Đọc truyện Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ – Chương 30: Ai cũng gặp trắc trở tình yêu
Ái Ái nói: “Cứ như vậy, lịch sử tình yêu của tớ từ đường thẳng biến thành đường cong rồi!”
Liệt Tình nói: “Đồ trẻ con, sau này còn có thể biến thành một sơ đồ nữa cơ, hệ số trắc địa tăng theo tuổi tác, tuổi ngày càng nhiều lên, không nhà, không xe, bằng cấp, gia đình, vân vân và vân vân… nén bi thương mà chờ đợi nhé!”
***
Lúc Tô Ái Ái thẳng thắn kể ra mọi chuyện, phòng 513 rơi vào trạng thái yên tĩnh rất hiếm có.
Một phút sau, Đường Đường là người đầu tiên bổ nhào đến bắt đầu giở chiêu cấu véo người khác, bình thường hay tự nhận “Tô Ái Ái là vợ bé của tôi” bây giờ lại phát hiện mình đột nhiên biến thành người góa vợ duy nhất trong phòng đương nhiên sẽ là người đầu tiên ra tay với Tô Ái Ái, cô nàng gào thét: “Trời ơi, vợ bé của tôi tạo phản nè! Làm như vậy thì người chồng hợp pháp như tôi sống làm sao được đây! Anh muốn cùng em cùng sống cùng chết cơ!”
Tôn Tiểu Mỹ đóng quyển sách tiếng anh lại, một tay kéo Đường Đường quăng ra ngoài, nhìn từ đầu đến chân Ái Ái đang bị Đường Đường đè lên trên tấm thảm nhỏ, nhìn rất nhiều lần, rồi tình ý sâu xa thở dài: “Trời ắt phải mưa, cây ắt phải nở hoa, trẻ con ắt phải lập gia đình, đúng là không thể ngăn cản được!”
Lão Tiền xắn tay áo lên đi tìm hạt đá trên món đồ trang sức nào đó của cô nàng bị rơi ra, tìm được bình tĩnh nhặt lên, bỏ vào khăn lau lau, rồi dùng động tác quyến rũ phối hợp với ánh mắt lạnh thấu xương của mình, nói: “Mời cơm đi, bữa sáng, ăn khuya, sữa đậu nàng, trà sữa, một bữa cũng không thể thiếu!”
Đường Đường cướp lấy bút chì kẻ lông mày của lão Tiền, chỉ thẳng đầu bút về phía Tô Ái Ái, hét to: “Đúng, một bữa cũng không thể thiếu!”
Điện thoại di động đặt trên bàn rung lên, Tô Ái Ái xoa xoa cánh tay bị Đường Đường chà đạp rồi đi nhận điện, giọng nói của A Đan từ bên kia truyền đến, đau xót không gì sánh bằng: “Em gái à, bọn anh trông coi em không tốt, tục ngữ có câu Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, bàn tay ma quái của tên nhóc Âu dương của bọn anh sao lại có thể đâm thẳng về phía em cơ chứ, đúng là không còn mặt mũi nào gặp em nữa, yên tâm đi, với thân phận là anh trai em, anh sẽ lập tức chặt đứt tay của tên này đem đến đền cho em…”
Tô Ái Ái sửng sốt nửa ngày, chỉ nghe thấy trong điện thoại có tiếng “Binh, bốp, ặc, ọe”, tiếng nồi niêu bát đĩa, chậu chiệm muôi thìa va vào nhau truyền đến, cuối cùng là tiếng của Âu Dương: “Cái gì mà thỏ khôn không ăn cỏ gần hang chứ, xin lỗi đi nhé, cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài…chao ôi, đập đi, đập đi, thuận tiện lấy luôn cái ở bên tay phải đưa tớ đi, a ha, đúng rồi, ném cái ví da của bàn tay nhỏ cho tớ đi, đêm nay tớ mời cơm, nhưng Bàn tay nhỏ trả tiền nhé…”
Tô Ái Ái đang cầm điện thoại nằm trên giường liền cười phá lên, một lúc sau điện thoại mới có người nhận, là giọng của Âu Dương, chẳng hề có gì là thở gấp cả, có lẽ là nghe được tiếng cười của cô, mới trách móc: “Cười! Cười! Còn cười được à? Đồng chí Tô Ái Ái, người yêu mới nhậm chức của đồng chí đang bị người ta bao vây hành hạ bi thảm lắm đây nè, sao ta lại cảm thấy ngài có chút hả hê, cười trên nỗi đau khổ của người khác thế nhỉ?”
Da mặt Tô Ái Ái rất mỏng, mặt đã đỏ ửng lên rồi, xì xì nói với anh: “Anh đừng nói linh tinh!” cái gì mà người yêu mới nhậm chức của đồng chí chứ, kì cục quá đi!
Âu dương chỉ cười khẽ, không thèm so đo với cô nữa: “Tối nay gọi các bạn trong phòng em ra, đi ăn nhé!”
Tô Ái Ái không hiểu: “Ăn cái gì cơ?”
Âu dương cười phá lên: “Tiệc Hồng Môn, các bạn trong phòng có làm khó em không? Bỏ tiền ra thì mới có thể xua đi rủi ro! Của đi thay người mà”
Tình yêu nhất định sẽ tồn tại những rủi ro có liên quan, nhất là tình yêu đại học, thành phẩm vô số, lợi ích làm chỗ dựa. cho nên, các bạn học sinh à, tình yêu là có mạo hiểm, đầu tư phải cẩn thận nhé!
Cuối cùng A Đan cũng không nhấc bàn tay đẹp đẽ của Âu dương ra khỏi cái điện thoại của mình, cơm no rượu say rồi liền ợ một cái rõ to, cầm tay Tô Ái Ái, vô cùng thương tiếc: “Sau này có chuyện gì thì cứ nói, tên nhóc Âu Dương này, nhân cách thực sự không tồi chút nào, nhưng tương lai nếu cậu ta làm chuyện gì có lỗi với em thì em cứ nói thẳng với anh, không chờ đợi anh lập tức sẽ làm thịt cậu ta!”
Lời nói của đám con trai này chẳng biết câu nào là thật câu nào là giả, Tô Ái Ái chỉ biết gật đầu liên tục, gật rất nhiều, đầu lập tức bị Âu Dương giữ lấy, một tay Âu Dương hất tay A Đan ra, tay còn lại thì cầm lấy tay Tô Ái Ái, giọng nói cợt nhả cũng trở nên nghiêm trang hơn nhiều: “Vợ bạn không thể đụng vào, muốn sờ mó thì tự đi tìm vợ mà sờ!” Mọi người đều cười ầm lên.
Tô Ái Ái lần đầu tiên bị một đám cả trai cả gái xúm lại trêu chọc giữa chốn đông người, mặt đỏ ửng, vung tay, lập tức kéo Tôn Tiểu Mỹ chạy biến đi.
Về phòng nằm trên giường, nhận đinệ thoại của Âu Dương: “Ngốc quá, chạy cái gì mà chạy, lại còn kéo sai người nữa chứ!”
Tô Ái Ái không hiểu: “Em kéo sai người bao giờ?”
Âu dương nói thẳng: “Em còn nói nữa à? Muốn kéo em cũng phải kéo anh chứ!”
Tô Ái Ái không nhịn được nữa: “Anh vẫn chưa bị mọi người trêu xong à?”
Âu Dương ở đầu bên kia nghiêm túc nói: “Em càng như vậy càng dễ bị trêu, yêu nhau là chuyện của anh và em, anh và em không ăn trộm không ăn cắp, yên tâm đi, chẳng liên quan gì đến họ hết, đi con đường của chính mình khiến người khác không còn đường để đi thôi!”
Tô Ái Ái kêu lên “A” một tiếng
Âu dương này có lúc rất lưu manh, cũng có lúc rất đanh đá, đôi khi lại rất hiểu chuyện, lời nói cực kì sắc bén, đúng là người không bình thường, không bình thường nha.
Âu dương cười phá lên ở bên kia, anh nhẹ giọng nói: “Ngốc nghếch, ngủ ngon nhé!”
Tô Ái Ái vốn dĩ đang trùm chăn kín đầu lập tức cảm thấy hơi nóng xông thẳng lên tận mặt, không thở nổi, thì thào nhưng nói rất nhanh: “Ngủ ngon!” Rồi ngắt luôn điện thoại.
Kéo chăn ra, hít vào một ngụm không khí thật to, nhưng vành tai vẫn nóng rực…
Thì ra đây gọi là tình yêu
Có một người đặc biệt đối xử với bạn cực tốt, toàn tâm toàn ý ở bên bạn,, vào đêm khuya vẫn có thể trêu chọc khiến bạn vui vẻ nhưng cũng có thể nhẹ nhàng nói bên tai bạn “Ngủ ngon”
Thân mật như vậy, câu chúc ngủ ngon như vậy, bắt đầu từ lúc này, không ai ngoài anh có thể nói ra…
Mấy ngày tiếp theo thực ra có chút kì lạ, Âu dương vẫn không gọi điện thoại tới, Tô Ái Ái đi đâu cũng mang theo máy di động, lúc ngủ cũng đặt máy di động ngay sát cạnh người, lúc nào cũng mở to hai mắt.
Tô Ái Ái lật giở quyển tạp chí, trừng mắt nhìn di động, di động cũng trừng mắt nhìn cô, cô rất bực mình, một tay cầm máy lên bấm số.
Một lúc sau, điện thoại di động của Tiểu Mỹ ở bên cạnh rung lên, khó hiểu: “Ái Ái, tớ ngồi ngay bên cạnh cậu đây, cậu gọi cho tớ làm gì vậy?”
Tô Ái Ái giận, tháo luôn cả pin ra, rất bực mình chốt hạ, giỏi lắm, giỏi lắm, tên Âu Dương này chết chắc rồi!
Lão Tiền gần đây lại đổi bạn trai mới, phần cứng đã được thăng cấp, từ năm thứ ba thăng cấp lên hắn nghiên cứu sinh, ngắt cuộc điện thoại đầy vẻ tình chàng ý thiếp liền cười vô cùng đắc ý: “Không ngờ bạn học Tô Ái Ái của tôi cũng có ngày hôm nay, vì chờ một cú điện thoại đã biến thành một con sư tử nhỏ rồi, haha, tớ vẫn tưởng cậu không phải là người như thế cơ đấy.”
Đường Đường đang ăn khoai tây chiên, nhét đầy miệng đến nỗi phun cả mảnh vụn khoai tây ra ngoài: “Theo tớ thấy, cậu muốn đánh nhau thì cứ ra tay đi, ông xã nhà cậu là một cực phẩm, không giám sát chặt chẽ một chút là sẽ mất đấy.”
Tiểu Mỹ chụp lấy đầu Đường Đường: “chỉ nói linh tinh thôi!” Rồi quay đầu nói với Tô Ái Ái: “Nói không chừng anh ấy gặp chuyện gì rồi?”
Tô Ái Ái cầm miếng khoai tây bỏ vào miệng, vẫn còn mạnh miệng: “Tớ lại chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu!”
Lão Tiền nói: “Nghìn vạn lần đừng có gọi cho người ta, giưã con trai và con gái phải phân biệt rõ ràng ai là người chủ động, con gái mà gọi điện tới trước là sẽ bị thua cuộc đấy.”
Mấy cô bạn trong phòng này… người khác vừa gặp chuyện đã ngay lập tức đều trở thành chuyên gia tình yêu hết rồi!
Tô Ái Ái nhức đầu, một tay cướp lấy túi khoai tây chiên cỡ lớn của Đường Đường: “Cướp được khoai tây rồi, ra ngoài đi dạo đây!”
Tô Ái Ái bỏ khoai tây vào miệng nhai răng rắc, trong bụng thì mắng mỏ Âu dương một trăm lần có lẻ, nhưng vẫn không quên lấy điện thoại di động trong túi ra xem đến mấy mươi lần.
Đi đi lại lại, không ngờ lại đụng phải Phương Ca đi ra từ thư viện.
Phương Ca hỏi: “Hết cảm rồi à?”
Tô Ái Ái vội vã đem túi khoai tây giấu sau lưng, gật đầu: “hết từ lâu rồi!”
Hai người chậm rãi ngồi xuống gốc cây ven đường.
Phương Ca nhẹ giọng nói: “Thực ra Âu Dương là một người không tệ”
Tô Ái Ái không ngờ Phương Ca đã biết chuyện, sửng sốt rất lâu, chậm rãi nói: “chẳng biết được!”
Phương Ca khẽ cười lên: “Sao lại không biết chứ, người ở bên cạnh anh ấy bây giờ không phải là cậu sao?”
Tô Ái Ái đá đá hòn sỏi bên cạnh chân, không nhịn được nói: “Phương Ca…” Muốn nói lại thôi.
Anh nói: “Hử?”
Chỉ là một tiếng “hử” nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại khiến cô không khỏi buồn bực nói ra: “Tớ cảm thấy yêu đương là một chuyện cực kì đau đầu.” Tô Ái Ái vừa nói vừa vặn ngón tay: “Ví như chuyện vì sao anh ấy không gọi điện tới cho tớ, có phải anh ấy chờ tớ gọi tới hay không? Có nên nhắn tin cho anh ấy không? Nhưng tại sao nhất định là tớ phải làm trước chứ?…Thật phiền!”
Phương Ca dịch người, nhìn Tô Ái Ái đang cúi đầu, rồi lại nhìn sang cây hòe già ven đường, nói: “Đúng là phiền phức, đôi khi phiền phức không chỉ có những chuyện này thôi đâu.”
Anh lại quay đầu, mở mắt to nhìn thẳng Tô Ái Ái nhưng sự ấm áp trong đáy mắt lập tức khiến trái tim cô yên ổn hơn nhiều, Phương Ca nói: “Nhưng, tớ lại nghĩ hai người thích nhau được ở bên cạnh nhau cũng đã là một điều may mắn cực lớn rồi, trên thế giới này có nhiều người như vậy, thực sự có thể tìm được một người cậu thích nắm tay cậu, chẳng phải càng nên quý trọng hơn sao?”
Giọng nói của anh không to nhưng rất có lực: “Tình yêu, tình yêu, chẳng phải điểm cuối của tình chính là yêu sao, yêu một người không phải là nghĩ cách chinh phục cô ấy mà là cam tâm tình nguyện chịu thua trong tay cô ấy.”
Lúc cậu thanh niên này nói ra những lời như vậy, đầu hơi ngửa 45 độ ngước lên nhìn bầu trời, lộ ra đường cong đẹp đẽ ở cổ, gió khẽ làm lay động vạt áo trắng của anh…
Tô Ái Ái bất chợt ngây người, sau đó trong lòng cũng dần dần bắt đầu chua xót…
Nếu như giây phút này là người khác nói cho cô nghe những lời kia, cô nhất định sẽ cười nhạt và nói: “Nói thì dễ lắm, cậu thử làm đi!” Nhưng bởi vì là Phương Ca nói ra, cho nên, cô tin điều đó!
Cô vô cùng tin tưởng tình cảm mà cậu thanh niên này đang kể cho cô nghe, sau đó, thực sự mong anh có thể chịu thua trong tay một ai đó, bất kể là ai, nhưng cô rất mong anh được hạnh phúc
Thật đấy! Cô chậm rãi xoay người, không đành lòng nhìn vào ánh mắt đang ngước lên trời của người kia. Mặc kệ là ai, chỉ cần Phương Ca hạnh phúc là được rồi.
Ngày sau nữa, bạn học Âu dương mất tích đã xuất hiện trước mặt Tô Ái Ái.
Tô Ái Ái đang sửa lại bài ghi của môn Cơ sở kế toán, Đường Đường vốn là đã ra khỏi lớp rồi lại quay lại kéo kéo tay áo Tô Ái Ái: “Âu Dương công tử nhà cậu đang ở ngoài hành lang chờ cậu kìa!”:
Tô Ái Ái ngoài miệng thì chẳng thèm để ý, nói: “Thế à? Mặc kệ!” Nhưng trong lòng thì khác hẳn ngoài miệng, tim bắt đầu đập liên hồi.
Âu Dương quả nhiên là đang đứng ở ngoài hành lang, tựa một bên người vào cửa sổ, thấy Tô Ái Ái đi tới, hé môi cười làm lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ, ánh sáng trong mắt chiếm hơn nửa sắc xuân ngoài trời.
Tay để trong túi, đứng thẳng người, nói: “Đi thôi!”
Tô Ái Ái mấy ngày nay đã quyết định nếu nhìn thấy anh nhất định sẽ không thèm để ý đến anh, nhất định phải để anh tự phát hiện ra lỗi lầm của bản thân, nhất định…Thế mà bây giờ chỉ cần anh đứng trong làn gió xuân ấm áp như vậy, nói một câu “đi thôi” cô đã cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Âu dương nói: “Mấy ngày nay khoa bọn anh có một kì thi.”
Tô Ái Ái đi phía sau: “Ừm” một tiếng
Âu dương tiếp tục nói: “Buổi tối anh đều ở trên giảng đường.”
Tô Ái Ái tiếp tục “Ừm” một tiếng nữa.
Âu Dương vẫn nói: “Ban ngày lúc ngủ dậy thì đã muộn rồi, không giống như giờ giấc của em!”
Tô Ái Ái lại “Ừm”
Âu Dương bất chợt quay người lại, nâng cằm Tô Ái Ái lên, khuôn mặt đầy nam tính bất chợt được phóng đại nhiều lần trước mắt cô, Tô Ái Ái lại càng sợ hãi.
Sống mũi cao thẳng của Âu Dương rất nhanh đã chạm vào chóp mũi Tô Ái Ái, mắt hai người đối diện nhau, anh mở miệng, mùi bạc hà thơm mát trong miệng lập tức phả lên mặt cô: “Vì sao không gọi điện cho anh?”
Tô Ái Ái ngẩn người, cũng không hiểu: “Là anh không gọi cho em.”
Âu Dương nghiêng đầu, buông cằm Tô Ái Ái ra, thay vào đó là cầm tay Tô Ái Ái, chỉ chỉ vào bóng cây: “Anh mệt lắm, ngủ một lát.”
Giống hệt một đứa trẻ thẹn quá hóa giận vậy, Tô Ái Ái ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời xuyên qua vai anh, vành tai mềm mại trắng trẻo hình như lại đỏ lên rồi.
Cô cũng không còn ý muốn truy hỏi gì nữa, chẳng biết làm gì hơn là mặc anh kéo đi.
Cây nhãn trong vườn trường đã sớm mọc lá mới, cây nhãn tràn đầy màu tươi mới ấy cũng là một nơi vô cùng thích hợp với các đôi yêu nhau.
Tô Ái Ái dưa vào gốc cây, ngồi yên không dám cử động, trên đùi là đầu của một cậu nam sinh đang ngủ, lá cây trên đầu không quá sát nhau vì thế ánh mặt trời có thể xuyên qua kẽ lá, giống như một con đường đi lên thiên đường, từng đường nắng xuyên qua kẽ nhỏ đó chiếu xuống đất. Lá cây màu xanh lục óng ả đều được nhuộm một màu xanh mượt, đung đưa xào xạc.
Chóp mũi có mùi thơm mát của thân cây nhãn nhưng trên người lại tràn đầy mùi của ánh nắng, cậu trai này gối đầu trên đùi cô ngủ rất ngon, dưới đôi mắt có một bóng râm mờ mờ, đôi môi đỏ tươi hơi mở, như quả anh đào mềm mại, gọi mèo con tới cắn một miếng,
Haiz, rõ ràng là chưa gặp đã muốn cãi nhau rồi, nhưng vừa nhìn thấy đã cảm thấy mềm lòng.
Tô Ái Ái nhìn Âu Dương như vậy, cũng chẳng hiểu vì sao khi đối diện với Phương Ca cô có thể vô tư như thế, dù có đầu rơi máu chảy cũng không dám hé răng một tiếng nhưng khi đối mặt với con người này, cô lại cực kì cẩn thận, phải cân nhắc kĩ càng nên biểu lộ thế nào, suy đi tính lại có nên gọi điện cho anh không? Có phải nếu gọi thì cô sẽ bị mất giá đi không? Trước đây anh ấy có nhiều bạn gái như thế, nếu như cô cũng gọi điện cho anh trước chẳng phải là cũng giống như những cô gái kia sao, đã trở thành người của anh rồi thì có thể gọi điện thoại cho anh không? Đối với người sành sỏi chuyện tình cảm như vậy, trang giấy trắng như cô nên làm thế nào đây? Rốt cuộc, anh tại sao lại thích cô cơ chứ?
Tâm trạng không yên đó của cô bị những câu hỏi như vyậ đè ép đến không thở nổi.
Tay cô chống lên mặt đất, cỏ xanh vẽ những đường thẳng ngoằn ngoèo trong lòng bàn tay thế mà ông lớn gối đầu trên đùi cô vẫn có thể ngủ rất ngon, mái tóc hơi cong của anh trong ánh sáng lại biến thành một màu nâu nhạt, giống như bộ lông mềm mại của con chim trĩ, cô vươn tay lùa vào mái tóc ấm nóng và rất dày của anh, khẽ thở dài, tự thôi miên bản thân: “Điểm cuối của tình chính là yêu, điểm cuối của yêu chính là tình, yêu anh ấy chính là muốn chịu thua trong tay anh ấy.”
Nhưng, dựa vào đâu chứ?
Cô tức giận, hung hăng dứt tóc anh, nhưng người nọ đã lập tức tỉnh ngủ, tay đặt trên bụng và cười phá lên, anh lại từ từ nhắm hai mắt lại, mở miệng: “Tô Ái Ái!”
Cô lại càng sợ hãi, đáp theo phản xạ: “có!”
Tuy đôi mắt anh vẫn nhắm nhưng khóe miệng đã gấp khúc rồi: “Có cái gì mà có, em điểm danh trên lớp nhiều quá phát điên rồi! Haiz, con trai ấy mà, thực ra đứng trước cô gái mình thích, nơi này luôn có cảm giác.”
Âu Dương đặt bàn tay lên phần túi trước ngực, khóe miệng hơi cong: “Đối với rất nhiều người, anh cũng có lòng tự tôn của bản thân, nhưng đối với những người đáng giá không phải là mang vùi dập lòng tự tôn xuống địa ngục, mà là chỉ muốn làm cho em cảm nhận được sự tồn tại của bản thân mà thôi. Đem tự tôn đặt trên tất cả, liều mạng đi khống chế đối phương sẽ khiến đối phương thay đổi, cuối cùng có thắng được không? A ha, quên đi, đối tượng của tình yêu không phải là bản thân mà là đối phương kìa.”
Anh lập tức mở mắt ra, trong con ngươi phản chiếu một màu xanh thâm thúy trên đỉnh đầu, màu xanh ấy dường như có thể vớt ra từ trong mắt anh, chuyển động trong gió, màu sáng chói lóa.
Âu dương vươn tay ra vuốt vuốt má Ái Ái, anh nói rất nhỏ: “Đừng ngại, em muốn gọi thì cứ gọi đi, dù là không gọi anh cũng sẽ gọi cho em, sau đó, dù em có không tới tìm anh thì anh cũng có thể tìm được em, muốn làm gì thì cứ làm, dù là đùa giỡn cũng không sao hết, cả đời được có mấy lần đâu, cứ phải làm mới biết được.”
Suy nghĩ một chút rồi nhéo nhéo má Tô Ái Ái, giả bộ thở dài: “haiz, đồ ngốc luôn cần được tôn trọng! Biết rồi, biết rồi, một chàng trai như anh sao lại có thể thua trên tay một miếng hành ngốc nghếch như em chứ?”
Tô Ái Ái đỏ mặt, bắt đầu bóp cổ người nào đó: “Ai là hành, ai là hành? Anh mới là hành là tỏi ấy!”
…
Liệt Tình, những vị chuyên gia tình yêu này rốt cuộc là đang làm gì đây? Một tình yêu nếu được thiết kế cẩn thận tỉ mỉ từ trước có thể coi là tình yêu sao? Thì ra tình yêu là phải dựa vào trái tim. Thì ra tình yêu lúc khó hiểu nhất lại chính là tình yêu đẹp nhất. cho nên, đem hết các chuyên gia tình yêu…hủy diệt cả đi!