Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 83: Cây trâm năm xưa


Đọc truyện Mạnh Bà Truy Phu Ký – Chương 83: Cây trâm năm xưa

Dịch: Thanh Hoan

***

Trong kinh thành cách đó gần vạn dặm, cũng vào một ngày thu nắng ấm.

Ánh nắng theo song cửa khép hờ chiếu vào, Triệu Yên Nhiên hôm nay mặc một áo choàng màu xanh nhạt, bên trong là váy xanh ngọc bích, tóc mai vén lên thật cao, chiếc cổ cao xinh đẹp của nàng ta như được ánh nắng thu dát lên một lớp mịn màng như nhung. Triệu Yên Nhiên đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim dưới bục cửa sổ, trong tay đang cầm một chiếc khung thêu chậm rãi đưa kim.

Đầu ngón tay nàng ta cứ đưa qua đưa lại, trên khung thêu dần dần xuất hiện hai con bướm xinh đẹp và sống động như thật.

Phương Lăng từ bên ngoài vén màn tiến vào, tay cầm chiếc cời khêu trầm hương đang đốt trong chiếc lư hương tử đồng mạ vàng trong một góc phòng. Nàng ta đi đến trước mặt Triệu Yên Nhiên, vẫy lui các nha hoàn, thị nữ khác rồi mới móc trong tay áo ra một bức tranh.

“Nương tử, em nhờ vả mãi Lữ thẩm kia mới cho đấy!”

Triệu Yên Nhiên thong thả nhận lấy bức tranh, chậm rãi giở ra. Đợi đến khi nhìn thấy nữ tử trong tranh, con ngươi nàng ta hơi co rụt lại.

Giống, quả thật là giống cực kì.

Giai nhân bên trong tranh có bóng in đáy nước, dường như đang chơi đùa bên hồ. Mi nàng cong như trăng non, cặp mắt như thu thủy phản chiếu sóng nước lăn tăn tỏa ra tia sáng rực rỡ lóa mắt. Nàng mặc một thân váy gấm thêu chìm màu hồng cánh sen, tầng tầng lớp lớp sa như mây như khói, khiến nàng càng thêm xinh đẹp, bừng bừng sức sống. Vết bớt son nơi khóe mắt nàng lại là nét bút “vẽ mắt cho rồng”, điểm thêm cho nhan sắc ấy thêm mấy phần yêu diễm tuyệt sắc. Phảng phất toàn thân sống động như thật, đang nhìn về người ngắm tranh cười đến rực rỡ động lòng người.

Triệu Yên Nhiên bất giác siết chặt bức tranh trong tay, Phương Lăng thấy thế vội chặn lại: “Nương tử phải cẩn thận chút, đừng làm hỏng. Đây là đồ Lữ thẩm lấy trộm từ thư phòng của vương gia ra đó, nương tử xem xong em còn phải mang đi trả lại người ta.”


Triệu Yên Nhiên thả lỏng ngón tay, cười cười đầy khó hiểu: “Ta biết rồi.”

Phương Lăng chuyển mắt, nghiêng đầu nhìn tranh: “Nương tử cô có thấy không, vị Mạnh cô nương này quả thật giống cô mấy phần đấy!”

Triệu Yên Nhiên cười lạnh một tiếng: “Nói giống ta, chẳng bằng nói là ta giống nàng.”

Phương Lăng phát giác ra vẻ lạnh lùng thâm trầm trong lời Triệu Yên Nhiên, cảm thấy Triệu Yên Nhiên bình thường luôn dịu dàng hiền thục lúc này có hơi khác thường. Nàng ta vội rụt cổ lại, im lặng không nói thêm gì nữa.

Đầu ngón tay Triệu Yên Nhiên chậm rãi xoa lên cặp mắt trong bức tranh của Mạnh Thê Thê: “Mắt nàng ta thật là thú vị, mặc dù là trong họa cũng vẫn như biết nói vậy.”

“Còn gì nữa, em nghe mấy vị thẩm thẩm trong phòng bếp nói nguyên nhân Mạnh cô nương được vương gia coi trọng như vậy cũng bởi vì thực tế chính bản thân nàng ta không đơn giản đâu. Có thể lấy đầu người từ cách xa ngàn dặm này, thậm chí còn cách không lấy vật nữa này. Mấy thẩm thẩm kia nói thần kỳ lắm, nô tỳ lại không tin, thế gian này làm gì có chuyện lạ gì như thế?”

“Hử?” Triệu Yên Nhiên có vẻ bị gợi lên hứng thú: “Còn có chuyện như thế nữa hả? Vậy em nói xem nàng ta thần kì ở chỗ nào nào…?”

Phương Lăng thăm dò sắc mặt nàng ta, thận trọng nói: “Nô tỳ làm sao mà biết được. Nương tử, chúng ta nên trả tranh lại rồi, bên kia Lữ thẩm vẫn đang chờ kìa.”

Triệu Yên Nhiên chậm rãi cuộn bức tranh lại: “Bức tranh này chúng ta giữ đi, về sau nếu vương gia có hỏi, tự ta sẽ có cách chu toàn.”

“Nương tử!” Phương Lăng vội vã hô một tiếng: “Lữ thẩm nói đây là báu vật trong lòng vương gia đó, giờ mà chúng ta cầm, Lữ thẩm khai chúng ta ra là chết đó, nương tử đưa nô tỳ mang trả đi…”

Chính bởi vì đó là báu vật trong lòng nên càng không thể trả! Triệu Yên Nhiên trả cho nàng ta một sóng mắt mềm mại, lời nói ra lại làm lưng đối phương phát lạnh: “Lữ thẩm cũng chỉ là một nô tỳ, nếu bà ta nói lung tung vậy cứ để bà ta không mở miệng ra nói được nữa là xong!”


Phương Lăng run lên, không biết phải tiếp lời này thế nào.

Triệu Yên Nhiên cất kỹ bức tranh đi, lại nhìn sắc thu phủ kín khu vườn ngoài kia: “Lâu lắm rồi không gặp Tam Nương, em đi mời nàng ta đến đây một chuyến đi, cứ nói là ta mới ép được mật hoa quế, nàng ta sẽ thích!”

Trong phủ thái tử cách phủ nhiếp chính vương không xa, thái tử trong một bộ mãng bào nền đỏ đang vò đầu nổi cáu trong thư phòng.

“Thịnh Gia Ngạn chết tiệt! Giao cho bản thái tử chuyện khó giải quyết đến thế, hoàn toàn không tôn kính ta như huynh trưởng! Thật là đáng ghét! Thật là quá đáng!” Hắn hung hăng gạt hết tấu chương mà Thịnh Gia Ngạn phê xong trả cho hắn xuống đất, giận dữ tu ực hết một bát trà.

Mùa thu hoạch ở quận Lộc Thủ năm nay có vấn đề, quan viên lại găm lương thảo không nhả, bách tính nơi đó đói bụng, bắt đầu chạy sang các quận huyện bốn chung quanh chen chúc. Còn có những kẽ đói quá mà xông vào nhà dân cướp bóc nữa. Quan viên quận Lộc thủ mắt điếc tai ngơ, công văn triều đình gửi đến trách tội bọn chúng cũng bị bỏ mặc, thậm chí quan viên được phái đi hoặc là bị hại chết hoặc là sau khi về kinh không hề ho he gì về chuyện này.

Vừa khéo, chuyện này do thái tử phụ trách, tin tức thuộc hạ của thái tử làm việc không đến nơi đến chốn bị truyền đến tai Thịnh Gia Ngạn. Thế là Thịnh Gia Ngạn mắng cho thái tử một trận máu chó đầy đầu. Khẩu khí phê trong sổ gấp kia giống hệt phụ hoàng của bọn họ, suýt nữa đã làm thái tử quỳ xuống đọc kỹ từng câu phê trong sổ gấp.

Chủ trương của Thịnh Gia Ngạn là để thái tử tự mình đi quận Lộc Thủ một chuyến, nguyên văn lời hắn là: “Dù sao huynh cả ngày cũng chỉ chọc mèo trêu chó, trước mắt cơ hội du lịch tới rồi, xem huynh có nắm bắt được không thôi!”

Thái tử không muốn đi, quận Lộc Thủ xa xôi, dân phong hung hãn, quan viên một tay che trời, thế là hắn hỏi Thịnh Gia Ngạn: “Không đi có được không?”

Lại viết liền hai chương liệt kê lí do không thể đi, các loại lấy cớ tỉ như dạo gần đây sức khỏe của hoàng hậu không được tốt, thái tử phi của hắn có khả năng sắp mang thai, bản thân hắn thực sự không thể đi được.

Ai ngờ, Thịnh Gia Ngạn trực tiếp phản hồi lại hắn vẻn vẹn ba chữ: “Không cho phép!”

Thái tử tức giận đập bàn, không ngừng kêu rên: “Thái tử như ta đây đúng là uất ức mà! Chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng bắt bản thái tử tự mình đi, kẻ dưới bọn họ làm cái gì? Bình thường nuôi không bọn họ à?”


Môn khách vẫn luôn lẳng lặng đứng một bên, nghe thấy câu nói của hắn mới chủ động tiến lên nhặt sổ gấp, vỗ vỗ bụi bặm bám lên rồi mới khom người đặt lại lên bàn thái tử: “Lời này của thái tử điện hạ là sai rồi, cũng bởi vì ngài là thái tử, trách nhiệm trên vai mới lớn hơn người khác một chút. Việc này nói xử lý cũng dễ thôi, ngài chỉ cần phái một thân tín đại diện cho mình đi đến đó là được. Trước kia quan viên phái đi đều không có lệnh bài của ngài, trước mặt đám quan viên sắp thành tinh của quận Lộc Thủ kia tất nhiên là không được coi trọng rồi. Nhưng nếu lần này ngài có thể giao lệnh bài Đông Cung cho thân tín của mình mang đến, thì tướng sĩ cả quận Lộc Thủ đều sẽ phải nghe lệnh ngài, đám quan viên kia mà không phục tùng, cứ chém giết ngay tại chỗ là được, không hỏi nguyên do. Dùng cách giết một người đe trăm người này, chắc chắn sẽ có người e ngại mà xung phong đi mở kho phát thóc ngay!”

Thái tử nghe xong vỗ tay tấm tắc khen hay: “Mưu kế của tiên sinh hay thật! Lũ điêu dân đáng chết này, đáng lẽ phải giết chết từ lâu rồi! Được rồi, ta tìm người thay ta đi ngay đây!” Đột nhiên hắn lại nghĩ tới cái gì, hoài nghi hỏi lại: “Nhiếp chính vương mà biết có mắng ta nữa không?”

Dù sao nhiếp chính vương mà nổi nóng lên rất là đáng sợ đó, mặc dù hắn thân là thái tử, thân là ca ca, nhưng nhớ tới sắc mặt Thịnh Gia Ngạn lúc nổi giận thì vẫn thấy héo lắm.

Môn khách cố gắng căng mặt bày ra bộ dạng hiền thần, ngăn chặn cảm giác buồn cười điên cuồng đang quấy phá: “Sao lại thế được, ngài chỉ cần làm cho quỷ không biết thần không hay là được!”

Thái tử do dự gật đầu: “Cũng chỉ còn cách này thôi, nếu vậy thì chuyện này giao cho ông, ông nhanh đi làm đi, cho ông toàn quyền. Ông cứ chọn một quan viên phù hợp phái đi quận Lộc Thủ, sau đó ông cũng đi cùng đi, thuận tiện thay ta giám sát hắn, tránh hắn cầm lệnh bài của ta làm ra chuyện ngu xuẩn gì!”

Môn khách chắp tay lại đưa về trước hành lễ rồi mới cung kính đáp: “Nhất định không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.”

Thái tử hài lòng tựa lên ghế bành, thì ra loại chuyện này cũng dễ giải quyết thôi mà! Nghĩ đến đây, hắn lại thấy lòng mình chẳng còn gánh nặng gì nữa, bèn vung áo bào đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngài đi đâu vậy?” Môn khách đứng sau lưng hỏi.

Thái tử phi dạo này mới thu được một con chó sư tử chưa đủ tháng, nghe nói nhỏ nhắn đáng yêu lắm, ta phải đi xem một cái.” Thái tử mừng khấp khởi ra khỏi cửa, để lại môn khách cười đến cao thâm khó dò.

“Trêu mèo đùa chó, nhiếp chính vương người ta nói cũng không sai mà…”

…..

Trong thành Dương Châu, mưa phùn rơi rả rích.


Mạnh Thê Thê rúc vào trong phòng, đang bóc quất cống phẩm ăn. Lâm phu nhân đứng sau lưng nàng, thay nàng chải và vấn tóc.

“Ta vẫn luôn mong có một đứa con gái,” Lâm phu nhân cười vén mái tóc dài của nàng lên: “Cảnh Hành quá nghịch ngợm, không hiếu thuận tri kỷ bằng con gái!”

“Bà với Lâm chưởng quỹ vẫn còn đang lúc tráng niên, còn có thể sinh thêm đứa nữa mà.”

Động tác của Lâm phu nhân cực kì nhu hòa: “Không được, lúc ta sinh Cảnh Hành bị khó sinh, suýt nữa thì tắt thở luôn. Về sau điều dưỡng hơn một năm, thân thể đã tốt hơn chút nhưng lang trung bảo ta sau này không sinh con được nữa.”

Mạnh Thê Thê nhìn qua gương thấy mặt mũi Lâm phu nhân đầy vẻ tiếc nuối, nàng lấy mặt cọ cọ vào bàn tay thô ráp của Lâm phu nhân: “Bà tốt như vậy, ai có thể làm con gái của bà chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Cảnh Hành cũng không tệ, chờ nó trưởng thành lấy về cho bà một cô con dâu hiền lương thục đức cũng được mà!”

Lâm phu nhân nghe người ta nhắc đến con trai liền cười không khép miệng lại được.

“Còn chẳng biết phải chờ bao lâu nữa đâu. Có điều đôi khi nghĩ thế ta cũng hi vọng lắm.” Lâm phu nhân lấy trong tay áo ra một cây trâm bạch ngọc toàn thân trong suốt, nhẹ nhàng cắm nghiêng lên búi tóc của Mạnh Thê Thê: “Hồi trước tướng công ta có nói trước kia đã từng cứu một người huynh đệ họ Mạnh. Hắn để lại một chiếc trâm ngọc làm tín vật. Lúc đầu ta nói là không tìm được, thực ra là giấu các cô cậu thôi. Lúc ấy ta còn chưa biết các cô cậu là người thế nào, trước đó còn có đủ loại giang hồ nhân sĩ đến hỏi chuyện trâm ngọc, ta sợ chiếc trâm ngọc này là phiền toái, chỉ sợ sẽ dẫn đến tai họa.”

“Thịnh công tử vừa nhìn là biết không phải là người giang hồ bình thường, tất cả các cô cậu đi cùng bảo vệ nhà bọn ta suốt chặng đường dài lâu như thế, ta nghĩ cũng không phải chỉ vì món tiền thuê lớn kia. Ta quan sát hồi lâu, cả nhà ta chỉ có mỗi cây trâm ngọc không rõ lai lịch này có thể khiến người ta chú ý. Năm đó người bọn ta cứu họ Mạnh, cô cũng họ Mạnh, ta thấy đó cũng là trùng hợp, vậy cứ tặng trâm này cho cô đi!”

Mạnh Thê Thê soi gương sờ chiếc trâm ngọc cài trong mái tóc, cảm giác sờ vào thấy ấm, quả nhiên là noãn ngọc thiên nhiên.

“Chẳng mấy chốc sẽ phải chia tay, không biết ngày nào tháng nào mới được gặp lại.” Lâm phu nhân trìu mến vuốt mái đầu Mạnh Thê Thê: “Hi vọng cô với Thịnh công tử sẽ là người hữu tình sẽ thành thân thuộc. Cả đời phiêu bạt quá cực khổ với một nữ tử như cô, sớm an gia đi, tâm cũng sẽ an định lại. Sau lại sinh cho hắn một đứa con trai, còn sợ gì hắn chạy loạn khắp nơi chứ?”

Mạnh Thê Thê suýt nữa thì ngã trên ghế xuống: “Ta cùng công… công tử không phải loại quan hệ đó!”

Sao đã nói đến chuyện thành thân sinh con rồi thế này?

Lâm phu nhân cười mấy tiếng: “Đời ta còn người nào là chưa gặp đâu? Giữa hai cô cậu có cái gì hay không, ta liếc cái là thấy à. Cô tuổi nhỏ chưa hiểu, ta thế nào cũng phải khuyên cô đừng có bỏ lỡ mối duyên tốt mới được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.