Đọc truyện Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim – Chương 22
Không nói đến việc dây sạc của Thẩm Trọng Thành mạ vàng hay nạm kim cương thì dù anh ta có nắm trong tay một đống dây sạc cũng không giải quyết được vấn đề.
Thẩm Trọng Thành với Tạ Dư An ôm ôm ấp ấp đi đến bãi đỗ xe thì dừng lại, vài phút sau thì Thẩm Trọng Thành cúi đầu còn Tạ Dư An ngửa đầu lên nhìn đối phương, mở miệng nhẹ giọng nói: “Xe đâu?”
Hai người cùng lúc nói ra, lại cùng lúc rơi vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Trọng Thành hỏi trước: “Xe của em đâu?”
Tạ Dư An không có xe riêng, cậu biết Thẩm Trọng Thành là hỏi chiếc Bugatti kia, sáng nay Tạ Dư An có chú ý xe nhưng không có lái đi, cậu đến biệt thự Bamboo này bằng xe của Liễu Tiễn Ninh cho nên nói: “…. Em không lái đi, anh… cũng không chạy xe sao?”
Tạ Dư An cẩn thận châm chước mà dùng từ, nhưng vẫn là hỏi đến mức Thẩm Trọng Thành câm nín.
Mấy giây sau, Thẩm Trọng Thành vất vả mở miệng: “Anh mới về nước, những xe khác anh chưa mang về, lúc nãy anh ngồi xe Nghiêm Lâm tới đây.”
Tạ Dư An có chút khó hiểu: “Vậy buổi sáng anh đi làm kiểu gì?”
Thẩm Trọng Thành nói như chuyện đương nhiên: “Anh đi tàu điện ngầm.”
Tạ Dư An: “….”
Thẩm Trọng Thành nói: “Vừa ra khỏi nhà của chúng ta là thấy được tàu điện ngầm, ngồi ba trạm xong đi ra từ cửa số bảy là đến Ánh Quang.” Có phương tiện thuận lợi như vậy đi làm vào giờ cao điểm thì có điên mới lái xe đi, hơn nữa chiếc xe đầu tiên được mang về nước là Bugatti đã đưa cho Tạ Dư An lái rồi.
Tạ Dư An không biết có nên khen ngợi Thẩm Trọng Thành hay nói gì khác hay không.
Rốt cuộc lại là Thẩm Trọng Thành cười trước, lắc đầu hỏi Tạ Dư An: “Em có phải nghĩ chiếc xe kia quá bắt mắt nên không dám chạy hay không?”
“Dạ.” Tạ Dư An gật đầu, “Em bây giờ đâu có nhiều tiền, làm sao mua được xe đắt như vậy.”
“Em có ông xã như anh đây là có thôi mà.” Thẩm Trọng Thành nhếch môi nói, “Thôi quên đi, xe đó để anh lái cho, ngày mai anh mua chiếc khác cho em.”
Tạ Dư An vộ vã từ chối: “Không cần đâu, em bình thường lại không đến công ty, khi nào có việc thì cứ để Hồ Tiêu với anh Đông đến đến em là được rồi.”
Thẩm Trọng Thành rất tôn trọng những quyết định của Tạ Dư An, nếu Tạ Dư An không muốn xe mới, vậy thì anh đương nhiên phải nghe lời cậu, thế là hai người cùng nhau ra khỏi cửa biệt thự Bamboo, sau đó gọi một chiếc taxi.
Thẩm Trọng Thành không muốn trở về gặp Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm, rồi phải cùng bọn họ ngồi trên một chiếc xe_____ đương nhiên cũng không thể đi tàu điện ngầm được, Tạ Dư An không đeo khẩu trang với kính râm mà ra đấy, nhỡ đâu có người nhận ra thì rất phiền phức, cho nên tối nay hai người chỉ có thể đón xe quay về.
Tài xế taxi là một người trung niên cao gầy, nghe rõ nơi bọn họ muốn đi thì có chút không tin nổi, luôn phải xác nhận lại: “Hai cậu muốn đến đường Vĩnh Thanh thật sao?”
Thẩm Trọng Thành nói: “Đúng vậy.”
Từ chỗ ngồi của tài xế nhìn không rõ phía sau, cũng chỉ từ kính chiếu hậu mà nhìn Thẩm Trọng Thành, mà Tạ Dư An thì cố ý quay đầu ngồi dựa vào cửa sổ cho nên không bị phát hiện, tài xế liếc mắt nhìn Thẩm Trọng Thành, thấy anh ta cao to đẹp trai, nhìn bộ đồ Tôn Trung Sơn trên người có vẻ như không rẻ liền hỏi: “Hai cậu sao lại đi taxi vậy?” tài xế trung niên cười ha hả gợi chuyện, “Lần đầu tiên trong tháng này tôi chở người đến chỗ đó đấy, chời má, đi hai ba bước đã đến trạm tàu điện ngầm, mà chỗ đó ai cũng có tiền nên đều tự lái xe, taxi cũng ít có cơ hội làm ăn.”
“Trên tàu điện ngầm có không ít người nhỉ, còn không có cả chỗ ngồi.”
“Ha ha, cũng đúng.”
………
Thẩm Trọng Thành ngồi ở ghế sau, câu được câu mất mà trò chuyện với tài xế taxi, anh ta nói một cách hòa bình văn mình, cũng không có chút qua loa lấy lệ nào. Tạ Dư An nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Thành, gò má được phác họa bằng đèn đường thỉnh thoảng lóe lên trong xe taxi mờ tối, giọng nói trầm thấp hơi khàn lại khó phát hiện chút dịu dàng nào, trên người anh ta không có chút ngạo mạn gì của người có tiền, ngược lại, Tạ Dư An phát hiện có đôi khi Thẩm Trọng Thành vô cùng thân cận với cuộc sống của cậu, anh ta không phải ông chủ của Ánh Quang ngày ngày chỉ tay năm ngón, mà là bạn trai có thể chen chúc với cậu trên một chiếc taxi để về nhà.
Bọn họ ở xuống xe ở đường Vĩnh Thanh gần trạm tàu điện ngầm, Thẩm Trọng Thành một bên móc điện thoại, một bên hỏi: “Có thể quét mã không?”
“Có thể có thể.” Tài xế lấy ra mã chuyển khoản, kết quả lúc nhìn thoáng qua bên cạnh thấy Tạ Dư An thì liền mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi, “A! cậu…. là Tạ Dư An sao?”
Thẩm Trọng Thành đang chăm chú quét mã thì nghe thấy tài xế thét lên một tiếng đầy kinh hãi thì lập tức ngẩng đầu lên.
Tạ Dư An cũng rất ngạc nhiên, vì cậu với Thụy Phong kí hợp đồng đến nay cũng chỉ có duy nhất bộ 《 Giấc Mộng Trường An 》 được phát hành, sau khi nổi tiếng thì Tất Đông Thụ quản cậu rất chặt, chỉ để cậu nhận quảng cáo cho hãng sữa bò thương hiệu quốc gia, dù gì trước kia lúc kí hợp đồng cũng giống như Tất Đông Thụ đã nói, cậu tiến vào giới giải trí là vì diễn xuất, nếu nói cậu có ước mơ gì không thì chính là cố gắng trau dồi kĩ năng biễu diễn, trước bốn mươi tuổi phải mang về giải thưởng Oscar, cho nên Tất Đông Thụ không muốn cậu nhận quá nhiều đại ngôn, như vậy sẽ làm giảm giá trị của diễn viên.
Cũng bởi vì vậy nên ngoại trừ bộ phim 《 Giấc Mộng Trường An 》 với quảng cáo sữa tươi thì hình ảnh của cậu trên màn ảnh không được lan rộng lắm, cho nên fans của cậu đa phần đều là những em gái trẻ, thế mà một người có chút lớn tuổi như vầy lại chính xác nhận ra được cậu, Tạ Dư An cũng hết sức kinh ngạc.
Thế nhưng chú tài xế rất nhanh cho Tạ Dư An câu trả lời, ông ta móc từ trong xe ra một cuốn sách nhỏ và một cây bút sau đó mở cửa xuống xe, hơi kích động mà đưa cho Tạ Dư An: “Ngài Tạ đây có thể kí tên cho tôi không? Con gái tôi là fan của cậu, con bé rất thích cậu_____”
“Tất nhiên là được ạ.” Vừa nghe là fan hâm mộ mình, Tạ Dư An lập tức cười cười nhận lấy giấy bút, vừa kí tên vừa nói, “Chú gọi tiểu Tạ là được rồi ạ.”
“Sao mà được chứ? Cậu chính là ngôi sao lớn đó!” Tài xế sau khi được kí tên thì vui đến mức có chút run rẩy, tiếp đó cẩn thận hỏi Tạ Dư An, “Có thể chụp một tấm ảnh không?”
Tạ Dư An cũng đồng ý, lấy điện thoại đưa cho Thẩm Trọng Thành: “Trọng Thành, anh giúp em chụp một tấm với chú ấy nhé?”
Thẩm Trọng Thành nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng không biết là do thấy vẻ mặt Tạ Dư An đang rất vui vẻ hay do hai tiếng Trọng Thành mà kế đó lại không nói gì nữa, chỉ chụp ảnh cho cậu và tài xế taxi.
Tài xế cười đến mức cả mặt đều đỏ, trước khi lái xe đi lại than thở: “Uầy, nếu sớm biết đã không lấy tiền của hai cậu rồi, cũng chỉ có mấy chục đồng.”
Tạ Dư An vẫy tay nói tạm biệt với chú tài xế: “Chú đi thong thả ạ__”
Thẩm Trọng Thành đứng bên cạnh Tạ Dư An, chờ khi tài xế rời đi rồi mới thở dài, nói: “Lần sau nhớ gọi ông xã.”
Tạ Dư An còn đang vẫy tay lập tức cứng đờ, Thẩm Trọng Thành nhướn mày nhìn cậu, mở miệng nói: “Đi thôi, về nhà.”
Tạ Dư An cau mày, ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”
Thẩm Trọng Thành dọc đường đi vẫn chưa từng hỏi Tạ Dư An tại sao lại đến biệt thự Bamboo, lúc ở WC hỏi cả đống thứ cũng không có hỏi việc này, chỉ muốn đảm bảo vị trí của mình trong tim Tạ Dư An chứ những việc khác anh ta đều không để trong lòng.
Thế là một đêm sóng gió cứ thế mà được cho qua, Tạ Dư An cũng là nghĩ như vậy, cậu sợ tối nay mà nhắc đến Vưu Dương nữa lại chọc cho Thẩm Trọng Thành ghen lên, cho nên định đi ngủ trước, Thẩm Trọng Thành sáng nay đã làm bữa sáng cho cậu, vậy thì ngày mai cậu cũng sẽ dậy sớm làm bữa sáng dỗ anh vui một chút, sau đó mới đem chuyện của Vưu Dương nói ra.
Thế nhưng Tạ Dư An không nghĩ đến chuyện Thẩm Trọng Thành vừa đưa dấu vân tay mở cửa xong thì việc đầu tiên là xé toạt áo ra.
Anh không có cởi ra mà là trực tiếp lôi cổ áo xé sang hai bên, chỉ nghe “roẹt” một phát, hai miếng vải xanh giá trị không rẻ bay bay trong gió rồi rơi xuống trên thảm, lộ ra cơ thể cường tráng rắn chắc vạm vỡ.
Thẩm Trọng Thành rất cao, cặp chân dài thẳng tắp, anh ở trần thân trên mà đi tới chỗ Tạ Dư An, toàn thân bùng nổ hormone nam tính khiến Tạ Dư An suýt cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh ta, cùng với hơi thở quen thuộc của riêng Thẩm Trọng Thành.
Yết hầu cậu lên xuống theo nhịp, hai má nóng ran, thầm nghĩ lẽ nào Thẩm Trọng Thành còn giận, hiện giờ lại tính đẩy ngã cậu xuống giường sau đó như vầy rồi lại như vầy muốn chịch chết cậu?