Đọc truyện Mạnh Bà Truyền – Chương 17Quyển 2 –
Sơn thần là ai? Chẳng qua là một con yêu quái sống trong núi tên “Si”, được dân chúng thờ phụng. Vừa đúng năm được mùa, dân chúng liền cho rằng là do sơn thần phù hộ. Dần dà, con Si này cũng thật sự trở thành sơn thần, tu vi ngày càng cao. Tu luyện thêm nhiều năm nữa, có lẽ con yêu này cũng có thể tu thành tiên.
Yêu quái tu thành sơn thần tên Si này, hình dáng như một con rồng bình thường, nhưng không có sừng, cũng không thể cưỡi mây, không giống loài rồng lớn có thể bay trên trời, chỉ là yêu quái mà thôi.
Yêu quái trước sau gì cũng là yêu quái, cho dù thành sơn thần, vẫn là yêu quái như trước.
Ánh trăng ảm đạm lạnh lẽo, từng tia sáng mỏng manh xuyên tầng lá vừa dày vừa nặng khẽ chiếu rọi. Âm thanh ma quỷ vừa nãy dường như đã tan biến, ngay cả tiếng vang cũng không nghe thấy. Một sự yên tĩnh đáng sợ.
Bạch Thảo quay đầu nhìn theo hướng âm thanh đã phát ra, lập tức thấy một con yêu quái thân dài hơn mười thước, trên người phủ kín vảy đen, miệng toàn răng nhanh sắc nhọn, hai mắt đỏ tươi. Nhìn hơi giống rồng, nhưng không có sừng, cũng không có khí chất của rồng. Bốn chân nó đứng trên đất, cái đuôi dẹp luôn luôn lắc lư qua lại, vừa há miệng cắn đứt một con trâu thành hai nửa, khiến con vật gào rú thê lương. Xung quanh là nội tạng súc vật bị nó cắn xé vứt ra, máu tươi đầm đìa, mùi tanh xộc lên mũi.
Gương mặt Bạch Thảo lập tức xám ngoét như màu đất, cả người run rẩy, hai chân nhũn ra muốn té ngã, lập cập hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Hoa Khai cũng nhìn thấy, gương mặt nàng trắng bệch. Tuy nói Hoa Khai thấy được ma quỷ, nhưng nàng chưa bao giờ thấy hình ảnh nào ghê tởm làm người ta khiếp sợ đến mức này. Nàng sợ đến mức há hốc miệng, muốn la lên thật to.
Bạch Thảo nhéo mạnh đùi mình để tỉnh táo lại, lập tức bò dậy, bịt chặt miệng Hoa Khai, run run nhỏ giọng nói với nàng: “Hoa. Hoa Khai. Hình như nó không phát hiện ra chúng ta, chúng ta mau. đi mau.”
Hoa Khai thở cũng không dám thở mạnh, không ngừng gật đầu.
Bạch Thảo nắm chặt tay Hoa Khai, hai người cúi thấp thân mình, từ từ lui về phía sau. Lùi được khoảng mười bước, đến khi không nhìn thấy yêu quái kia, hai người mới cẩn thận thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó tiếp tục lui về phía sau. Đúng lúc này, không biết ai trong hai người dẫm lên một cành cây khô, khiến nó gãy làm hai, kêu lên “Răng rắc”. Tuy rằng tiếng động rất nhỏ, nhưng ở đây không gian vô cùng tĩnh mịch, âm thanh này đủ làm cho hai người càng sợ như chim sợ cành cong. Hoa Khai phải cắn chặt tay mình mới nén được không kêu ra miệng.
Tim Bạch Thảo như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, tạm thời không dám tiếp tục lùi lại phía sau. Một lúc lâu, nó mới nhỏ giọng hỏi Hoa Khai. “Muội có biết con quỷ kia là thứ gì không?”
Hoa Khai sợ hãi lắc đầu.
“Chắc nó không phát hiện ra chúng ta đâu.”
Hoa Khai vẫn lắc lắc đầu, không dám nói lời nào.
“Chúng ta mau rời khỏi đây.”
Hai người từ từ xoay người qua hướng khác, mới phát hiện con yêu quái không biết đã đứng sau lưng hai người từ lúc nào, lặng yên không tiếng động. Hai mắt đỏ chạch như hai cái đèn lồng làm cho người ta sợ hãi, trên mép còn dính ít thịt thừa, máu tươi theo răng nhọn chảy xuống. Nó nhìn bọn họ, cười xấu xa.
Hai người trong phút chốc đứng im như phỗng.
“A~, thật không thể tưởng tượng được năm nay ngoại trừ súc vật, còn tế thêm hai người. Ta đã lâu lắm rồi chưa được ăn thịt người, thật là thèm nha.” Si chậm rãi tiến đến gần, cười thỏa mãn.
Bạch Thảo vừa hồi phục tinh thần, nó quát to một tiếng: “Chạy mau!” Sau đó lập tức nắm chặt tay Hoa Khai, xoay lưng bỏ chạy. Tiếng móng vuốt của con yêu bò trên mặt đất từ phía sau truyền tới càng lúc càng gần.
“Hoa Khai, chạy mau! Đừng quay đầu!”
Hoa Khai càng dùng sức nắm tay Bạch Thảo, hai mắt nhắm chặt, liều mạng chạy đi. Mấy lần nàng vấp té, đều không để ý đau đớn lập tức đứng lên chạy tiếp.
Không biết chạy bao lâu, đến lúc không còn tiếng động phía sau, đến lúc hai người không còn đủ sức chạy tiếp.
Hoa Khai cùng Bạch Thảo dừng lại, dựa vào một gốc cây cổ thụ, không ngừng thở phì phò, run rẩy.
Hoa Khai ôm mặt, bật khóc. Nàng nói: “Chúng ta sẽ chết, nhất định sẽ chết, là ta hại huynh, là ta hại huynh.”
“Đừng nói bậy! Chúng ta phải sống! Chạy khỏi ngọn núi này, thế giới ngoài kia rất đẹp, rất đẹp. Đó mới là nơi chúng ta nên đi. Hoa Khai, hứa với ta, nhất định phải sống sót. Cho dù về sau thế nào, nhất định phải cố gắng sống tiếp!” Bạch Thảo nhặt lấy một hòn đá sắc nhọn trên mặt đất, nắm chặt trong tay. “Cho dù là chết, cũng phải chiến đấu đến cùng.”
Hoa Khai vừa khóc vừa gật đầu.
Bạch Thảo vươn một tay sờ đầu Hoa Khai. “Đừng khóc, chúng ta nhất định sẽ sống.” Nó ngẩng đầu lên, muốn nhìn ánh trăng mờ ảo đang chiếu rọi, nhưng vừa ngước nhìn, đã thấy trên đầu là một cái miệng đang mở, tràn đầy máu tươi. Không biết yêu quái kia đã lén lút trèo lên cây từ khi nào, không tiếng động bò lại gần bọn họ, định cắn đầu Bạch Thảo.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thảo không phải là né tránh, mà là dùng hết sức đẩy Hoa Khai ra, kêu to: “Chạy mau!” Sau đó mới cố gắng nhảy ra xa. Nhưng đã không còn kịp nữa.
Si đã cắn ngay thắt lưng của nó. Răng nanh dài đến cả tấc cắm phập vào xương thịt của Bạch Thảo, như muốn nhai nát xương nó, máu tươi không ngừng trào ra. Từng trận đau đớn ùn ùn kéo tới ập lên thân thể của Bạch Thảo. Nó đau đến mức gần như ngất đi, nhưng vẫn cố gắng chống cự. Bạch Thảo cắn chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân, nắm hòn đá nhọn trong tay nhắm ngay con mắt đỏ như máu của Si, đâm mạnh vào.
Si bị đau. Nó hung ác vùng vẫy ném Bạch Thảo ra xa mấy trượng. Bạch Thảo ôm cái lưng máu chảy đầm đìa, cố hết sức đứng dậy, nhưng chưa đi được hai bước, đã ngã xuống, không đứng dậy nổi nữa.
Nó kiệt sức há miệng thở dốc, nhìn về phía Hoa Khai vẫn đứng im như trời trồng nói: “Chạy mau. Chạy mau.”
Hoa Khai không nghe lời nó nói, mà cuống quít chạy về phía Bạch Thảo, một lòng muốn chạy đến bên cạnh nó nên không nghe thấy gì cả.
Hoa Khai còn cách Bạch Thảo hơi xa một chút. Không đợi nàng chạy đến nơi, Si đã bò tới cạnh người Bạch Thảo, dùng móng vuốt đè đầu của nó xuống đất, lún sâu vào bùn đen. Bạch Thảo còn không kịp kêu đau, đã bị Si há miệng táp một cái ngang bụng, cả ruột cũng bị lôi ra ngoài, máu chảy ròng ròng.
Hoa Khai mở to hai mắt, thân thể cứng ngắc không thể cử động. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà hét to. Tiếng hét thê lương vang vọng khắp núi rừng, kinh động đến chim chóc trong núi làm chúng bay tán loạn, một lúc sau mới yên ắng trở lại.
Con Si kia đã cắn đứt lưng Bạch Thảo, dường như có thể nghe được tiếng xương cốt gãy nát. Thân thể Bạch Thảo bị cắn mất một khối lớn, vừa vặn với phần xương thịt đã bị Si nuốt mất.
Nửa người trên cùng với nửa người dưới còn sót lại một chút da thịt, vô cùng đáng sợ. Bạch Thảo vẫn chưa chết, nó nhìn Hoa Khai, lệ không ngừng chảy ra từ trong mắt. Nó mở miệng, nói không ra tiếng nhưng Hoa Khai biết nó đang nói gì. Nó đang nói: “Chạy mau. chạy mau.”
Thế nhưng Hoa Khai không thể di chuyển. Nàng ngã xuống đất, toàn thân lạnh như băng, hai mắt mờ mịt không còn thần trí. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn xương thịt Bạch Thảo bị con yêu quái kia nuốt vào bụng, chỉ có thể nhìn máu nó chảy tràn lan ra đất, chỉ có thể nhìn ánh sáng trong mắt nó từ từ tan biến, từ từ chết đi.
Nó đã chết, Bạch Thảo đã chết, thật sự đã chết.
Si không tiếp tục ăn xác của Bạch Thảo nữa. Nó nhả miệng ra, chậm rãi bò về phía Hoa Khai. Cô bé kia có thể thừa cơ hội chạy trốn, còn người chết thì không chạy được.
Si bò chậm chạp đến trước mặt Hoa Khai, dùng cái mũi xấu xí ngửi ngửi thân thể Hoa Khai, máu tươi trong miệng nó theo răng nanh nhỏ giọt trên mặt nàng. Nó thỏa mãn nói: “Thịt ngươi so với thằng nhóc kia thơm hơn nhiều.” Sau đó Si há to miệng, định cắn xuống đầu Hoa Khai, nhưng lúc răng nanh của nó còn chưa chạm vào nàng, nó đã kêu rống thảm thiết rồi né ra xa. Miệng nó bị ngọn lửa màu vàng xanh thiêu đốt. Si đau đớn lăn lộn quay cuồng trên mặt đất đến tận khi ngọn lửa bị dập tắt.
Si đã không còn đắc ý được như trước. Nó lùi về phía sau mấy bước rồi nhìn chằm chằm Hoa Khai. Ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang sợ hãi.
“Con nhóc kia, thật ra ngươi là ai?” Si hoảng sợ hỏi Hoa Khai, nhìn nàng như nhìn thấy thứ gì rất kinh khủng.
Mà Hoa Khai chỉ thất thần nhìn chằm chằm vào cái xác không toàn vẹn của Bạch Thảo, vẫn không nhúc nhích, trong mắt lệ không ngừng rơi ra, khuôn mặt ướt đẫm.
Si nhìn Hoa Khai, đồng tử trong hai mắt đảo mấy vòng, mới cẩn thận di chuyển đến cạnh nàng, lưỡng lự một chút mới nói: “Ta không biết ngươi cùng vị đại nhân kia quan hệ thế nào, xem ra ta không ăn được ngươi.”
Hoa Khai không nghe Si nói gì, chỉ đột nhiên ngẩng đầu, hung ác như dã thú nhìn nó. Lần đầu tiên trong mắt nàng tỏa ra sự thù hận sâu đậm đến như vậy, như muốn xé xác nó ra thành từng mảnh.
Si nhìn ra nàng muốn làm gì, nó nói: “Tuy là trên người ngươi chảy dòng máu của vị đại nhân kia, nhưng nói cho cùng ngươi cũng chỉ là một con nhóc con. Ngươi có thể hủy nguyên thần của yêu ma quỷ quái, nhưng với đạo hạnh của ta, ngươi còn chưa đủ sức giết ta. Không bằng thế này đi, ta thả ngươi đi, thằng nhóc kia ta cũng không ăn nữa, trả thi thể của nó lại cho ngươi, sau này ngươi cũng đừng tìm ta kiếm chuyện. Thế nào?”
Hoa Khai vẫn im lặng như trước, hung ác nhìn nó. Sau đó, nàng từ từ đứng lên, liều lĩnh tiến về phía Si như mất trí, cũng không nghĩ bản thân mình so ra còn bé hơn móng vuốt của Si.
Si chật vật tránh được, nghĩ thầm con nhóc này liều mạng như thế, mình lại không thể chạm vào nó, đến lúc đó không chết cũng bị thương nặng. Hai mắt nó láo liên suy nghĩ, nói: “Nhóc con, kẻ giết thiếu niên kia là ta, nhưng hại chết hắn chính là ngươi!”
Hoa Khai ngẩn người dừng bước, ánh mắt mê man, mờ mịt. Nàng quay đầu nhìn thi thể của Bạch Thảo, thấy máu thậm chí vẫn còn đang chảy.
Si thừa dịp nói tiếp: “Tuy rằng ta cắn chết nó, nhưng mà, ngươi hoàn toàn có khả năng cứu nó, ngươi lại chỉ đứng nhìn nó chết đi.”
Hoa Khai thất thần nhìn tay mình, không dám tin lẩm bẩm nói: “Ta cứu được huynh ấy. Ta cứu được huynh ấy.”
Si hài lòng nhìn thần sắc Hoa Khai ngờ nghệch, cười nói: “Đúng vậy, ngươi có thể cứu nó, chẳng lẽ ngươi không biết trên người mình chảy dòng máu của vị đại nhân kia, trăm quỷ không thể đến gần sao? Vong hồn dã quỷ bình thường đụng phải ngươi không chừng cả hồn phách cũng tiêu tan. Ngươi có năng lực cứu được thiếu niên kia, nhưng ngươi không cứu nó, rõ ràng là ngươi hại nó.”
“Là ta hại huynh ấy. Là ta hại huynh ấy.” Hoa Khai thì thào nói xong, quay đầu nhìn thi thể của Bạch Thảo, thấy Bạch Thảo không nhắm mắt, ánh sáng bên trong đã tắt ngúm, hình như thật sự đang trách nàng vì sao không cứu nó.
Nàng ngã xuống đất, bò lê đến bên người Bạch Thảo, muốn dùng tay che miệng vết thương của nó. Nhưng miệng vết thương quá lớn, làm cách nào cũng không che được, dần dần, ngay cả máu cũng không chảy nữa.
Hoa Khai ôm thi thể của Bạch Thảo, ôm thật chặt, lại chỉ có thể cảm giác được thân thể hắn đang từ từ lạnh đi. Hoa Khai mở miệng, bi thảm kêu gào, nhưng âm thanh nghẹn trong cổ họng, không thể phát ra ngoài, chỉ có thể hết há ra lại khép vào. Càng thêm thảm thương.
Con Si kia đã hả hê rời đi.
Trời cũng đã sáng, mặt trời ló dạng. Ánh mặt trời vàng rực rỡ bị lá cây tầng tầng lớp lớp cản lại, chỉ còn những tia nắng loang lổ chiếu xuống mặt đất, dừng trên thi thể Bạch Thảo.
Giờ khắc này, vạn vật như bừng tỉnh. Có chú chim sẻ đậu trên trán Bạch Thảo, mổ mổ thử xem thứ này có thể ăn được hay không.
Từ lúc thi thể Bạch Thảo bắt đầu lạnh dần, Hoa Khai vẫn ôm chặt lấy nó không hề cử động. Mắt vẫn mở to không nháy, nước mắt không chịu khống chế đến giờ vẫn liên tục tràn ra không ngừng, như bị mất hồn.
Hoa Khai thấy chú chim sẻ mổ vào thân thể của Bạch Thảo, vô cùng hoảng sợ, cuống quít đuổi nó đi.
Hình như đến lúc này, Hoa Khai mới thật sự nghĩ rằng Bạch Thảo đã chết, không thể nào sống lại. Hơn nữa thi thể của nó, sớm muộn gì cũng sẽ bị dã thú khác ăn mất.
Hoa Khai muốn mang theo Bạch Thảo cùng đi, nhưng mặc cho nàng cố gắng thế nào vẫn không có cách mang Bạch Thảo đi xa như vậy. Cuối cùng, nàng quên mất mình đã làm sao dùng tay đào được một cái hố bên cạnh Bạch Thảo. Khi đó nàng hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, chỉ ra sức đào lấy đào để, thậm chí hai tay đã nhuộm đầy máu cũng không cảm giác được.
Thời điểm nàng nắm từng nắm đất rải lên thi thể Bạch Thảo, ánh sáng trong mắt Hoa Khai cũng từ từ tan biến, cuối cùng trở nên trống rỗng, ngay cả khóc cũng không khóc. Lúc nắm đất cuối cùng phủ lên người Bạch Thảo, cũng chính là lúc một chút lý trí cuối cùng của Hoa Khai cũng bị đoạt mất, không còn lại gì.
Hoa Khai rời khỏi ngọn núi, cả đường ngả nghiêng lảo đảo, trong lòng chỉ nhớ lời nói của Bạch Thảo ─ Đừng nói bậy! Chúng ta phải sống! Chạy khỏi ngọn núi này, thế giới ngoài kia rất đẹp, rất đẹp. Đó mới là nơi chúng ta nên đi. Hoa Khai, hứa với ta, nhất định phải sống sót. Cho dù về sau thế nào, nhất định phải cố gắng sống tiếp!
Thần trí Hoa Khai không còn tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ những lời này của Bạch Thảo. Nàng muốn đi khỏi ngọn núi này, tìm được vùng đất xinh đẹp ngoài kia, sau đó trở về, mang theo Bạch Thảo cùng nhau đi.
Nhưng lúc Hoa Khai thật sự còn sống ra khỏi ngọn núi, những gì nàng nhìn thấy trước mắt. Thật hy vọng là nàng chết ở trong núi. Xung quanh đều có người chết, đói chết, bệnh chết, xương trắng rải đầy đường. Khói thuốc súng nổi lên khắp nơi, nhuộm đen bầu trời.
Thế giới ngoài núi, so với trong núi, còn đáng thương hơn.
Bất kể ở đâu cũng có oan hồn khóc lóc, kêu la thảm thiết. Có kẻ không đầu, có kẻ không chân, một số ít ngay cả nửa người cũng không hoàn chỉnh. Nhưng lúc bọn chúng vô tình đến gần Hoa Khai, đều kêu gào bỏ trốn. Tất cả ma quỷ đều sợ nàng.
Chỉ có tên quỷ xấu xí, sau khi Si rời đi thì hắn xuất hiện, giữ một khoảng xa theo sau nàng. Đám quỷ hồn thất kinh không cẩn thận tới gần hắn, quỷ xấu xí liền bắt lấy, ngay lúc bọn chúng còn chưa kịp la lên đã bị hắn cắn nuốt vào bụng. Cuối cùng, còn vươn dài đầu lưỡi nhỏ, liếm láp khóe môi như chưa đã thèm.
Hoa Khai thất thần nhìn tình cảnh trước mắt, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng bị nghiền thành tro, hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn. Sau đó, Hoa Khai đi đến một ngôi miếu hoang vu đổ nát, chỉ chờ đợi mình từ từ chết đi.
Nhưng rồi một thiếu niên xuất hiện. Thiếu niên đó có ánh mắt giống như Bạch Thảo.
Thế nhưng Bạch Thảo đã chết, Hoa Khai biết như vậy. Cho dù thiếu niên kia có bày đủ trò lôi kéo sự chú ý của nàng, với nàng đều không quan trọng.