cả
Chỉ là do họ đã thay đổi, không biết từ khi nào đã bị thời gian làm cho thay đổi, không biết từ khi nào đã bị cuộc sống bào mòn
Có rất nhiều lần, không thể tĩnh tâm mà nói chuyện với nhau
Có rất nhiều lần, khi thức dậy không có vòng ôm ấm áp của anh bên cạnh
Có rất nhiều lần, chưa được ôm nhau thật chặt
Cuộc sống đã ổn thỏa nhưng có một vài thứ đã bị mất đi
Vì sao chúng ta rõ ràng là ở cùng nhau, ngủ cùng nhau, có lúc còn dùng chung cả một chiếc cốc nhưng lại xa xôi đến thế?
Vì bởi vì không thể tin tưởng nhau nữa sao? Hay là bởi vì càng chạy càng xa nhau?
Thôi được, hãy xem xem chúng ta đã giày vò chính mình thành cái dạng gì? Lại giày vò đối phương thành cái dạng gì?
Bản thân như vậy ngay cả chính mình còn thấy chán ghét, huống chi là người khác?
Tô Ái Ái nhìn những mảnh vỡ đã được dọn sạch, Âu Dương cũng đã đứng thẳng lưng, cô khẽ nói: “Âu Dương, chúng ta chia tay nhé?”
“Tinh” một tiếng, bàn tay Âu Dương run lên, những mảnh vỡ trong xẻng hót rác bị rơi ra tạo thành một thứ tiếng động nho nhỏ
Anh nghiêng người đi nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, rất lâu sau mới nói: “ĐƯợc!”
o0o
Lúc đi, cô kéo khóa xuống, khép cửa lại
Anh vẫn ở phía sau cô, dựa trên cửa sân thượng
Tiếng “cạch” vang lên, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô nghe thấy anh nói: “Em nhất định phải tự chăm sóc bản thân, nhất định phải hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc! Tô Ái Ái…”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại
Tô Ái Ái mãi mãi không biết rằng, trong giây phút cô đóng cánh cửa lại, cơ thể anh đã trôi tuột từ trên cánh cửa xuống, anh đã lẩm bẩm rất nhiều lần: “Tô Ái Ái, Ái Ái, Ái Ái…” Sau cùng đã biến thành những tiếng nức nở bao hàm cả tình yêu và nuối tiếc
Từng tiếng, từng tiếng vang vọng trong căn phòng trống trải
Cô mãi mãi không biết rằng, anh nói mệt mỏi chỉ là bởi vì không muốn cãi nhau với cô hết lần này đến lần khác
Trong làn gió mát tháng năm, cô gái đó đã đứng trên bậc thang, mỉm cười với anh
Cô gái đó kiên quyết bắt anh bỏ thuốc, cô gái ngốc xấu hổ đến nỗi không dám hôn môi
Anh làm sao có thể không yêu cô?
Xin lỗi, đến bây giờ tình yêu của anh với em chưa từng thay đổi, vì vậy anh không muốn cãi nhau với em nữa, không muốn khiến em biến thành một con mèo chỉ biết giương móng vuốt sắc nhọn của mình lên, không muốn từ trong miệng mình nói ra bất cứ một câu làm tổn thương tới em
Anh lại càng không muốn sau này nghĩ đến anh, trong em chỉ còn nỗi oán hận, em chỉ hận anh và có lẽ còn không muốn trông thấy anh!
Đã từng yêu nhau như vậy, tình yêu chính là thứ đẹp đẽ đến thế nhưng tại sao điểm cuối của nó lại là oán hận?
Vì vậy, hãy chia tay nhau đi…
o0o
Tô Ái Ái thực sự rời khỏi thành phố S, cha Tô, mẹ Tô cực kì vui vẻ, khác hẳn với sự mất mát trong lòng Ái ÁI
Sau đó có lần A Đan gọi điện tới cho Ái ÁI, Tô Ái Ái cực kì muốn biết mọi chuyện về Âu Dương, họ thực sự góp vốn với nhau rồi ư? Anh vẫn đang ở thành phố S ư?
Nhưng lần nào cũng vậy, con khỉ hay đùa A Đan này vẫn kiên quyết không nhắc đến Âu Dương, cuối cùng chỉ nói: “À, Ái Ái, em biết không? Âu Dương đã trả nhà rồi!”
Một lần nữa, trong tim Ái Ái lại có cuồng phong sóng dữ.
Đợi một tuần, cứ ngỡ anh sẽ gọi điện cho cô, nhưng không hề có
Đợi hai tuần, cứ tưởng anh sẽ gọi điện cho cô, nhưng vẫn không có
Đợi hơn một tháng, anh vẫn không gọi cho cô, vì vậy – cô không cần đợi chờ thêm nữa
Liệt Tình xin chuyển công tác về nước, sau khi biết chuyện của ÁI Ái, mỗi tối cô đều chạy đến nhà ÁI ÁI, kéo Ái Ái đi xem TV, xem phim chiếu rạp
Hai người cùng đi xem một bộ phim, trong phim chiếu đến cảnh hai năm sau, nam nữ chính gặp nhau trên đường, nam chính vẫn yêu nữ chính như trước, không nói năng gì lập tức khom người giúp nữ chính vớt chiếc nhẫn trong cống nước lên.
Rõ ràng là một bộ phim nhàm chán như thế nhưng lại khiến Tô Ái Ái đỏ mắt, cô đối với những câu chuyện gặp lại nhau đều không thể chống cự như vậy
Ái Ái thầm hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, thực sự có chuyện gặp lại nhau như vậy ư?”
Liệt Tình ôm chặt cô, không nói gì
Liệt Tình, trong phim, trong tiểu thuyết đều diễn, đều viết như thế này: sau hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm vẫn có thể gặp lại nhau, hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm đều qua đi rất nhanh, sau đó tình cảm của họ càng ngày càng thắm thiết. Thế nhưng, vì sao chỉ có hai tháng mà tớ lại cảm thấy dài như vậy, qua đi rất nhanh chỉ là lừa người thôi, tớ biết, bọn tớ sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại nhau nữa…