Đọc truyện Mạnh Bà Truyền – Chương 47Quyển 6 –
Càng lên cao, gió tuyết càng hung hãn, như hàng ngàn lưỡi dao bằng băng ngưng tụ, che lấp con đường phía trước. Côn Luân hoàn toàn là một thế giới băng tuyết. Gió tuyết thét gào năm này sang năm khác, vùi lấp đại địa dưới tầng băng ngàn ngàn vạn vạn năm. Mắt nhìn chỉ thấy một màu tuyết trắng xóa, tai nghe chỉ có tiếng gió bi thương rít gào, trong tâm chỉ có tuyệt vọng, cô độc giữa trời đất mênh mông một màu.
Mạnh Bà tự hỏi, rốt cuộc thì tiên nhân bị nhốt ở Côn Luân kia phải yêu sâu đến bao nhiêu mới có thể chịu đựng được cảm giác cô độc, lạnh lẽo cắt da cắt thịt này? Thần tiên có thể thuận gió mà bay, trường sinh bất tử, nhưng thế thì sao? Giữa chốn lẻ loi vô biên vô hạn, có lẽ hoàn toàn tan biết, nguyên thần tuyệt diệt mới là sự giải thoát tốt nhất.
Mạnh Bà không biết mình đã đi bao lâu, nơi này hoàn toàn không có ngày đêm. Nàng chỉ biết mình rất mệt mỏi, mệt đến sắp chết, nhưng không thể dừng lại. Nàng sợ mình chưa tới được đỉnh núi, kỳ hạn một tháng đã đến. Lúc đầu Mạnh Bà còn lập kết giới quanh người, ngăn cản gió tuyết. Thế nhưng thân thể ngày một rã rời, kết giới cũng mỏng theo, sẽ nhanh chóng bị băng sương đánh vỡ. Mạnh Bà không dám dùng nhiều pháp lực, cuối cùng đành phải bỏ kết giới, cúi người đón gió lạnh, tiếp tục bước đi. Tuyết phủ lên tóc nặng trịch, mỗi bước chân đều lún thật sâu trên nền tuyết. Gió thổi quá nhanh, chân nàng chưa kịp nhấc ra, đã bị tuyết phủ thêm một lớp. Nhưng khát vọng tìm cho được Hồng Liên không ngừng thôi thúc, giục nàng cứ đi mãi, đi mãi về phía trước.
Mãi đến lúc Mạnh Bà mệt đến mức thật sự không nhấc nổi chân, mới trốn sau một tảng đá hơi nhô lên. Nàng co người né gió lạnh, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không dám ngủ. Anh Chiêu đã nói rất hiếm thần thú có thể đến nơi này, không dễ gì chạm mặt nhưng Mạnh Bà không dám lơi lỏng. Hơn nữa nàng cũng sợ mình ngủ rồi sẽ không thể tỉnh lại.
Đợi thân thể khỏe hơn một chút, Mạnh Bà mới lắc mình giũ tuyết bám đầy trên người. Mỗi lần rung người là một lần khảo nghiệm ý chí, hai chân đã run lẩy bẩy vì lạnh. Thân thể mỏi mệt không làm nàng khổ sở, khổ sở nhất chính là tâm trạng bất lực và tuyệt vọng.
Phía trước vẫn một màu tuyết trắng xóa. Mạnh Bà biết mình đi nhiều ngày lắm rồi, nhưng chưa thấy đỉnh núi đâu. Dường như trên đời này chỉ còn mình nàng cô độc đi trên con đường bất tận không có điểm dừng. Mạnh Bà bắt đầu cảm thấy sợ, nàng sợ thật ra núi Côn Luân không có đỉnh cao nhất, sợ không tìm thấy Hồng Liên, sợ không được gặp chàng.
Nội tâm bị dày vò đến cực điểm. Lúc nàng tưởng như không chịu đựng được nữa, Mạnh Bà thấy một vị thần. Đó là sơn thần núi Côn Luân — Lục Ngô.
Thân người hắn tựa như mãnh hổ, nhưng lớn hơn mãnh hổ nhiều, phía sau là chín cái đuôi dài. Hắn ở rất xa, hình dáng ẩn hiện trong làn mưa tuyết nhưng Mạnh Bà vẫn phát hiện được.
Không đúng, thay vì nói Mạnh Bà phát hiện ra hắn, phải nói là hắn phát hiện Mạnh Bà trước. Bởi vì nàng không nhìn rõ hình dáng hắn nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén, cảnh giác và đầy sát khí đang nhìn mình. Tuy vậy, thần sắc hung ác đang nhìn theo cái người tự tiện xâm nhập Côn Luân nhanh chóng biến mất, chỉ còn nghiền ngẫm đánh giá. Cuối cùng ngay cả ánh mắt đánh giá cũng không còn. Vị sơn thần này lặng lẽ quay người bỏ đi, biến mất trong gió tuyết mù mịt.
Mạnh Bà thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy nàng chỉ sợ Lục Ngô sẽ chủ động tấn công. Có thể gặp được Lục Ngô ở đây, nhất định là đỉnh núi không còn xa nữa. Cảm giác cô độc, bất lực, và tuyệt vọng nhiều ngày qua tan thành mây khói trong nháy mắt. Khát vọng giúp chân nàng bước nhanh hơn, cảm giác mệt mỏi cũng nhạt đi. Do quá vội vã mà Mạnh Bà bị vấp ngã mấy lần, nhưng nàng lập tức ngồi dậy đi tiếp. Trên gương mặt là niềm vui sướng không thể tả xiết.
Leo được một đoạn dốc gần như thẳng đứng, quang cảnh phía trước cũng dần rõ ràng. Trên đỉnh cái dốc là mặt băng rộng bao la, phẳng như gương, cứng hơn đá. Băng tuyết tích tụ năm này sang năm nọ, không biết đã dày đến mấy ngàn thước. Một tầng sương mù dày đặc lững lờ bao phủ, khí lạnh không ngừng thấm vào xương cốt.
Trên mặt băng bằng phẳng, từng đóa từng đóa tuyết liên trong suốt nở rộ, phủ kín địa vực vô ngần. Nơi này, chính là đỉnh Côn Luân.
Cuối cùng cũng đến. Cuối cùng cũng đến rồi.
Vui sướng chưa được một khắc, thất vọng lại như sóng lớn cuồn cuộn tràn tới. Đúng như lời Anh Chiêu nói, ở một nơi chỉ có tuyết trắng thế này, nếu thật sự có Hồng Liên đỏ lửa thì sao có thể không thấy. Nhưng trên đỉnh Côn Luân, ngoại trừ tuyết liên trong suốt trước mắt, không còn bất cứ màu sắc nào khác.
Tuyết liên là cảnh sắc hiếm hoi của Côn Luân. Rễ của chúng cắm sâu vào tầng băng ngàn thước, vững vàng bám trụ. Từng cánh hoa lay động trong gió lạnh, ngược lại có chút giống biển hoa Bỉ Ngạn bên đường Hoàng Tuyền.
Gió tuyết không ngừng rít gào, bám đầy lên người Mạnh Bà. Xa xa trông lại, Mạnh Bà giống như tuyết nữ bước ra từ giữa biển trắng. Nàng nhắm đôi mắt cay xè, sau đó lặng lẽ mở ra. Trong mắt chứa đầy hy vọng. Nàng sửa sang y phục, một lần nữa cất bước. Mạnh Bà tin, Hồng Liên nhất định ở đâu đó không xa.
Mạnh Bà không phát hiện, bên dưới mặt băng dưới chân nàng, có một bóng đen lớn lặng lẽ bơi qua, rồi biến mất.
Đi rồi dừng, dừng rồi đi, lâu đến mức cả thể xác và tinh thần Mạnh Bà đều rã rời. Càng đi về phía trước, tâm trạng nàng càng nặng nề. Đừng nói Hồng Liên, ngay cả bất kỳ vật gì màu đỏ cũng không có. Hiện tại thứ duy nhất có thể giúp nàng gắng gượng chính là hơi thở nhè nhẹ, quen thuộc trên Côn Luân sơn. Đây là nơi Bạch Hoa được sinh ra. Không biết phải trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, tu luyện bao lâu mới có thể trưởng thành ở cái nơi lạnh lẽo này. Vì sao thiên đình nhất định không buông tha cho chàng?
Lại thêm bảy ngày nữa trôi qua. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn một tháng. Nàng đã đi khắp đỉnh Côn Luân, nhưng ngoại trừ tuyết liên thì không còn loài hoa nào khác. Mạnh Bà cứ miệt mài, cẩn thận tìm kiếm, không sót một tấc đất. Vậy mà bây giờ chỉ có thể đứng trên đỉnh chót vót, hoang mang nhìn quang cảnh trước mặt. Vách núi đen dựng đứng như bị búa nện vỡ, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Mạnh Bà hiểu rõ hơn bất cứ người nào khác, dưới kia không có gì cả. Vùng đất dưới đó đều là nơi nàng đã từng đi qua.
Hai mắt ngận nước, lệ nhanh chóng bị đóng băng. Mắt đau, cả tim cũng đau. Nàng khe khẽ gọi thầm hết lần này đến lần khác: “Bạch Hoa…” Sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời, bất lực và tuyệt vọng gào lên: “Cuối cùng thì chàng ở đâu!” Tiếng vọng khắc khoải, đau đến xé lòng.
Trả lời nàng, ngoại trừ tiếng gió, chỉ có thinh không tĩnh mịch.
Mạnh Bà quỳ sụp bên bờ vực, gương mặt đẫm nước mắt. Lòng nàng không thể thừa nhận vì tình mình không đủ sâu mới không tìm thấy Hồng Liên. Nàng tình nguyện dùng nguyên thần chỉ để đổi lấy cơ hội gặp mặt Bạch Hoa một lần, sao có thể nói tình nàng không sâu? Làm sao có thể!
Lặng người ngồi tại chỗ một hồi, dường như Mạnh Bà đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó. Nàng bò dậy, lảo đảo chạy thật nhanh đến chỗ đóa tuyết liên gần nhất. Tiên nhân kia có thể dùng máu nhuộm đỏ tuyết liên, vậy nàng cũng có thể!
Mạnh Bà tự cắt một nhát trên lòng bàn tay, vết thương sâu đến tận xương. Máu chảy xuống phủ lên cánh hoa, nhưng sắc đỏ nhanh chóng bị tuyết liên hút mất. Đóa hoa vẫn trắng ngần như cũ. Nàng ấn vào vết thương để máu chảy ra nhiều hơn, nhưng máu vừa chảy xuống lại bị đóa hoa hút hết, không còn chút dấu vết.
Mạnh Bà ngồi xổm trên mặt băng, giữ lấy đóa tuyết liên. Băng tuyết giá rét có thể làm nàng đông cứng, nhưng nàng mặc kệ, kiên trì ngồi đó. Máu trên tay không ngừng nhỏ xuống đóa tuyết liên. Giá lạnh làm vết thương của nàng nhanh chóng bị đông lại, máu ngưng tụ. Mạnh Bà lại cắt lên vết thương đã đông đá, không hề nương tay, như không còn biết đau đớn là gì. Chỉ có thân thể không ngừng run rẩy, vết thương này chồng lên vết thương khác.
Không biết bao lâu sau, môi nàng trắng bệch, lòng bàn tay không còn tiết ra máu được nữa, cho dù dùng lực ấn xuống cũng vậy. Nàng điên cuồng rạch thêm mấy đường cũng không có gì chảy ra. Cả cánh tay tả tơi, thâm đen vì hoại tử, máu thịt nhầy nhụa, lộ cả xương trắng. Thật ra cánh tay Mạnh Bà đã mất cảm giác từ lâu. Nó như khối băng lạnh buốt, tê cứng. Đến mức như vậy, mà đóa tuyết liên trước mắt vẫn trắng ngần như lúc đầu, như vô vàn bông hoa khác. Cánh hoa lay động chập chờn theo gió lạnh, dường như đang cười nhạo sự bất lực của nàng.
Thời gian không ngừng trôi, qua ngày hôm nay sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nghĩ thế, Mạnh Bà lại dùng tay kia tìm lấy thanh kiếm, ra sức cứa lên cánh tay còn lại, đến mức xương bàn tay sắp gãy lìa. Máu chảy xuống, lại bị tuyết liên hấp thụ hết. Chỉ là thấy có máu chảy ra, lòng nàng mới nhẹ nhõm được một chút.
Đôi môi tái nhợt, cả người gần như bị băng tuyết bao trùm, tứ chi lạnh ngắt, đông cứng, đồng loạt tuyên bố thân thể nàng đã đến cực hạn. Nếu còn tiếp tục như thế, dù nàng có tế sống nguyên thần của mình thì có lẽ đóa tuyết liên kia vẫn là tuyết liên, sẽ không bao giờ biến thành Hồng Liên như lửa.
Trong không khí tràn ngập hơi thở nhè nhẹ, mỏng manh của Bạch Hoa, lại càng làm cho Mạnh Bà đau đớn không thôi, máu từ bàn tay rỏ xuống cũng sắp hết.
Đúng lúc này, một bóng ma to lớn từ dưới lớp băng ngàn thước, lặng im đến gần sau lưng nàng. Nó đột nhiên phá băng xông ra, khí thế rung chuyển đất trời. Trong tiếng gầm dài, hàng vạn viên đá xoay tròn bắn ra theo con sóng lớn, đánh vào Mạnh Bà làm nàng văng ra xa hơn mười trượng, đập vào một tảng đá khổng lồ. Nàng phun ra một ngụm máu, không còn chút sức lực nào để phản kích.
Cùng với tiếng gầm như rồng ngâm, một con giao long màu xanh vọt lên, lượn vòng mấy lần trên không rồi lao xuống mặt băng lạnh giá, lại khơi dậy sóng to gió lớn. Lúc nó đáp xuống, một vầng sáng đỏ tỏa ra. Trong nháy mắt, một bóng người đi tới trước mặt Mạnh Bà đang hấp hối.
*Giao long: một loài thủy quái trong truyền thuyết, trông giống rồng nhưng không phải rồng, chuyên gây phong ba trên biển cả và sông ngòi. Có sách dịch là thuồng luồng.
Hắn mặc áo giáp, phủ kín bằng vây và vảy đỏ như vảy cá. Tay cầm trường thương xương cá, ánh mắt sắc bén, băng lãnh. Không còn nghi ngờ gì, hắn chính là một chiến sĩ trời sinh.