Đọc truyện Mạng Xem Mặt Vũ Trụ – Chương 43: Bắt đầu với số 5 (2)
Trước khi xuống taxi, số 5 không để ý phía trước còn đại ca lái xe, lấy tư thế sói đói vồ mồi, đè nặng tôi hung hăng hôn một cái. Không phải hôn sâu, nhưng lực mút mạnh làm môi tôi nóng cả lên.
Hôn xong số 5 nâng tôi dậy, cười khanh khách, còn tôi thì chật vật tựa vào lưng ghế, thở phì phò oán hận nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Không được hôn tôi.”
Nói xong mở cửa xuống xe, may mắn không phải hôn sâu, nếu không tôi sẽ không đi nổi mất.
“Sweetheart, anh sẽ tới gặp em sau.” Số 5 ngồi trong taxi, vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, tặng tôi một nụ hôn gió. Tôi lừ mắt nhìn, anh ta liền xập xình cười bảo tài xế lái xe đi.
Đã hơn bốn trăm tuổi rồi mà còn thích đùa dai giống trẻ con, thật không thể chịu nổi.
Về nhà, cha mẹ liền hỏi số đồ hải sản chuyển phát tới là sao. Tôi biện lý do, nói là có công ty hợp tác mời bữa tối, thức ăn thừa nhiều nên mỗi người mang về một ít. Vì thế cũng qua loa xong chuyện.
Vừa tắm rửa xong di động liền vang, là một dãy số lạ. Nhấn nút nghe, tôi lập tức cười khổ. Quả nhiên số 5 hiểu tôi rất rõ, từ địa chỉ nhà, số máy bàn đến số máy di động, không gì là anh ta không biết.
“Cô bé, ngủ rồi à?” Giọng số 5 có chút lười nhác, nhưng thật gợi cảm: “Anh vừa tắm xong, đang nằm lõa thể trên giường, muốn qua đây tán gẫu không?”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh tượng màu hồng phấn: Một đại soái ca cao lớn khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu mật ong, đang nằm ngửa trên ga giường trắng phau, chỉ có một chiếc chăn mỏng phủ lên bộ phận nhạy cảm… Vội vàng bịt mũi, trong sách hay nói đầu óc nóng lên sẽ dễ chảy máu cam, đề phòng trước thì hơn.
“Đừng giỡn được không?” Tôi khịt khịt mũi xác định không bị chảy máu xong, tức giận cầm di động, không dám quấy rầy những người khác gầm nhẹ: “Ra ngoài mà tìm gái, ba trăm tệ một đêm, có cả tá người đồng ý phục vụ.”
“Tốn tiền mà các cô ấy lại được lợi, em nỡ sao? Người trái đất có câu: Phù sa không chảy ruộng ngoài, em là bạn gái anh, thứ quý giá ấy có cho thì cũng phải cho em chứ.” Nghe âm thanh sột xoạt từ đầu bên kia, có vẻ anh ta vừa lật người. Nghĩ đến việc chăn mỏng có rơi hay không, tôi lại sờ sờ lỗ mũi.
“Nhưng tôi còn chưa đồng ý làm bạn gái anh.” Tôi yếu ớt phản bác.
“Đã vậy rồi mà còn không chịu, chẳng lẽ web xem mặt sắp xếp thì mới chịu?” Số 5 khoa trương thở dài một tiếng, sau đó mang theo ý cười nói: “Em cứ suy nghĩ đi, tạm biệt.”
Nói xong liền tắt máy, người này có ý gì đây? Tôi cầm di động sững sờ, cách tư duy thật khó hiểu.
Tôi nghĩ nghĩ, quyết định gọi cho bà mối: “Tôi đang xem mặt một người ngoài hành tinh, nhưng không phải do trang web giới thiệu…”
Im lặng một lát, bà mối trả lời: “Cảm ơn cô đã thẳng thắn thừa nhận, trang web sẽ tạm thời bảo lưu hồ sơ của cô, nếu cô kết hôn, chúng tôi sẽ gạch bỏ, còn nếu không kết hôn, xin hãy cho báo tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ tiếp tục xếp lịch hẹn. Mong cô hành động cẩn thận, dù sao người ngoài hành tinh chưa đăng kí với trang web sẽ có xác suất nguy hiểm cao hơn, không nên dễ dàng đồng ý kết hôn hay ở chung, thậm chí là phát sinh quan hệ nam nữ, để tránh những rắc rối không cần thiết.”
“Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.” Tắt máy, tôi nằm trên giường, ngón tay vô thức vuốt ve đôi môi, sau đó nở nụ cười.
Thứ ba đứng ngồi không yên, số 5 không gọi tới. Thứ tư tràn trề chờ đợi, số 5 không gọi tới. Thứ năm rối rắm bất an, số 5 thế nhưng vẫn không gọi tới. Đến thứ sáu, sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn, quyết định về nhà bảo bà mối xếp hẹn. Số 5 chết tiệt, chắc chắn là cô đơn buồn chán quá nên tìm tôi để chơi xỏ đây mà.
Khoác túi, tức giận đi tới tàu điện ngầm. Số 5 đáng ghét, lãng phí thời gian của tôi, lãng phí tình cảm của tôi, hận chết anh!
“Lynda.” Âm hồn không tiêu tan Roger lại bám theo tôi, tươi cười hỏi thăm: “Lynda, hai ngày nay anh thấy em về nhà một mình, họ hàng đi rồi phải không?”
“Họ hàng nhà anh đi thì có!” Cơn tức của tôi bùng lên, tròng mắt chuyển động, chợt nghĩ ra điều gì: “Anh lại theo dõi em?”
“Nào có, là anh quan tâm em đấy chứ.” Roger quấn quít tôi không ngừng: “Xem phim với anh đi, hoặc là ra quán cà phê ngồi nói chuyện?”
Nhìn mắt Roger đảo một vòng từ ngực xuống eo tôi, tôi biết ngay anh ta đang nghĩ gì, vì vậy dứt khoát nói thẳng: “Anh trai ơi, muốn chơi thì ra ngoài chơi, thỏ không ăn cỏ gần hang. Bổn tiểu thư chỉ tính chuyện kết hôn không tính chuyện kết bạn, hiểu chưa?”
Kết hôn? Roger sửng sốt, lập tức nịnh nọt nở nụ cười: “Đừng cổ hủ thế nữa, không sống thử thì làm sao biết hợp hay không, chẳng lẽ em muốn ly hôn sớm? Nếu em thích, bắt đầu từ bây giờ anh sẽ giao hết tiền lương cho em, nếu sau này em thấy không hợp, lúc nào cũng có thể chia tay.”
Tôi lườm Roger một cái: “Xin lỗi, bổn tiểu thư cũng không tính chuyện sống thử.”
“Này này, em đừng đi, chúng mình nói chuyện tình cảm vậy.” Roger cầm tay tôi, bám riết không tha.
“Bỏ ra, em báo cảnh sát bây giờ!” Tôi tức giận đến mức hăm dọa lung tung.
“Ai u~” Roger chợt buông tôi ra, mặt mũi nhăn nhó kêu đau: “Nhẹ thôi nhẹ thôi, gẫy tay bây giờ…”
Số 5 nắm chặt tay Roger, lạnh lùng nói: “Cô ấy không đồng ý thì đừng lằng nhằng.”
Vừa được giải phóng, Roger liền vuốt vuốt cổ tay béo mập bị hằn rõ năm ngón tay, nhe răng nhếch miệng sợ sệt thì thào: “Sao khỏe thế…”
“Còn chưa đi?” Số 5 trừng mắt một cái, Roger chỉ còn nước hậm hực xoay người bỏ đi, ai bảo số 5 cao lớn như vậy, khỏe khoắn như vậy, vừa nhìn đã biết ai thua ai thắng.
Roger đi, tôi cũng xoay người đi.
Số 5 liền theo sau như cái bóng: “Haiz, em không cảm ơn anh à?”
“Cảm ơn!” Tôi lạnh lùng đáp, đi thẳng phía trước, không thèm nhìn anh ta.
“Sao lại dỗi?” Da mặt người này dày không kém gì Roger.
“Tôi không dỗi.” Tôi ra sức bước nhanh, nhưng số 5 người cao chân dài, chẳng tốn sức đã nhẹ nhàng đuổi kịp.
“Không dỗi thì đi ăn cơm với anh.” Nói xong liền kéo tay tôi.
“Buông ra!” Tôi quả thực tức giận đến mau nổi điên, dùng sức vung tay.
“Chắc chắn là anh tốt hơn gã đồng nghiệp của em.” Số 5 tươi cười vô cùng xán lạn, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống nhìn tôi: “Chúng ta chỉ tính đến kết hôn, không nói chuyện sống thử, thế nào?”
Còn thế nào được nữa? Tôi đi theo số 5 lên taxi.
Bít tết nướng bơ tỏi, canh gà nấu nấm hương, salad xoài chua ngọt… Hoàn toàn chinh phục vị giác của tôi, cảm giác tức tối với số 5 cũng vì thế mà giảm bớt.
Còn số 5 vẫn như thường lệ, chỉ dùng một bát cơm với chút rau dưa đạm bạc.
“Đừng giận, anh cứ nghĩ em sẽ gọi cho anh trước chứ, xem ra sức quyến rũ của anh chưa đủ rồi.” Số 5 cắn cà rốt cười ha hả, khuôn mặt vừa đẹp trai lại vừa gian tà làm người ta không thể bực mình nổi: “Thật ra anh phải theo dõi một tên tội phạm bị truy nã, không phải đám tay chân quèn một hai vạn tệ, mà là đầu xỏ trị giá hai triệu đô, khả năng rất nguy hiểm.”
Tôi lập tức sinh ra sầu lo, chẳng lẽ sau này yêu nhau, thậm chí là cưới nhau, anh ta cũng sẽ bỏ tôi bất cứ lúc nào để đi bắt tội phạm?
“Làm xong vụ này anh sẽ tạm thời ở ẩn, cùng lắm chỉ bắt vài tên buôn thuốc nhỏ lẻ thôi.” Số 5 nhìn thấu ý nghĩ của tôi, nói ra trước một bước. Thấy tôi ăn gần xong, anh ta đứng dậy quẹt thẻ thanh toán.
“Sao không dùng tiền mặt? Hình như người ngoài trái đất đều thích dùng tiền mặt mà?” Tôi tò mò hỏi.
“Công việc của anh cần thể lực, nhiều tiền trên người sẽ nặng, đánh rơi còn phải đi trình báo giấy tờ.” Số 5 nhét thẻ tín dụng vào túi.
Lúc đứng đợi taxi, số 5 lại thuận tay bắt thêm một tên, còng tay chưa đủ, còn rút dây lưng của hắn buộc thêm một vòng: “Trộm cắp giết người mà chỉ treo thưởng một trăm ngàn? Ít nhất phải hai trăm ngàn anh đây mới ra tay, nhưng chú mày quá tàn nhẫn, ngay cả trẻ con cũng không tha.” Thấy tên này còn giãy dụa, số 5 thụi cho hắn một đấm vào bụng, gọi điện báo cảnh sát xong, lạnh lùng nói: “Chờ bị bắn chết đi.”
Thế trận hoàn toàn nghiêng về một phía, vừa bạo lực lại vừa nghệ thuật, làm cả tôi và những người đứng xem máu nóng sục sôi.
Số 5 nắm tay tôi, đi dạo trong công viên, đương nhiên lại là trèo tường vào.
Anh ta thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Vẫn là nơi này tốt nhất, ở bên ngoài là tôi lại phải bắt người.”
Tôi đi giày cao gót hơi đau chân, vì thế nhìn ghế băng bên cạnh: “Ngồi một lát được không?”
Số 5 vừa nghe, lập tức xoay người bế ngang tôi lên, cười đi về phía trước: “Ở đó nhiều muỗi lắm, anh ôm em là được.”
Hành động quá bất ngờ làm tôi sửng sốt, vốn định giãy dụa, nhưng nằm trong lòng anh ta cảm giác thật sự rất thích, ngay cả cánh tay cũng vô thức khoát lên bả vai dày rộng. Cách cơ ngực rắn chắc, nghe tiếng tim đập như người bình thường của anh ta, âm thanh còn so êm tai hơn cả tiếng nhạc.
“Vẫn có muỗi.” Tôi ngại ngùng kéo váy, gãi gãi đùi.
“Vậy thì tới chỗ không muỗi. Ôm chặt vào, anh mang em lên phía trên.” Vừa dứt lời, số 5 đột nhiên phi lên.
Tốc độ bay quá nhanh làm tôi hốt hoảng hét to, hai tay ôm chặt cổ số 5 không dám buông. Lúc anh ta vỗ vỗ lưng bảo tôi mở mắt ra, tôi lại càng không dám buông. Bởi vì chúng tôi đang ở nơi cao nhất của công viên, đỉnh chóp đu quay đứng.
Trong công viên tối đen, ngoài công viên ánh đèn rực rỡ, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, nhưng tôi phát hiện ra mình rất sợ độ cao, đừng nói tôi, bất cứ ai ngồi vị trí mười tầng lầu mà không có đồ bảo hộ, ngoại trừ công nhân xây dựng hay lính nhảy dù hay nghề nghiệp đặc thù nào đó, là ai thì cũng sợ.
“Mau xuống đi, tôi sợ…” Tôi ôm chặt người duy nhất có thể ôm, trái tim đập thình thịch thình thịch, giọng nói cũng run rẩy.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Số 5 ôm eo tôi, thong thả chuyển đầu tôi cách xa bả vai của mình, dịu dàng mỉm cười, sau đó nâng cằm tôi lên, chầm chậm hôn xuống.
Lần này là hôn sâu, đầu lưỡi mềm mại ướt át của anh ta quấn lấy lưỡi tôi… Mà tôi thì không dám phản kháng, không thể đẩy ra, bởi vì ngã xuống từ độ cao này nhất định sẽ chết rất khó xem, tan xương nát thịt.
Sống tới từng này tuổi, tôi còn chưa bị ai hôn lâu như vậy. Trong hoàn cảnh chỉ có thể thỏa hiệp bất đắc dĩ và ỷ lại vào một người đàn ông, đáy lòng tôi lại chợt sinh ra một cảm giác khác thường không muốn xa rời. Ngoại trừ những lần bị sốt ra, cơ thể tôi chưa từng nóng như vậy.