Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 6: Lão sư, thân thể ngươi cảm thấy như thế nào?


Đọc truyện Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên – Chương 6: Lão sư, thân thể ngươi cảm thấy như thế nào?

CHƯƠNG 6: LÃO SƯ, THÂN THỂ NGƯƠI CẢM THẤY NHƯ THẾ NÀO?

Editor: Javiko

Tần Tư ôm lấy y đẩy ngã sang bên tường, nâng lên hai chân y, tiếp tục rút ra chọc vào: “Lão sư, chờ ngươi thỏa mãn, ta sẽ đưa ngươi trở về! Còn có…” Hắn cúi sát vào Bạch Niệm Phàm, “Sau này ngươi lại nói dối, ta cam đoan sẽ làm so với hôm nay càng mạnh! Chiếc thước dạy học này có lẽ so ra kém cái kia!”

Chóp mũi Bạch Niệm Phàm phát ra tiếng rên rỉ, động khẩu ướt át bị ma sát càng ngày càng lửa nóng, càng ngày càng tê dại, một cỗ khoái cảm khác thường liêp tiếp đánh úp lại, khóe miệng lẩm bẩm vài tiếng nhưng lại không cách nào nói chuyện, chỉ có thể níu chặt quần áo Tần Tư, ngửa mặt thừa nhận.

Động tác trong tay Tần Tư càng ngày càng nhanh chóng, thước dạy học màu đen kia vừa mềm mại vừa rắn chắc, ở trong nhục bích bị mở ra hoàn toàn của Bạch Niệm bốn phương tám hướng va chạm, *** thủy trong suốt từ cửa động ồ ạt chảy xuống sàn nhà.


Tần Tư liếm liếm môi, mạnh mẽ đam chọc, thước dạy học đụng vào một chỗ trong thân thể Bạch Niệm Phàm, hai chân vốn hơi hơi khép chặt của y nháy mắt liền mở ra, nước mắt chảy đầy mặt, nước miếng theo khóe miệng mở ra chảy xuống dưới, tiếng rên rỉ mất hồn cũng liên tục phát ra.

“Ha ha ha… Lão sư! Ngươi như vậy mới không nói dối! Thật sự là quá tốt… Lão sư, ta thật sự.. rất yêu ngươi…” Tần Tư nói nhỏ, mở miệng nuốt vào toàn bộ tiếng rên rỉ của Bạch Niệm Phàm.

Bach Niệm Phàm bị khoái cảm hoàn toàn đả bại, hai mắt ôn thuận che kín sương mù thừa nhận Tần Tư hôn môi, y, chỉ loáng thoáng nhìn đến thiếu niên đã cao lớn hơn so với y kia đang ở trước mặt mình cười sáng lạn, miệng luôn nghịch ngợm hé ra hợp lại, sau đó một trận choáng váng đánh úp lại, y hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm.

Thời điểm Bạch Niệm Phàm tỉnh lại phát hiện chính mình đang nằm trên giường ở nhà trọ, thân thể vừa khẽ động, hạ thân liền đau đến làm cho y hô nhỏ ra tiếng. Trí nhớ trong đầu từng chút từng chút một trở lại, ngón tay nhanh chóng kéo lên chiếc áo mỏng trên người, màu da trắng nõn lộ ra một tia tái nhợt vô lực. Nửa ngày sau, y thở dài một hơi. Y vẫn muốn tiếp tục nằm như vậy, đáng tiếc y là một lão sư, y không thể mặc kệ học sinh của y.

Thân thể tựa hồ đã dduwwocj rửa sách qua, y nhanh chóng thay quần áo, khập khiễng cầm lấy giáo án, khi nhìn đến chiếc thước dạy học màu đen trên bàn, ngón tay run rẩy, giáo án rơi xuống đát. Cười khổ một tiếng, Bạch Niệm Phàm cầm lấy thước dạy học có hai chữ “Tưởng niệm” màu vàng được khắc lên đó. Một lần nữa nhặt lên giáo án, yxoay người đi ra nhà trọ. Mặc kệ trạng huống của mình như thế nào công việc hàng đầu của y vẫn là một lão sư.

Hôm nay, Bạch Niệm Phàm lại vì học sinh của mình giảng dạy, y còn thật sự ở trên bục giảng giải thích, thường thường trả lời vấn đề của học sinh.

Đường Ny chống cằm nhìn thân ảnh Bạch Niệm Phàm, cười đến ánh mắt đều híp lại thành một đường. “Uy, ta nói Bạch lão sư thật tốt xem sao? Đều nhìn lâu như vậy cũng không cảm thấy chán. Hơn nữa, trong trường soái ca lớn nhỏ nhiều như vậy cũng không thấy ngươi để bụng người nào như vậy.”


Ngọc Ngọc vừa chép bài vừa khinh bỉ lắc đầu “Ta đây không phải là lo lắng cho Bạch lão sư thôi, mấy ngày hôm trước thân thể y vẫn không thoải mái, hôm thứ Hai thiếu chút nữa ngã trong phòng học, y trẻ tuổi như thế khẳng định là do áp lực quá lớn mới bị vậy!”

Đường Ny bĩu môi, tiếp tục phương pháp “trị liệu mắt” của nàng.

“Bất quá nghe nói, trường mình đang chọn lựa đệ tử tham gia cuộc thi toán học cấp quốc gia. Bạch lão sư tuy rằng tuổi trẻ nhưng học thuật cũng là rất lợi hại, có lẽ vì thế mà y cũng thật bận rộn.” Ngọc Ngọc nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Bạch Niệm Phàm cũng nhiều thêm vài phần bội phục. Nàng liền thích loại soái ca vừa bản lĩnh vừa ôn nhu như thế này, tuy rằng không biểu hiện trực tiếp như Đường Ny nhưng mà cũng có thể yên lặng thích đi?

Chuông tan học vang lên, Bạch Niệm Phàm sửa sang lại giáo án, nhìn phòng học trống rỗng, nhẹ nhàng thở ra. Bụng kêu lên mấy tiếng, mấy ngày nay y luôn mất ngủ, buổi sáng dậy muộn đều không kịp ăn điểm tâm, chống đỡ vượt qua vài ngày. Đi vào căn tin dành cho nhân viên, Bạch Niệm Phàm mua một phần rau xanh cùng một chén canh từ từ ăn với cơm trắng.

Y vừa ngồi xuống không bao lâu liền có một vòng nữ giáo sư vây quanh. “Bạch lão sư, ngươi như thế nào ăn ít như vậy? Có phải thân thể vẫn chưa hồi phục không?”

“Đúng vậy! Ta… Chúng ta đều thực lo lắng đâu! Nếu thân thể Bạch lão sư không thoải mái, có thể xin phép, nhờ tiểu Lý giúp ngươi dạy thay, học sinh khẳng định cũng sẽ hiểu cho ngươi.”


Bạch Niệm Phàm buông đũa ôn nhu cười: “Đa tạ các vị lão sư quan tâm, thân thể ta không có việc gì, chính là khẩu vị không tốt lắm nên ăn nhẹ một chút mà thôi. Quá vài ngày thì tốt rồi. Vài ngày nữa hẳn là sẽ tốt hơn.”

“Không có khẩu vị a? Món ăn ở đây quả thực không được tốt cho lắm, Bạch lão sư nếu không ngại, chúng ta có thể thay phiên nấu cơm cho ngươi ăn!”

“Ý kiến hay!…” Một đoàn nữ nhân vây quanh Bạch Niệm Phàm líu ríu, tính tình Bạch Niệm Phàm luôn tốt nên được mấy nữ lão sư ưu ái đề nghị.

Chờ cho những người ngày rời đi, Bạch Niệm Phàm lại cầm lấy đũa, phát hiện đồ ăn đều đã nguội hết. Xoa cái bụng trống trơn, y vẫn là đi mua một bát canh nóng uống một chút. Y hướng tới đầu bếp ở căn tin xin lỗi vì đồ ăn đều lãng phí,


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.