Bạn đang đọc Manh Bảo Thiên Tài Mommy Đợi Con Với! – Chương 78: Sống Thấy Người Chết Thấy Xác
Sau đêm đó thì các ý nghĩ đen tối của Lâm Đại Nghiệp luôn xuất hiện trong đầu của hắn ta.
Bây giờ hắn ta chỉ muốn chiếm hữu lấy Minh Nguyệt.
Nhưng hắn cũng chưa từng biết Minh Nguyệt có gia thế như thế nào và cô ấy là người ra sao.
Tất cả hắn đều không biết.
“Chúng ta sẽ có một đêm thật vui vẻ bên nhau thôi.”
Hắn cầm tờ giấy mà Minh Nguyệt để lại, vừa nói vừa cười, khuôn mặt đầy sự nham hiểm.
Nói xong hắn ta lại tiếp tục cuộc vui của mình.
Minh Nguyệt biết rằng cá đã cắn câu nên cô cứ khoan thai, không vội vàng gì cả.
Dường như cô đã có cách riêng của mình.
Một tên như Lâm Đại Nghiệp thì chỉ một cái hất tay nhẹ là hắn sẽ chết.
Sáng hôm sau, Hàn Dương Phong cùng với Vũ Nhi và Bảo Bảo đã đến căn biệt thự họ Hàn.
Ngày hôm nay vẻ mặt u sầu của anh được hiện rõ rệt.
Vũ Nhi cũng thấy làm lạ, có thể người dì này rất quan trọng với Hàn Dương Phong.
Khi bước đến, Minh Nguyệt từ từ bước vào, thấy trong nhà xuất hiện hai người lạ thì cô ngầm hiểu đây là Vũ Nhi và Bảo Bảo.
Bảo Bảo thấy được Minh Nguyệt, cậu bé nở một nụ cười thân thiện.
Trước khi vào cửa mặt cô rất lạnh lùng nhưng chỉ cần một chân của cô chạm vào bên trong nhà thì khuôn mặt cô biến sắc, nở một nụ cười với mọi người trong nhà.
Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau.
Hàn Thương Mạnh giới thiệu Vũ Nhi với mọi người trong nhà.
Vũ Nhi lúc ấy cảm giác được mình đã có được sự công nhận của Hàn Thương Mạnh.
Cô vui thầm trong lòng mình.
Ngày tháng hạnh phúc của cô đã sắp được bắt đầu.
Cô sẽ vì gia đình và vì người mình yêu mà không ngại việc gì.
Tất cả mọi người cùng ôn lại kỷ niệm cũ với nhau.
Vũ Nhi mới biết được thì ra là do cứu Hàn Dương Phong mà dì mới qua đời.
Đó là lý do mà Hàn Dương Phong luôn yêu quý và nhớ mong đến Dì, mẹ của Hàn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt một mình mình ở trong phòng, nước mắt cô bắt đầu rơi.
Hàn Dương Phong thấy vậy lại an ủi.
Anh ấy dùng những lời tự trách bản thân mình và luôn miệng xin lỗi Minh Nguyệt.
Ngoài miệng thì Minh Nguyệt bảo: “Không sao đâu anh.
Đâu phải lỗi tại anh, anh đừng tự trách mình nữa.” Nhưng bên trong cô là đầy lòng thù hận.
Cô muốn giết chết Hàn Dương Phong ngay bây giờ.
Ở bên trong phòng khách.
“Ông nội ơi.
Dì trông như thế nào vậy ông.”
“Bảo Bảo muốn biết à?”
“Dạ Bảo Bảo muốn biết được mặt dì như thế nào đó ông.”
“Được rồi, để ông cho Bảo Bảo xem.”
Tình cảm giữa hai ông cháu càng ngày càng tiến xa hơn.
Đây cũng là những gì mà Vũ Nhi muốn.
Cô ấy thật vui mừng vì nhờ có Bảo Bảo là mối liên kết để cô được chấp thuận bước chân vào nhà họ Hàn.
Cũng một phần vì khí chất con người của cô.
Hàn Thương Mạnh đưa cho Bảo Bảo bức hình của Lý Mỹ, mẹ cả Hàn Minh Nguyệt và cũng là dì của Hàn Dương Phong.
Sau khi nhìn bức ảnh một hồi thì Bảo Bảo thấy rất là quen.
Hình như cậu bé đã gặp ở đâu rồi.
“Ông nội ơi.
Con thấy quen lắm.
Hình như con gặp ở đâu rồi.”
“Người giống người thôi Bảo Bảo.
Chứ bà của con mất cách đây cũng đã lâu rồi.”
“Dạ.
Nhưng lúc đó có tìm thấy thi thể của bà nội không ông?”
“Ông đã nhờ sự trợ giúp của tất cả mọi lực lượng tìm kiếm nhưng không thấy.”
“Vậy có khi bà vẫn còn sống thì sao ông? Sống thấy người, chết thấy xác chứ ông nội.”
Hàn Thương Mạnh mỉm cười trả lời Bảo Bảo.
“Con đúng là thông minh.
Nhưng nếu bà còn sống thì đã quay lại nhà hoặc tìm chúng ta rồi.”
“Dạ.
Con chỉ là thấy rất quen.
Nhưng không nhớ gặp được ở đâu.
Khi nào con nhớ lại con sẽ nói cho ông nội biết.”
Hàn Dương Phong và Minh Nguyệt bước ra khỏi phòng.
Thấy khuôn mặt đầy tâm sự của Hàn Dương Phong thì Vũ Nhi biết rằng ngày hôm nay anh ấy rất nặng lòng.
Cô tiến lại bên cạnh, hai tay nắm lấy bàn tay phải của anh thể hiện sự an ủi.
“Anh cũng đừng tự trách mình nữa.
Dì cũng không muốn thấy anh như vậy đâu.”
Một cuộc điện thoại gọi đến cho Hàn Dương Phong.
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Bảo Bảo.”
“Bảo Bảo có vấn đề gì hả cô giáo.”
“Sắp tới trường cố một chuyến dã ngoại dành cho các học sinh ưu tú.
Trong đó có Bảo Bảo.
Tôi gọi để phụ huynh chuẩn bị cho Bảo Bảo nhé.”
“Dạ cảm ơn cô.”
Bảo Bảo nghe thấy cô giáo mình gọi đến cho ba thì vội chạy đến hỏi chuyện với Hàn Dương Phong.
“Có chuyện gì vậy ba ba.”
“Con làm gì sai hay sao mà thấy cô giáo mới gọi liền chạy đến hỏi rồi.”
“Con chỉ tò mò thôi ạ.
Chứ Bảo Bảo làm gì mà có lỗi được.”
“Bảo Bảo là học sinh ưu tú nên được chọn đi trong chuyến dã ngoại sắp tới.”
Nghe được đến đó thay vì vui mừng thì Bảo Bảo chạy lại chỗ Hàn Thương Mạnh một cách vội vã.
Vừa chạy vừa nói.
“Con nhớ rồi ông nội.”
“Ông nội có nhớ bà mà con kể đã gặp ở Viện Dưỡng Lão tên là Bách Niên không ạ.”
“Bà ấy rất giống với bà nội.”
Tất cả mọi người trong nhà đều bất ngờ.
Những lời của Bảo Bảo cũng cần phải có xác thực.
Để tránh kinh động, làm hụt hẫng thì Hàn Dương Phong đứng ra giải thích.
“Có thể Bảo Bảo còn nhỏ nên chưa thể phân biệt được.”
“Ba bỏ qua cho Bảo Bảo.”
Hàn Thương Mạnh rất tin lời đứa cháu nội này của ông.
Vì cậu bé không có cớ gì phải lừa dối mình cả.
Nhưng Hàn Dương Phong e sợ vì ba mình đã cho tìm kiếm rất nhiều năm qua nhưng vẫn không tìm thấy.
Vậy mà Bảo Bảo chỉ vô tình thì lại gặp được.
“Con sẽ cho người đich thân tìm hiểu và xác mình.
Ba hãy yên tâm.”
Hàn Minh Nguyệt thì làm ngơ trước chuyện đó.
Vì cô biết rằng không ai hoặc tổ chức nào có thể tìm kiếm ra được.
Vì chỉ có duy nhất tổ chức của cô đang tham gia mới có khả năng đó.
Và đấy là thứ cô đang chờ Boss mình nói cho cô.
Không khí cả nhà trở nên im ắng.
Vũ Nhi cũng nói nhỏ với Bảo Bảo “ Hôm nay con phải ngoan nghe chưa, không được nói như vậy nữa.”
Bảo Bảo rất khó chịu vì Bách Niên quả thật rất giống người trong hình mà Hàn Thương Mạnh đã đưa cho cậu bé xem.
Nhưng vì cậu biết rằng câu nói của cậu đã làm mọi người trong nhà mấy năm qua không tìm thấy tung tích bây giờ lại lóe lên một tia sáng hy vọng nên cậu cũng sợ rằng nếu không phải thì ông nội, ba cậu và người đáng thương nhất là Minh Nguyệt sẽ rất đau buồn.
Hàn Minh Nguyệt bắt đầu từ bây giờ cô lại ghét thêm thằng nhóc Bảo Bảo.
“Quả là ba nào con đó.
Đều đáng ghét như nhau.”
“Đều chạm vào vết thương trong lòng của tôi.”
“Các người sẽ phải trả giá.”
Hàn Minh Nguyệt xong hết việc thì lạnh lùng ra về.
Theo đó thì gia đình của Hàn Dương Phong cũng về cùng.
Sau khi tất cả đã ra về thì Hàn Thương Mạnh một lần nữa cho điều tra và tìm kiếm ở khu vực mà Bảo Bảo nói là gặp được Lý Mỹ.
Ông chưa bao giờ một giây, một phút quên đi bà..