Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 25: Miệng ca ca thực ngọt!


Đọc truyện Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên – Chương 25: Miệng ca ca thực ngọt!

CHƯƠNG 25: MIỆNG CA CA THỰC NGỌT!

Editor: Javiko

Tần Tư quả thực liền thích như sắp bay lên trời, vật phía dưới bị Bạch Niệm Phàm ngậm ở trong miệng liếm láp, cảm giác hương diễm kích thích so với chuyện giường chiếu buổi tối cũng không kém hơn chút nào, bởi vì là lần đầu tiên được người ta khẩu giao cho nên sau vài phút thịt cầu của Tần Tư liền nặng trĩu vô cùng, ở Bạch Niệm Phàm một lần lại một lần mút sâu sau, bụng co rúm một trận, hắn ấn đầu Bạch Niệm Phàm bắn đi ra.

Tinh dịch trắng đục bắn tới cửa yết hầu Bạch Niệm Phàm, nhiều đến nỗi không kịp nuốt mà thuận theo khóe miệng Bạch Niệm Phàm chảy ra. Bạch Niệm Phàm đem dịch thể trong miệng đều nuốt xuống, nâng mắt lên nhìn Tần Tư đầy mặt ửng hồng, liếm liếm đầu lưỡi: “Tiểu Tư, có thoải máikhông? Ta lần đầu tiên làm việc này, rất sợ cắn phải ngươi!”

Tần Tư một phen kéo Bạch Niệm Phàm, xoay người một cái liền đem y đặt ở trên giường, hé miệng liền cắn xuống miệng nhỏ vừa hấp qua tiểu đệ đệ của hắn, đầu lưỡi đỉnh vào trong khoang miệng y đảo loạn, hương vị tinh chát của dịch thể còn lưu lại hòa cùng vị ngọt của nước miếng lập tức dấy lên lửa tình.


“Ân… Đừng… Canh cá chắc là được rồi đấy!” Bạch Niệm Phàm kêu rên, vươn tay đẩy đẩy ngực Tần Tư, thừa dịp môi hắn thoáng rời ôn nhu nói, trong mắt mang theo khẩn cầu, tối thiểu ban ngày y cũng không nghĩ bị người ta làm cho đến không xuống được khỏi giường.

Tần Tư ấn xuống dục hỏa mãnh liệt, suyễn khí hung hăng cắn lên hầu kết của Bạch Niệm Phàm, vừa cắn vừa nói: “Trước cho ngươi ghi nợ! Tối hôm nay ta cùng với ngươi tính toán sổ sách! Ca ca, ta hận không thể đem ngươi ăn vào trong bụng! Ngươi thực con mẹ nó mê người!”

Bạch Niệm Phàm lập tức vui vẻ, đứng dậy đẩy ra Tần Tư, giúp hắn mặc lại quần, nhìn thứ đã phóng thích một lần còn tinh thần chấn hưng kia trong lòng vẫn là líu lưỡi, chính mình mỗi lần đều bị nó “Khi dễ” vừa thích vừa thảm…

“Vậy chờ đến tối rồi nói sau, ban ngày còn phải công tác đâu. Ngoan, nhẫn nhẫn một chút a. Nên ăn cơm.” Bạch Niệm Phàm vỗ vỗ mặt Tần Tư, kéo hắn đứng lên, nhìn đệ đệ đã cao hơn y nửa cái đầu nhịn không được khoa tay múa chân: “Tại sao lại cao như vậy chứ…”

Tần Tư bắt lấy cánh tay y, há mồm liền cắn lên những ngón tay khớp xương rõ ràng xinh đẹp kia, đặt ở trong miệng mút vào: “1m82, phỏng chừng còn có thể cao thêm nữa. Như vậy ca ca có thể không cần cố sức tựa vào trên vai ta!” Cánh tay đang giữa thắt lưng Bạch Niệm Phàm thắt lưng lôi kéo, liền đem y ôm vào trong lòng.

“Ba hoa!” Bạch Niệm Phàm đỏ mặt nhưng vẫn tự nhiên tựa vào trên vai Tần Tư, khuôn ngực rộng lớn, bả vai rắn chắc, y có thể tưởng tượng vài năm sau, tiểu Tư của y sẽ trưởng thành một nam tử hán xuất sắc.

“Ăn cơm! Tuy rằng tiểu đệ đệ rất đói bụng, nhưng vẫn là lấp đầy bụng của ta trước đi!” Tần Tư siết mạnh, đem cả người Bạch Niệm Phàm đều ôm vào trong ngực, không để ý người trong lòng kinh hô bước đi vào phòng bếp.

Bữa cơm này ăn vừa ngon vừa ấm áp, Tần Tư đương nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, đến buổi tối màn đêm vừa buông xuống, Bạch Niệm Phàm vừa tắm rửa xong đi ra đã bị Tần Tư ôm ném vào trên giường, hoạt động đến qua nửa đêm…

Cuối tuần Bạch Niệm Phàm xin nghỉ hai ngày, mang Tần Tư về tới nhà ở thành phố C. “Tiểu Tư, đợi lát nữa nhìn thấy ba mẹ, ngươi nên ngoan một chút a! Tuy rằng bọn họ vẫn đều thực sủng ngươi, nhưng ngươi nếu hiểu chuyện thêm chút nữa, bọn họ khẳng định sẽ rất cao hứng! Mặt khác, không được ở nhà đối ta làm chuyện kì quái!” Vẻ mặt Bạch Niệm Phàm đứng đắn dặn dò Tần Tư.


Tần Tư đẩy đẩy kính mắt, vặn vẹo giương mi, thẳng tắp thực hiện kính lễ: “Tuân mệnh! Ca ca!”

Bạch gia ở tại vùng ngoại ô thanh tĩnh, biệt thự nằm trong hoa viên xanh mướt bên cạnh trục đường chính. Bạch gia không tính là nhà đại phú đại quý, cha mẹ Bạch Niệm Phàm đều là phần tử tri thức cấp cao, vì Bạch Niệm Phàm cùng Tần Tư, vẫn đều vất vả công tác. Đẩy ra cửa sắt to lớn, Bạch Niệm Phàm nhìn hoa cỏ quen thuộc trong hoa viên, kéo Tần Tư bước nhanh vào trong nhà, “Ba, mẹ! Chúng ta đã trở lại!”

“Niệm Phàm! Tiểu Tư! Các ngươi cuối cùng đã trở lại! Ta đều đợi đã lâu! Nhanh chút tiến vào! Bên ngoài rất lạnh phải không?” Một nữ nhân từ trong phòng bếp chạy vội ra, cởi xuống tạp dề liền vọt lại đây. Bất quá nàng ôm không phải là Bạch Niệm Phàm, mà là vẻ mặt hắc tuyến Tần Tư, bởi vì chỉ trong tích tắc trên mặt hắn đã in lại vài dấu son môi đỏ mọng.

“Ách, Tần ma ma, ngài lại càng thêm tuổi trẻ! Thật sự là càng ngày càng đẹp! Bạch ba ba khẳng định thực hạnh phúc đi?” Tần Tư nửa ôm Tần Vũ đang cười đến vẻ mặt nở hoa, cực kì nhu thuận nói.

“Ai u! Vẫn là miệng Tiểu Tư ngọt! Không giống Niệm Phàm cùng cái đầu gỗ giống nhau! Làm sao có thể lại xinh đẹp hơn đâu, đều đã hoa tàn ít bướm! Bạch ba ba của ngươi nhưng là cả ngày nói ta, thắt lưng thì thô chân lại béo, đều nhanh đến năm mươi tuổi, làm sao so với được với tiểu cô nương tuổi trẻ!” Tần Vũ che mặt, thẹn thùng chà chà chân, oán trách liếc nhìn Bạch Hạo Thiên ngồi trên ghế sô pha phía sau.

Bạch Niệm Phàm ở bên cạnh xem đầu đầy mồ hôi, nhìn ba ba đang cúi đầu làm bộ xem báo, y nhất thời cảm giác thật không biết nói gì ── lão mẹ luôn là tính tình này, từ trong trí nhớ y lại bắt đầu hiện lên các loại hình ảnh…


Tần Tư kéo Tần Vũ làm nũng: “Tần ma ma, miệng ca ca cũng thực ngọt đó! Hôm nay là sinh nhật của ngài, ta mua cho ngài một lễ vật, ngài nhìn xem có thích hay không.” Hắn nói xong liền đưa ra hộp quà trên tay.

Tần Vũ lòng tràn đầy vui mừng mở ra vừa thấy, nhất thời mừng rỡ cười toe tóe, trong hộp là hai chiếc khăn lụa kiểu mới nhất, nhưng nhìn nhãn hiệu liền dọa nàng nhảy dựng, là sản phẩm của H…

“Tần ma ma, đây là ta dùng tiền thưởng từ cuộc thi cùng tiền làm thêm ngày nghỉ mua, ta cung mua cho Bạch ba ba một phần lễ vật.” Tần Tư lập tức giải thích, lấy ra một cái hộp khác tất cung tất kính đưa đến trong tay Bạch Hạo Thiên.

Bạch Hạo Thiên nở hộp ra liền nhướng mày: “Sao lại là đồng hồ đắt tiền như vậy! Tiểu Tư, ngươi vẫn là học sinh, không cần xa xỉ như vậy!” Ngữ khí tuy rằng nghiêm khắc, trên mặt cũng là che giấu không được kinh hỉ.

Tần Vũ rưng rưng, liên thanh nói: “Bạch ba ba của ngươi nói rất đúng! Còn làm thêm! Sao lại phải vất vả như vậy!” Nói đến đây nàng như nghĩ đến cái gì liền kéo lỗ tai Bạch Niệm Phàm giáo huấn: “Đệ đệ của ngươi đi làm thêm cũng không ngăn cản!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.