Đọc truyện Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên – Chương 32: Nuôi dưỡng. thiên sứ ác ma!
CHƯƠNG 32: NUÔI DƯỠNG. THIÊN SỨ ÁC MA!
Editor: Javiko
Mười bốn tuổi, Bạch Niệm Phàm lần đầu tiên gặp được đứa nhỏ trên mặt mông lung nước mắt nhưng lại quật cường dị thường kia. Hắn mặc y phục hàng hiệu nhưng lại vừa bẩn vừa nhàu nhĩ, chắc chắn đã lâu chưa được tắm rửa qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ấy, nhìn không thấy bi thương, lại lưu đầy nước mắt, ánh mắt tối đen trong suốt nhìn thẳng vào y, sau đó dùng đôi tay nhỏ nhắn lấm bẩn của hắn kéo góc áo y. Thanh âm non nớt thanh thúy vang lên: “Ca ca, ngươi thật xinh đẹp.” Hắn vừa nói vừa đem khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi toàn bộ chà lên quần áo y.
Đây là lần đầu tiên Bạch Niệm Phàm nhìn thấy Quý Tư Thiển, một ác ma khoác vẻ bề ngoài thiên sứ.
Nữ nhân xinh đẹp phía sau lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi trên mặt Quý Tư Thiển, trách cứ liếc Bạch Niệm Phàm nói: “Niệm Phàm, mau dẫn đệ đệ ngươi vào nhà, tắm rửa thay quần áo cho hắn, sau này ngươi hãy chăm sóc hắn thật tốt!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Niệm Phàm trừ bỏ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, y vụng trộm liếc ba bađang dùng vẻ mặt từ ái nhìn Quý Tư Thiển một cái, y chắc chắn lão mẹ không thể dấu mình lặng lẽ sinh đệ đệ a… Chẳng lẽ… Y hoài nghi nhìn ba ba.
Bạch Hạo Thiên xụ mặt: “Xú tiểu tử! Đầu óc nghĩ đến thứ xấu xa gì đó! Đứa nhỏ này từ nay về sau gọi là Tần Tư, là đệ đệ của ngươi. Nhớ làm tốt trách nhiệm của ca ca cho ta, mẹ ngươi nói rất đúng, ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt!”
Bạch Niệm Phàm đầu đầy mờ mịt gật gật đầu, nhìn nam hài vẫn nhìn chằm chằm y bên cạnh, y xoay người ôm hắn lên.
“Ba ──” Tần Tư nhanh chóng hôn lên mặt Bạch Niệm Phàm một cái, Bạch Niệm Phàm có chút kinh ngạc, lại ôn nhu nở nụ cười: “Tiểu Tư, từ hôm nay bắt đầu, ta chính là ca ca ngươi. Ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, đến, chúng ta đi tắm rửa đi.”
Tần Vũ cùng Bạch Hạo Thiên đứng ở phía sau thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra. Hai vợ chồng nhìn nhau, xem ra con mình đối với việc đột nhiên có thêm đệ đệ cũng không bài xích, như thế này bọn họ có thể yên tâm rồi.
Sau này Bạch Niệm Phàm mới biết được, Tần Tư là con một người bạn của ba ba, vợ chồng họ xảy ra tai nạn xe cộ, cùng nhau qua đời, chỉ lưu lại đứa nhỏ mới bảy tuổi, sau khi được thân thích nhận nuôi lại liên tiếp bị ngược đãi, ba ba phải dùng rất nhiều biện pháp mới đưa được Tần Tư về nhà nuôi nấng. Bạch Niệm Phàm sau khi biết được chân tướng liền càng thêm yêu thương Tần Tư, luôn sủng ái hắn, so với cha mẹ đều thân hơn, y càng thêm chú ý đến hắn, vô luận ăn mặc ngủ nghỉ hay học tập đều quan tâm.
Y kỳ thật cũng chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, nhưng công tác của cha mẹ luôn rất bận rộn nên từ nhỏ y đã biết cách tự lập, tính tình lại ôn nhu hiền lành, gặp tính tình Tần Tư vừa quật cường vừa nghịch ngợm gây sự lại luôn dính lấy y chỉ phải đau đầu bất đắc dĩ trải qua nhiều năm cuộc sống.
Năm Tần Tư tám tuổi, hắn đánh nhau với bạn, cả người đều là thương, bị phụ huynh đứa nhỏ kia bắt về nhà, Bạch Niệm Phàm thay thế cha mẹ xin lỗi thay hắn, xong rồi bắt đầu giáo dục Tần Tư: “Tiểu Tư, sau này không được đánh nhau nữa! Nếu bị thương phải làm sao bây giờ?”
Trên mặt Tần Tư mang vẻ kiệt ngạo trời sinh, lại vẫn cắn răng gật gật đầu: “Ca ca không thích ta đánh nhau? Ta đây không đánh nữa là được. Mặt Tiểu Tư đau quá, ca ca hôn một cái đi…”
Bạch Niệm Phàm đau lòng hôn lên khuôn mặt sưng đỏ của Tần Tư, kéo hắn vào nhà trị thương. Thế là từ sau lần đó, Bạch Niệm Phàm thật sự chưa thấy qua Tần Tư lại đánh nhau.
Năm Tần Tư mười một tuổi, đến thời kì phản nghịch liền cả ngày chìm đắm vào trò chơi điện tử, thành tích xuống dốc không phanh, Bạch Niệm Phàm lại học đại học không ở nhà, mãi đến khi y nhận được điện thoại khóc sướt mướt của Tần Vũ mới biết được. Thế là thừa dịp nghỉ hè về nhà, y làm giáo viên dạy kèm cho Tần Tư.
“Tiểu Tư, phải học tập cho tốt, ba mẹ đều thực hi vọng ngươi đạt được thành tích xuất sắc, thi vào trường đại học tốt nhất, sau này ra xã hội có thể nổi bật hãnh diện.” Bạch Niệm Phàm sờ tóc Tần Tư, ôn nhu khuyên bảo, mới nửa năm không thấy, đệ đệ y cũng đã cao lên rất nhiều.
“Ca ca không thích thành tích của ta kém? Vậy ta sẽ cố gắng học tập thật tốt. Nhưng mà tiểu Tư không thích học tập, ca ca hôn một cái, Tiểu Tư liền nguyện ý học tập.” Tần Tư ngồi lên trên đùi Bạch Niệm Phàm, hai cánh tay nho nhỏ ôm cổ Bạch Niệm Phàm không ngừng làm nũng.
Bạch Niệm Phàm nhìn tiểu đệ đệ của mình làm nũng, bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn. Thế là từ sau lần đó, Bạch Niệm Phàm mỗi lần kiểm tra thành tích của Tần Tư, đều thấy đặc biệt xuất sắc.
Năm Tần Tư mười tám tuổi, trước thời điểm thi đại học, hắn mất tích suốt một ngày. Làm Bạch Niệm Phàm xin phép về nhà cổ vũ hắn cực kì lo lắng, cuối cùng ở trong công viên gần nhà tìm được Tần Tư đang ngồi trên bàn đu dây.
“Tiểu Tư! Ngày mai phải thi rồi, làm sao lại chạy đến đây? Muộn quá rồi, trở về ngủ đi!” Bạch Niệm Phàm đứng ở trước mặt Tần Tư, nhìn đệ đệ đã trưởng thành của mình, lúc hắn đứng lên thậm chí đều cao hơn y nửa cái đầu.
Tần Tư giữ chặt tay Bạch Niệm Phàm, trên mặt ẩn ẩn ý cười: “Ca ca, ta không muốn đi thi.”
“Ngươi! Ngươi nói lung tung cái gì đó! Thừa dịp ba mẹ còn chưa phát hiện liền chạy nhanh trở về đi!” Bạch Niệm Phàm kéo Tần Tư, lại không nghĩ rằng khí lực của Tần Tư thật lớn, y vừa nhấc chân đã không giữ được thăng bằng, cả người đều bổ nhào vào trong lòng Tần Tư.
“Ca ca, muốn ta đi thi cũng được, ta thậm chí có thể cam đoan, ta sẽ lấy thành tích đứng đầu tiến vào học viện tư nhân Xuân Đằng. Nhưng mà… Ta có điều kiện.” Tần Tư nửa ôm Bạch Niệm Phàm, chậm rãi nói. Ánh trăng rọi chiếu lên khuôn mặt hắn, trong mông lung mang theo một tia mỉm cười không thể nắm lấy.