Đọc truyện Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ – Chương 56: Hai bên gặp mặt – P.1
Trên đời này có bức tường nào gió không lọt qua được không thì Tô Ái Ái không biết, nhưng trên đời này tuyệt đối không có bà mẹ nào có giác quan thứ sáu trì trệ!
Câu “làm việc tốt thường gặp khó khăn” này đặt trên người Tô Ái Ái không sai một chút nào, Tô Ái Ái rất vất vả mới tìm được một công việc tốt, cái ghế đó ngồi còn chưa nóng thì chuyện sống chung của Âu Dương đã bị mẹ cô phát hiện ra.
Đến tận bây giờ Ái ÁI vẫn chưa biết mẹ Tô nhàcô phát hiện ra dấu vết của chuyện đáng xấu hổ này từ đâu, chỉ có thể khẳng định một câu rằng tất cả những người làm mẹ trên thế gian đều vô cùng nhạy cảm!
Mẹ Tô vô cùng giận dữ, lập tức muốn cùng với ba Tô xuống miền Nam bắt người. Tô Ái Ái quýnh đến độ hoang mang lo sợ, cứ đẩy Âu Dương đang kiểm tra số liệu trên máy vi tính mãi: “Chết ròii, chết rồi, anh mau nghĩ cách đi xem nào!”
Trái lại Âu Dương lúc này vô cùng bình thản: “Anh nói đồng chí Tô Ái Ái à, ông xã nhà em lại xấu xa đến mức phải trốn tránh hay sao? Chung ta cũng đâu phải là sống chung bất hợp pháp?”
Tô Ái Ái giơ tay che màn hình vi tính, véo má Âu Dương: “Việc này trong mắt mẹ em còn bất hợp pháp hơn cả sống chung bất hợp pháp ấy chứ! Anh mau nghĩ cách cho em đi!”
Phụ nữ thường đem hết trách nhiệm giao cho người đàn ông khi có chuyện xảy ra.
Âu Dương bỏ tay ra khỏi chuột, đứng dậy ra ban công gọi điện thoại, loáng một cái đã quay vào nói với Tô Ái Ái: “Anh đã gọi điện thoại qua đó rồi, cha mẹ anh cũng bảo sẽ tới đây, phát hiện thì phát hiện, thôi thì cứ để hai bên cha mẹ gặp nhau vậy! Có thông minh không? Đây gọi là lấy độc trị độc!”
Tô Ái Ái ôm mặt kêu lên: “Em mới là người đầu tiên bị chết vì thuốc độc của anh!”
Cứ như vậy, phụ huynh hai bên ngủ lại trong khách sạn, đúng sáu giờ tối ngày ** tháng ** cuộc gặp mặt được diễn ra.
Tô Ái Ái kéo kéo chiếc váy trên người xuống, những đồng nghiệp cô đã hỏi đều bảo con gái đi gặp cha mẹ của bạn trai mặc váy là tương đối tốt, cô vừa tan sở lập tức về nhà thay quần áo,
Quay trái quay phải ngắm mình trong tấm gương của thang máy, lại kéo kéo tay áo Âu Dương: “Nhìn xem, bộ váy này em mặc đẹp không?”
Âu Dương gật đầu thật mạnh: “Ừ, đẹp đến không còn đẹp hơn được nữa!”
Tô Ái Ái lúc này mới yên tâm chầm chậm bước ra khỏi thang máy, lúc đi trên hành lang còn lắc lắc chiếc túi xách nhỏ, sóng tóc bập bềnh.
Âu Dương cười cô: “Ái Ái cô nương, em đừng căng thẳng như thế!”
Tô Ái Ái đang vuốt tóc lập tức bỏ tay xuống, lườm Âu Dương: “Ai căng thẳng? Anh mới nên căng thẳng ý!” Đôi mắt vừa đảo một cái nụ cười trên môi lập tức trở nên gian xảo: “Âu Dương công tử, cẩn thận nhé, yêu cầu của người nhà em rất cao đấy, đừng để đến lúc rơi vào tình huống ‘vừa trông thấy mặt đã bị phát tử hình’!”
Âu Dương cười khẽ, khóe môi cong lên, một tay ôm lấy Ái Ái: “Em cũng không nhìn một cái xem anh là ai? Ông xã nhà em ai gặp cũng thích!”
Tô Ái Ái bị động tác của anh dọa phát sợ, cô sợ bị phụ huynh nhìn thấy nhất định máu tươi ba thước, vội vàng hẩy cánh tay Âu Dương trên vai mình ra, mắng anh: “Không biết xấu hổ!” Lại đưa tay lên vuốt tóc, trái tim đập mạnh, không ngờ đường đi lại ngắn như vậy, chưa gì đã đến nơi rồi.
Chính là phòng này, Tô Ái Ái hít một hơi thật sâu, Âu Dương chết tiệt này nói rất đúng, cô căng thẳng sắp chết rồi.
Cha mẹ cô sẽ thích anh chứ?
Cha mẹ anh lại sẽ thích cô ư?
Đột nhiên, Âu Dương nắm chặt tay Ái Ái: “Ái Ái, bất luận ý kiến của người nhà anh như thế nào thì tình cảm của anh sẽ không bao giờ thay đổi!” Không còn vẻ trêu đùa ban nãy, không nghiêng đầu nhìn Ái Ái, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước, lời nói cực kỳ nghiêm túc.
Tô Ái Ái ngẩn người, lúc nghiêng đầu nhìn sang Âu Dương thì anh đã cầm chặt tay cô và đẩy cửa ra
***
Trong phòng, phụ huynh hai bên đều rất khách sáo.
Cha mẹ cô nói: “con bé nhà chúng tôi thật không hiểu chuyện, ở nhà đã tìm được việc cho nó mà nhất định nó không chịu về, cứ khăng khăng đòi ở lại!”
Cha mẹ anh nói: “Haiz, bên này cũng vậy! Nhà chúng tôi cũng thế! Bà nội nó cực kỳ cưng chiều thằng cháu đích tôn này, kì nghỉ năm nào cũng phải về nhà ở cùng với bà nội, cứ tưởng tốt nghiệp xong là sẽ về nhà, ai dè lại như vậy, một năm nay chưa về nhà lần nào, bà nội nó ở nhà cứ mắng nó mãi!”
Ăn một miếng lẩu, một người nói: “Con tôi thật không phải!” Một người khác nói: “Đâu có, đâu có, là con tôi không phải!”
Vô cùng khách sáo, khách sáo đến mức quá đáng.
Một người đang cường điệu: “Nhà tôi chỉ có mình đứa con gái ấy!”
Người khác cũng nhấn mạnh: “Âu Dương của chúng tôi cũng cháu ruột của trưởng họ trong nhà!”
Một người nói công việc ở phía Nam tốt đến thế nào, một người kể đãi ngộ ở miền Bắc cao ra sao.
Nhà họ Tô là dòng dõi thư hương, xuất thân gia giáo, câu nào cũng khiêm nhường đắn đo.
Nhà họ Âu Dương xuất thân từ thương nhân, thẳng thắn mạnh bạo, lời nói vô cùng bộc trực.
Tô Ái Ái rút tay ra khỏi bàn tay Âu Dương, gặp rau cho người lớn. Âu Dương đứng dậy rót trà rót rượu cho người lớn.
Từ xưa đến nay, thương nhân luôn khinh thường thư sinh nghèo, thư sinh cũng chẳng coi thương nhân ra gì, tất cả dường như đã được định sẵn.
Hai người lặng im ăn cơm.
Lúc ra về, cha Âu Dương bắt tay cha Ái Ái, cả hai cùng nói: “Tạm biệt!”
Trong cơn gió lạnh Ái Ái rùng mình một cái.
Thì ra, khách sáo quá mức chính là một loại xa cách…
Cuối tuần, Tô Ái Ái về nhà, trên bàn cơm e dè cẩn trọng nhắc đến Âu Dương.
Cha Tô nói: “Thằng bé đó thực sự không tồi, hình dáng, chiều cao cũng khá ổn, chỉ là gia đình họ và nhà chúng ta…”
Mẹ Tô ngắt lời cha Tô, gặp cho Tô Ái Ái một khúc cá: “Con vẫn còn trẻ, từ từ tìm hiểu cũng được mà!”
Tô Ái Ái cúi đầu ăn cá không nói gì, không ngờ xương cá lại bị mắc trong họng, kêu lên một tiếng, mẹ cô lập tức lấy một thìa cơm: “nào nào, ăn một miếng cơm to rồi nuốt xuống đi.”
Tô Ái Ái cố nuốt miếng cơm to ấy, nước mắt trong mắt chỉ chực rơi xuống
Hít một hơi rồi nuốt xuống như thể nuốt hết tất cả nỗi buồn xuống.
Ái Ái rời khỏi nhà, hai người vẫn tiếp tục cuộc sống vừa nói vừa cười như trước, chỉ là cô không hề hỏi anh về ấn tượng của cha mẹ anh với mình, cũng giống như anh không hỏi đến ấn tượng của cha mẹ cô.
Sau đó là đám cưới của lão Tiền, đó lại là một cơ hội tụ tập của những cô gái của phòng 513, Tiểu Mỹ đưa người yêu từ phương xa ‘nghe tiếng không bằng gặp mặt’ đến, Đường Đường cũng đã có bạn trai, nghe đâu là được cha mẹ giới thiệu, nhưng vì thời gian qua lại vẫn chưa lâu nên không kể nhiều.
Khi Tô Ái Ái thấy chú rể thì hơi sửng sốt, diện mạo rất giống anh tài khoa kinh tế kia, nhã nhặn trắng trẻo như vậy, khuôn mặt thì không phải giống nhau như đúc nhưng phong độ của người này vừa nhìn đã thấy giống hệt người từng quen biết
Đường Đường lén kéo tay Ái Ái, nói: “Ái Ái, tại sao ông xã nhà lão Tiền lại giống *** thế nhỉ?”
Thì ra, đó không phải là do thị lực, Tô Ái Ái gật đầu nhưng cô không hề đi hỏi lão Tiền, cũng giống như cô sẽ không nhắc đến Anh bạn nhỏ trước mặt Đường Đường.
Trưởng thành đến tuổi này, học đại học, tốt nghiệp, yêu đương, kết hôn… Ai có thể vạch rõ những vết sẹo này ra được?
Buổi tối trước ngày hôn lễ của lão Tiền, mấy cô gái đều thuê phòng trong khách sạn ngồi trò chuyện với nhau
Tiểu Mỹ và Ái Ái ngồi lên giường, lão Tiền và Đường Đường ngồi lên chiếc giường bên cạnh.
Ái Ái nằm sấp trên giường cười: “Tớ vẫn nhớ năm ấy chúng ta ở trong phòng trò chuyện đêm khuya, đoán xem ai là người lấy chồng đầu tiên, ai cũng bảo Tiểu Mỹ đầu tiên, tớ thứ hai, Đường Đường thứ ba, lão Tiền cuối cùng! Nào biết thứ tự lại đổi ngược như thế?”
Tiểu Mỹ xấu hổ ôm gối: “Thực ra tớ cũng sắp kết hôn rồi, người lớn bảo bọn tớ hãy làm chuyện này trước khi ra nước ngoài…”
Đường Đường “woa” lên một tiếng: “Vậy tiếp theo chính là Ái Ái và Âu Dương rồi, thế thì tớ chẳng phải bét cùng sao? Không được! Không được!”
Tay Tô Ái Ái dừng lại, lập tức cầm gối ném Đường Đường.
Tiểu Mỹ hô to: “Tớ mặc kệ, đám cưới của tớ các cậu phải đến đầy đủ đấy!”
Câu chuyện từ hôn nhân đã chuyển phắt sang công việc.
Hoàn cảnh của những người tốt nghiệp chưa tròn một năm: ngoại trừ Tiểu Mỹ đang ôn tập để thi cử, thì mỗi người khi nhắc đến công việc của mình đều là một trang sử đẫm máu và nước mắt, không ai chưa từng bị đuổi việc, và cũng không có ai chưa từng đổi nghề.
Đường Đường nói: “Tớ muốn có phong độ khi vẫn còn ở trong trường đại học, nhưng bây giờ…” Không nói tiếp nữa, mọi người cũng không nói gì, cúi đầu như đang hồi tưởng: “haiz…” Cơn hồi tưởng này kết thúc trong tiếng thở dài của Đường Đường.
Ái Ái khẽ nói: “Tớ từng nghĩ rằng tốt nghiệp xong là hết chuyện, hàng tháng lĩnh lương bốn ngàn! Có một căn nhà nhỏ, cha mẹ khỏe mạnh, lúc đi lại thì có thể lái xe đi, nhưng hiện thực thì…” Ái Ái buông gối: “rất nhiều chuyện, chúng ta đều là mơ mộng quá mức!”
Lão Tiền cụp mắt xuống, làn mi cong dài nhờ trang điểm dưới ánh đèn không hề mất đi phong thái như khi còn trong trường đại học, nhưng cô lại than thở: “Mấy hôm trước sửa sang nhà mới, có một bóng đèn bị hỏng, không có xe đi, tớ đã đi qua rất nhiều cửa hàng, chạy cả một buổi tối mà vẫn chưa mua được, gót giày cũng nát luôn. Về đến nhà, trông thấy căn nhà vắng vẻ mà tớ ngồi bưng mặt khóc một mình…”
Tiểu Mỹ ngồi bó gối, ra sức ôm chặt đầu gối mình, nói: “mẹ tớ cứ giục tớ kết hôn, tất cả mọi người đều biết, nhà cửa không cần lo lắng nhưng trong ý tứ thì là nên sinh một đứa con, như vậy có thể giao đứa bé cho người lớn chăm sóc, chúng tớ cũng có thể vô ưu vô lo mà tiếp tục phấn đấu… Nhưng thế sao được! Học đại học thì muốn tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi lại muốn kết hôn, kết hôn rồi muốn sinh con, sinh một đứa rồi lại muốn sinh đứa nữa, lại còn phấn đấu… Rốt cuộc là đến bao giờ?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô ấy, tất cả đều im lặng.
Bất ngờ Ái Ái xua tay, lớn tiếng nói: “Thôi mặc kệ đi, đây chính là cuộc sống! NGười ta sống được thì mình cũng sống được!”
Đường Đường ra vẻ kì bí nghiêng mặt qua hỏi thầm lão Tiền: “Vậy cậu cũng được tính là bà mẹ trẻ rồi, hay nhỉ? À, sao tớ cứ thấy ông xã nhà cậu giống tài tử kia thế nhỉ…?”
Lập tức Ái Ái và Tiểu Mỹ hóa đá, Đường Đường này cũng thật vô tâm vô phế quá.
Ai ngờ lão Tiền nghiêng đầu sang, mặt không đổi sắc nhìn Đường Đường, nói: “Thật không? Tại sao tớ không thấy vậy nhỉ?”
Trái tim của Ái Ái và Tiểu Mỹ lại rơi xuống.
Lão Tiền tiếp tục nói: “Thực ra, tớ vẫn thích tài tử kia hơn một chút…”
Ái Ái và Tiểu Mỹ lại hóa đá trở lại.
Lão Tiền hiếm khi thở dài như thế, cô bảo: “với ***, tuy rằng tớ cũng biết anh ta đối với tớ không tốt bằng chồng tớ, tớ còn không thể liên lạc với anh ta nhưng tớ vẫn không thể quên được, dù là bây giờ tớ rất hạnh phúc cơ mà trong lòng vẫn còn một chút cô đơn…”
Ái ÁI thở dài: “Thử hỏi thế gian, tình là gì? Đúng là vỏ quýt dày có móng ta nhọn!”
Lão Tiền ngẫm nghĩ một chút: “Chồng tớ thực sự đối với tớ tốt lắm, tớ cũng rất thích anh ấy, có thể không tính là tình yêu cùng lắm chỉ là động lòng mà thôi, nhưng nếu bảo tớ phải rời khỏi anh ấy chắc chắn tớ không thể làm được…”
Đường Đường lùi đầu về, ôm gối, khẽ nói: “Tớ cũng rất nhớ Anh bạn nhỏ…”
Ái Ái khẽ hỏi: “Anh ta sao rồi? Cậu và anh ấy vẫn liên lạc ư?”
Đường Đường lắc đầu: “Hình như bây giờ anh ấy đang làm cán bộ nhà nước, sau khi tốt nghiệp bọn tớ có liên lạc với nhau một lần nhưng đã lâu rồi không nói chuyện, có liên lạc cũng chẳng có tác dụng gì, tớ và người đó đã là chuyện không thể rồi…” rất lâu sau cô ấy mới nói: “Có thể tớ chỉ là hoài niệm đoạn tình yêu trong trường đại học ấy mà thôi…”
Tô Ái Ái đột nhiên nhớ tới nụ cười rực rỡ trong tuyết của Đường Đường và Anh bạn nhỏ, hai người ngồi trên cầu thang gối đầu lên vai nhau ngủ say, chiếc khăn hada màu đỏ tươi trên sân ga… Nhật ký của Đường Đường dường như không bao giờ còn được mở ra nữa…
Mọi người dần dần kể ra những việc linh tinh từ sau khi rời trường
Đường Đường nói: “nếu có thể quay ngược thời gian thật tốt biết bao!”
Lão Tiền thẳng thắn nói: “Tớ thích chúng ta của hiện tại, nhưng chúng ta lại luôn hoài niệm về quá khứ!” cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tớ phải về ngủ đây, đắp mặt nạ để sáng mai trang điểm cho đẹp!”
Tô Ái Ái bật cười, cong môi nói: “Ừ, ngày mai phải làm một cô dâu thật đẹp nhé!”
Lão Tiền mở cửa, quay đầu lại vuốt vuốt mái tóc dài: “Đương nhiên rồi!”
Tiểu Mỹ cũng đứng dậy: “Muộn quá rồi, tớ cũng phải đi ngủ!”
Tô Ái Ái nói: “Ừm, tớ cũng phải đi xem Âu Dương thế nào~”
Từng cánh cửa đều dần khép lại.
Thực ra mỗi người đều hiểu rõ, bất kể cuộc nói chuyện đêm nay ăn ý cỡ nào, náo nhiệt cỡ nào, mọi người đã thay đổi nhiều đến đâu thì cũng không thể giống như khi còn ở trong kí túc bất tri bất giác ngủ cho tới sáng, không thể quay lại quá khứ, đều phải bước về tương lai…
Sáng sớm hôm sau, Ái Ái kéo Đường Đường: “Phù dâu phải nhanh đi trang điểm!”
Tiểu Mỹ đã dậy, chạy tới hỏi: “Các cậu trang điểm à?” Vừa nhìn thấy Ái Ái và Đường Đường trong gương đã lập tức quay đầu lại: “Ặc, các cậu đã làm xong rồi ư? Vậy chờ tớ, tớ cũng trang điểm!”
Lát sau, Đường Đường cướp lấy mascara của Ái Ái: “Chải cho tớ đi!”
Tiểu Mỹ kẻ mắt, nhắm mắt lại rồi nói: “Ê, đưa cho tớ cái bông tẩy đi, tớ vẽ ra ngoài rồi!”
Mấy người đàn ông lắc đầu, Âu Dương cười: “Thôi, kiểu này chúng ta phải đi ăn sáng trước rồi!”
Ái Ái nhìn vào gương mỉm cười: “Tớ cảm thấy dường như chúng ta đang quay lại buổi sáng hồi còn đi học, rất náo nhiệt…”
Lúc tiệc tối lão Tiền bước lên sân khấu, cô gái xinh đẹp cuốn hút trong trường đại học hôm nay đích thực là người đẹp nhất. Người bình thường vẫn vừa chải mi vừa nói chuyện, cô gái thường hung dữ chỉ vào mũi người ta và mắng mỏ thậm tệ hôm nay đã thu lại tất cả những bí mật, nụ cười rụt rè, cao quý đi trên thảm đỏ..
Tô Ái Ái ngồi ở dưới ghế, nắm chặt khăn trải bàn đỏ…
Bất chợt, cô nhớ đến một buổi tối của nhiều năm trước
“Để tớ đoán, nhất định Tiểu Mỹ là người kết hôn sớm nhất trong phòng chúng ta!”
“Vì sao? Ai bảo tớ là người sớm nhất?”
“Nếu không là cậu chẳng lẽ lại là lão Tiền sao? Lão Tiền, cậu nói xem, cậu định bao giờ mới quyết định đây?”
“CŨng không chắc, sau này phải gặp một người giống Cổ Thiên Lạc thì tớ mới quyết định cơ.”
“Sặc, vậy thì tớ phải tìm một người giống Tạ Đình Phong!”
“Chờ đã, ngoài việc phải giống Cổ Thiên Lạc thì người đó còn phải có thành ý mới được, xe cưới ít nhất cũng phải là Benz hoặc BMW~!”
“ờ, thế cậu đã đọc Tây Du Kí chưa? Tôn Ngộ Không chỉ cần đạp một cái là có thể bay xa nghìn dặm đó.”
“Thôi đi, cậu mà kết hôn nhất định sẽ thuê xe taxi làm xe đón dâu!”
“chưa chắc…”
Mà bây giờ, trên người chồng cô ấy không hề có một nét nào giống Cổ Thiên Lạc, xe đón dâu chỉ có một chiếc Mescedes, vậy mà cô ấy vẫn kết hôn…
Như một công nương, tay cầm bó hoa cưới, chân đi giày cao gót bước lên thảm đỏ, nở nụ cười hạnh phúc với người bạn đời của mình, người đó không biết đến quá khứ của cô ấy, chưa từng thấy dáng vẻ khi còn thanh xuân của cô ấy thế nhưng vẫn cứ vươn tay ra với cô ấy, hoàn toàn che chở bao dung cho cô ấy, kéo cô ấy cùng đi trên con đường cuộc đời mình…
Mơ mộng của tuổi trẻ, chín chắn và thờ ơ của tuổi trưởng thành luôn không tồn tại đơn độc, chúng cùng nhau dung nhập vào máu thịt người đó, có đôi khi trtên mặt là nét trẻ trung nhưng tâm hồn thì đã già cỗi, có đôi khi trên mặt là hờ hững, là thờ ơ nhưng trong lòng lại dậy sóng. Liệt Tình, tuổi trẻ của chúng ta không bao giờ chết đi, nó vẫn sống, sống ở tận dưới đáy lòng chúng ta…