Đọc truyện Mảnh Ghép Oan Gia – Chương 9: (b)
Edit: Tuyen83~DĐLQĐ
trong lòng Vương Miêu nhắm đến kết hôn và ở một chỗ với Cố Lâm.
Thanh xuân mơ màng, hết sức lông bông, nổi loạn, và rồi thanh xuân vô tình qua đi.
Hiện tại cô có thể hiểu rằng ba mẹ cô hy vọng cô ổn định.
Cho nên Cố Lâm là một đối tượng phù hợp, ưu tú, khi mà người nhà cô còn thích đối tượng xuất hiện, Vương Miêu cảm thấy “Chính là anh.”.
Đương nhiên, một phần lớn nguyên nhân là Cố Lâm có bộ dáng đẹp trai, Vương Miêu rất có cảm giác với anh.
Đây có thể là đúng thời điểm gặp được đúng người, đã qua vài ba năm, cho dù lại cùng người đàn ông nói yêu đương cô cũng sẽ không nảy sinh cái ý tưởng gì “Có thể đã kết hôn rồi.”
Cố Lâm còn quan tâm hơn cô nghĩ, biết chân cô không được nhanh nhẹn, cách hai ngày chủ động nói ra hẹn cô tan tầm cùng nhau ăn cơm.
Rõ ràng quen biết chưa được mấy ngày, lại bỗng nhiên thành quan hệ thân thiết, thậm chí có khả năng phát triển trở thành hai bên giúp đỡ lẫn nhau cả đời, khi tan tầm Vương Miêu đi ra ngoài thấy Cố Lâm đẩy cửa xe đi tới đỡ cô, trong lòng hiện lên một chút cảm giác kỳ lạ.
Chờ cô lên xe, anh cúi người xem chân giúp cô, bàn tay đặt lên cổ chân cô nhẹ nhàng xoa nắn, biểu hiện chuyên chú hỏi cô “Như vậy có đau hay không”, trong nháy mắt kia cô cảm thấy giống như có một dòng điện chạy dọc từ mắt cá chân đến đầu gối, cẳng chân hoàn toàn mất đi tri giác.
Cô không nói chuyện, Cố Lâm lại nhìn nhìn, kết luận nói “Có chuyển biến tốt”.
Bàn tay khô ráo và ấm áp của anh dời lên để buộc dây an toàn, cô ngồi ở trên ghế còn chưa lấy lại tinh thần, rất muốn hỏi anh một chút có phải nhéo cô tê dại gân cốt hay không, đúng vậy nói có thể lại xoa một chút hay không, chính mình ngẫm lại đều cảm thấy nói không nên lời, thay đổi lời nói, “Hiện tại em không phải là người bệnh, là bạn gái của anh.”
Cho nên ngoài việc anh xem bệnh ở chân cho em còn có thể thực hiện một số lựa chọn bổ sung khác, ví dụ như hôn môi, xoa nắn gân cốt.
Cố Lâm lại chỉ mỉm cười nhìn cô một cái, khởi động xe chạy đến quán ăn.
Trong lòng Vương Miêu thất vọng, lại cảm thấy Cố Lâm như vậy rất tốt, tuy rằng người có chút bảo thủ, nhưng kiên định như vậy, không cần lo lắng anh trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cố Lâm hỏi cô muốn ăn cái gì, Vương Miêu nghĩ nghĩ, “Ăn lẩu đi?”
Mùa hè cảm giác ngày một càng ngày nóng lên, ăn cay để ra mồ hôi thật tốt.
Cố Lâm lại hỏi, “Loại nào? Món lẩu vịt, thịt bò hay là thịt cừu?”
“Cửu cung cách*!” Vương Miêu chỉ là nói thôi đều cảm thấy phải chảy nước miếng.
Cố Lâm nhíu mày, “Dưỡng bệnh vẫn nên ăn thanh đạm một chút.”
“Đau chân còn muốn ăn kiêng?” Vương Miêu cảm thấy không thể tưởng tượng, bàn tay đưa qua muốn bắt cánh tay Cố Lâm làm nũng, mới vừa chạm tới anh phản ứng kịp anh đang lái xe không thể làm động tác nguy hiểm như vậy, nhanh thu hồi tay lại, “Em muốn ăn cửu cung cách*!”
*Món lẩu bên Trung, có 9 ô trong đó có đủ các loại nước của các món: các loại thịt, cá…..(mình hiểu sơ sài như vậy,hi)
Cố Lâm nhìn cô một cái, thần sắc buông lỏng, khẩu khí tự nhiên mang theo vài phần dung túng, “Được rồi, đi vớt cá biển.”
Vương Miêu cảm thấy anh ôn nhu đến mức không thể hiểu được, chẳng qua mình chạm vào anh một chút, anh liền…… Thẹn thùng rồi?
Điều quan trọng là cô chỉ chạm vào cánh tay, người đàn ông này như thế lại xấu hổ?
Ban đầu Vương Miêu còn thấy lạ vì sao Cố Lâm không dẫn cô đi quán lẩu Trùng Khánh lại muốn tới đáy biển vớt, mãi đến khi anh gọi lẩu bốn cung cách* có một ngăn yêu cầu nước canh mới biết được anh không ăn cay.
*Nồi lẩu có 4 ngăn để các loại nước, các loại thịt.
Điều này làm Vương Miêu băn khoăn, ăn nồi nước canh và ăn nồi nước trắng nấu đồ ăn có cái gì khác nhau?
Cố Lâm lại tỏ vẻ không quan tâm, múc chén canh cho cô uống để cô ấm dạ dày trước.
Trước khi ăn cơm còn muốn ăn mặc cẩn thận, khi ăn có chút đắc ý vênh váo, cảm thấy uống trà lạnh không đã ghiền, hỏi Cố Lâm có thể uống rượu hay không. Cố Lâm không ủng hộ nhìn cô, “Em là một bệnh nhân, phải kiêng kị chua cay, hiện tại còn muốn uống rượu?”
“Không uống rượu áp lực một lát liền muốn phun lửa.”
Vương Miêu hâm mộ nhìn ly rượu lớn ở bàn bên cạnh, “Trai gái xung quanh chúng ta đều không câu nệ tiểu tiết, chỉ là đau chân lại không phải gãy chân.”
Cố Lâm cười gọi người phục vụ thêm một ly bia, “Còn trai gái bốn phương, em đi bệnh viện xem phòng truyền dịch tất cả đều là người ăn kiểu này trai gái bốn phương đều bị viêm dạ dày.”
Vương Miêu bị lời anh vừa nói, thật đúng là cảm thấy có chút đạo lý, chờ bia đưa đến liền uống từng ngụm nhỏ, uống vào nửa ly liền không uống.
Cô vớt thịt cá, suýt nữa bị dầu nóng bắn lên cánh tay, Cố Lâm tiếp nhận muỗng vớt giúp cô, cho cô một chén đầy thịt, xếp cao thành một ngọn núi nhỏ.
Rồi mới cười như không cười nhìn cô, làm Vương Miêu cảm thấy mình ở trong mắt Cố Lâm giống như một người trưởng thành kém thông minh.
Cô cũng đáp lại vẻ mặt cười như không cười, chiếc đũa dài kẹp thịt xoay một vòng ở trong dầu ớt, miệng nhai chậm rãi, ăn vài miếng nhanh chóng ăn hết toàn bộ, vươn đầu lưỡi liếm dầu ớt ở nơi khóe miệng, môi cảm thấy nóng rát, mở miệng chậm rãi thở ra một hơi.
Vương Miêu cảm thấy rằng động tác này là cực kỳ hấp dẫn, liếc trộm nhìn vẻ mặt của Cố Lâm.
Phát hiện anh cúi đầu xem di động.
……
Vương Miêu không ngừng cố gắng, một chén thịt kia đều lặp lại động tác này để hoàn thành, chờ Cố Lâm trong lúc vô tình ngẩng đầu khi đó nhìn thấy.
Ai biết chén thịt kia đều đã thấy đáy Cố Lâm cũng không nhìn thấy bộ dáng của cô, cô có chút tức giận trừng anh, anh dường như đã phát hiện, tầm mắt từ di động di chuyển nhìn về phía cô, còn giải thích một câu, “Xin lỗi, bác sĩ thực tập đang hỏi anh một số vấn đề chưa hiểu.”
Nói xong để điện thoại trên bàn cho thấy không xem di động, “Ăn xong rồi? No rồi sao? Còn con cá rồng thì sao?”
“Không được, no rồi.” Vương Miêu thất bại suýt nữa viết ở trên mặt, khi chờ Cố Lâm ăn cũng trả đũa cầm di động lên chơi. Tuyen3~dieen ddaaan lee quyy đoon
Lại cảm thấy trả đũa kiểu này của mình có vẻ buồn cười có chút ấu trĩ, cất lại di động hỏi Cố Lâm, “Buổi chiều muốn làm cái gì?”
“Muốn xem phim điện ảnh sao?”
“Có thể, gần đây có phim điện ảnh nào hay không?”
“Nghe đồng nghiệp nói phim chiến thần XX cũng rất hay, các hiệu ứng làm rất chấn động.”
Anh nói bộ phim kia Vương Miêu và Đào Đào đã xem qua, xác thật thực sự không tồi, chỉ là nghĩ đến Cố Lâm ngày thường cũng chưa đi xem phim điện ảnh, cô không muốn anh mất hứng thú, gật gật đầu nói “Được”.
Cố Lâm lại nói, “Hoặc là chúng ta đi xem phim khác mà em thích hay không, loại phim phi cơ này em có có hứng thú hay không?”
“Sẽ không, em thích phi cơ.” Vương Miêu lắc đầu, “Xem bộ phim này đi.”
Rạp chiếu phim ở trên lầu, hai người cơm trưa ăn không ít, khi Cố Lâm đi mua bắp rang Vương Miêu vội vàng ngăn cản anh, nói ăn không vô.
Khi Cô nói không chú ý, tay kéo tay Cố Lâm bảo anh đừng đi mua. Vốn dĩ chuyện cũng không nhiều lắm, cố tình Cố Lâm nhìn thoáng qua lên cổ tay mình,một cái liếc mắt này làm Vương Miêu cảm thấy mình giống như khinh bạc anh, nhanh chóng buông tay ra, xoay người cầm vé đi xếp hàng kiểm vé.
Vương Miêu có chút hối hận, Cố Lâm có phải không thích con gái quá chủ động hay không? hôm nay Cô còn có chút may mắn khi ăn cơm anh không phát hiện đoạn kia mình ăn cái gì, bằng không dọa người chạy mất như thế nào được.
Thời gian làm việc, lại hơn giữa trưa, phòng chiếu phim không nhiều người.
Vị trí phía sau hai người bọn họ lại không có người khác, không khí bỗng nhiên có chút ái muội, giống như hai người bọn họ cố ý chọn hàng cuối cùng vậy.
Vốn dĩ ăn cơm no thì dễ dàng mệt mỏi, bộ phim này lại là phim Vương Miêu đã xem qua, cũng không có đồ ăn vặt đồ uống để nâng cao tinh thần, phim mở màn hơn nửa giờ Vương Miêu cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Cô cố gắng kiên trì, kiên trì, kiên trì khoảng năm phút đồng hồ.
Dù sao đeo mắt kính 3D cũng không nhìn ra mở hay chớp mắt, cô dứt khoát yên tâm lớn mật ở phòng chiếu phim nhắm mắt lại ngủ gật.
Cô cho rằng mình cũng nhanh chóng ngủ hơn mười phút, tự nhiên không nghĩ đến ngủ tới khi phim kết thúc, đèn trong đại sảnh bật lên, nhân viên công tác đứng ở cửa kêu “Không có trứng màu! Không có trứng màu!”
Vương Miêu bừng tỉnh, khi tỉnh còn đeo mắt kính, qua thấu kính màu đen nhìn thấy cánh tay gần trong gang tấc, tiếp theo cảm giác được dưới mặt mình mặt nhiệt độ ấm áp……
Ừ? Khi nào cô đã ngủ lên trên vai Cố Lâm rồi?
Cố Lâm nhún bả vai mình, “Tỉnh dậy?”
Vương Miêu sợ lập tức ngồi thẳng người, cảm thấy cổ có chút mỏi.
“Chậm một chút, đừng lắc mạnh.” ngón trỏ của Cố Lâm điểm lên mũi Vương Miêu, trong lúc cô đang nghi hoặc anh muốn làm gì,Cố Lâm đưa đầu ngón tay tháo mắt kính xuống cho cô, “Đi thôi, người ta còn muốn dọn dẹp vệ sinh.”
“Ừ.” Vương Miêu đi theo phía sau tay vỗ nhẹ đầu đang đau của mình, cảm thấy có chút mất mặt.
Khi đi ra ngoài Cố Lâm bỗng nhiên nói với cô: “Không thích xem dạng phim này thì nói với anh, không cần chiều theo ý anh.”
“Không phải em không thích xem.” Vương Miêu thật sự rất thích.
Cố Lâm bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, “Được rồi, không phải em không thích.”
Vương Miêu cảm thấy Cố Lâm giống như có chút hiểu lầm, lại không biết nên nói như thế nào, dứt khoát cũng không giải thích.
Chỉ lặp lại một câu, “Thật sự, em thích xem.”
Cố Lâm thả chậm bước chân, không cùng cô rối rắm vấn đề này, đột nhiên hỏi cô một câu, “Em muốn nắm tay anh không?”
Ồ? Đây là cái mạch suy nghĩ gì?
Thích xem phim phi cơ và có muốn nắm tay anh có liên quan gì?
Cố Lâm lại không đợi cô nghĩ kỹ hai vấn đề này có liên quan gì, tay giơ lên nắm lấy tay cô lại, nhẹ nhàng nhéo một cái bao bọc trong tay của mình, “Muốn uống cà phê hay là uống trà.”
khi anh hỏi đầu cũng không quay lại, Vương Miêu cảm thấy anh nhất định là thẹn thùng, muốn anh quay đầu lại, lớn tiếng nói một câu, “Em muốn uống nước chanh!”
Cố Lâm còn chưa có phản ứng, đứa nhỏ đang ngủ ở trong xe đi ngang qua lại bị giọng nói này dọa cho tỉnh, “Oa” khóc lên một tiếng.
Vương Miêu ngượng ngùng vội nói xin lỗi với người ta, “Thực xin lỗi.”
Người mẹ trẻ nói “Không sao.” bế đứa bé lên dỗ, Vương Miêu chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi hiện trường chạy vào thang máy, tay Cố Lâm đang nắm tay cô lại buông cô ra đi hướng ngược lại.
Cô thấy Cố Lâm đi đến trước điểm dừng máy ép nước chanh tự động, hai phút sau bưng một ly nước chanh tươi đi trở về bên cạnh mình, cắm ống hút lên cái ly đưa cho mình, “Muốn cái gì từ từ nói là được, không cần kêu, sẽ đưa cho em.”