Đọc truyện Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại – Chương 8: Phát Hiện Củ Từ
Buổi tối, Trần Tiểu Mễ tìm Lục Lâm thương lượng một chút, hỏi hắn là muốn tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi hay là vào núi với y?
Lục Lâm cảm thấy Trần Tiểu Mễ đối xử với mình không như đối xử với trượng phu ở rể, mà giống như đối xử vớ người giúp việc trong nhà.
Lục Lâm châm chước một chút, lựa chọn vào núi với Trần Tiểu Mễ.
Làm hán tử thành niên duy nhất trong nhà, Lục Lâm cảm thấy hắn cần phải thay đổi ấn tượng của Trần Tiểu Thái với mình, tạo lập uy nghiêm cho mình.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm liền đi theo Trần Tiểu Mễ vào núi.
Kiếp trước Lục Lâm lớn lên ở nông thôn, nhưng trong thôn cũng không có núi, nên hắn vẫn có chút tò mò với núi lớn.
“Sau khi vào núi thì theo sát ta, đừng có kéo chân sau.” Trần Tiểu Mễ quay đầu, có chút hung ác nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Được.”
Trần Tiểu Mễ cầm cung tiễn đi ở phía trước, Lục Lâm theo sau, trong tay Lục Lâm cầm một cây trúc bị gọt một phần.
Lục Lâm nhìn cung tiễn trên tay Trần Tiểu Mễ, lại nhìn nhìn thương trúc của mình, trong lòng không tiếng động chảy xuống hai hàng nước mắt, cái thương trúc này cũng quá vô dụng, coi như không có cung tiễn, vậy cũng phải chuẩn bị cho mình một cây đao chứ!
Lục Lâm đại khái cũng biết cung tiễn là do Trần Tiểu Mễ phải bỏ một số tiền lớn để mua, đối với bảo đao mà nói, giá tiền khẳng định cũng rất đắt.
Sức lực Trần Tiểu Mễ rất lớn, y có bản lĩnh săn thú cao siêu như vậy, nhất định có liên quan đến khí lực kinh người của y và công cụ săn thú.
“A, củ từ.”
Bởi vì công cụ không phải thực tiện tay, nên Lục Lâm loay hoay cả nửa ngày, mới đào ra được một củ từ.
Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm, có chút hồ nghi nói: “Củ từ? Đây là Thổ Côn, ngươi đào thứ này làm cái gì?”
Lục Lâm không nghĩ ngợi nói: “Có thể ăn a!”
Củ từ là thứ tốt a! Thứ này giá trị dinh dưỡng rất cao.
Bất luận là hắn hay ba huynh đệ Trần gia, thân thể đều có chút thiếu dinh dưỡng, có thể dùng củ từ để bổ sung.
Trần Tiểu Mễ nhíu mày, bất mãn nói: “Cái này không thể ăn, hơn nữa, đụng trúng thứ này còn bị ngứa, thực phiền toái.”
Từ rất sớm Trần Tiểu Mễ đã vào núi tìm kiếm thức ăn, trước kia cũng từng lấy thử Thổ Côn, bất quá, sau khi da Trần Tiểu Mễ tiếp xúc với thứ này, cả người đều bị ngứa, y liền cảm thấy thứ này có khả năng có độc, nên đã từ bỏ.
Lục Lâm cười cười, nói: “Cái này bỏ vào cháo ăn rất ngon, bất quá, da đụng trúng thứ này sẽ bị ngứa, lúc gọt vỏ chú ý một chút là được rồi.”
Lục Lâm không có trực tiếp chạm vào củ từ, tìm lá cây lớn bọc lại củ từ bỏ vào sọt, định về nhà rồi xử lý.
Trần Tiểu Mễ không thèm để ý nói: “Thứ này trên núi có không ít, ngươi thích thì đào đi”.
Lục Lâm cười cười, nói: “Tốt”.
Bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm có không ít đồ ăn vặt, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại rất ít, ở thế giới này, không làm mà ăn thì núi cũng lở.
Trần Tiểu Mễ thấy Lục Lâm đào trong chốc lát cũng không xong được, xem xét chỗ này một chút, còn ở dưới chân núi, chung quanh cũng không có dã thú hung mãnh gì, liền để Lục Lâm lại đào củ từ, còn mình thì thâm nhập vào rừng, xem mấy cái bẫy rập đã bố trí.
Trần Tiểu Mễ phát hiện bên trong bẫy rập có hai con gà, liền mang gà trở về.
Trần Tiểu Mễ thu hai con gà, Lục Lâm đã đào được ba củ Thổ Côn, Trần Tiểu Mễ cũng không tin chuyện Lục Lâm nói Thổ Côn ăn ngon là thật sự, y luôn cảm thấy là do Lục Lâm sợ chết, không muốn thâm nhập vào rừng…!
Trần Tiểu Mễ đối với hành vi tham sống sợ chết của Lục Lâm có chút khinh thường, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lục Lâm theo y vào núi, Trần Tiểu Mễ cũng không có hy vọng gì nhiều.
Lục Lâm ẩn ẩn cảm thấy thần sắc Trần Tiểu Mễ nhìn hắn có chút cổ quái, nhưng cũng không để ý nhiều lắm.
……..
Trần Tiểu Mễ đem một con gà về nhà, để Lục Lâm ở nhà nấu cơm, còn mình thì mang một con gà rời đi.
Hầu như ở trong thôn Trần Tiểu Mễ không thân thiết với ai, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Trong thôn có một lão thợ săn góa bụa, có quan hệ không tồi với Trần Tiểu Mễ, mấy năm trước Trần Tiểu Mễ gạt người nhà vào núi săn thú, lão thợ săn thấy Trần Tiểu Mễ đáng thương, liền dạy y một ít bản lĩnh săn thú, lúc trước Trần Tiểu Mễ có thể săn được lão hổ, cũng là do lão thợ săn kia cho y mượn cung tiễn.
Hơn một năm trước, lão thợ săn kia bị ngã gãy một chân, săn thú không được, cuộc sống phi thường kham khổ.
Trần Tiểu Mễ là người có ơn báo ơn, nếu như có dư thức ăn, sẽ đưa cho lão thợ săn một ít, bất quá, Trần Tiểu Mễ còn phải nuôi dưỡng hai đệ đệ, chuyện có thể giúp cũng hữu hạn.
Trần Tiểu Thái nhìn Thổ Côn Lục Lâm mang về, cau mày, nói: “Sao ngươi lại mang thứ này về, lát nữa trên tay ngứa đỏ lên thì ráng chịu.”
Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, thầm nghĩ: Thái độ đối với củ từ của hai huynh đệ nhà này không khác nhau là mấy.
“Hương vị của thứ này cũng không tệ lắm.” Lục Lâm giải thích nói.
Trần Tiểu Thái khẽ hừ một tiếng, nói: “Ngu ngốc.”
Lục Lâm không để ý đến Trần Tiểu Thái, phất phất tay, nói: “Ngươi đừng ở đây gây trở ngại ta, lát ăn cơm, ta sẽ gọi ngươi.”
Trần Tiểu Thái đỏ mặt, nói: “Thứ này ngươi để lại cho mình ăn đi, ta mới không thèm ăn.”
Lục Lâm thấy Trần Tiểu Thái đi rồi, âm thầm thở dài một hơi, trong nhà thật sự quá nghèo, thứ có hình dáng giống dao cũng không có, thứ dùng để cạo vỏ là mái ngói, xắt rau thì dùng cốt đao*, cốt đao kia thực sự rất cùng, Trần Tiểu Thái không đi, Lục Lâm cũng không thể lấy con dao hai xu trong quầy bán quà vặt ra được.
*Cốt đao: dao bằng xương
Nếu như dùng mái ngói để gọt vỏ củ từ, vậy không biết tới chừng nào mới được ăn.
Lục Lâm lấy dao nhỏ ra, thầm nghĩ: Loại dao này ở kiếp trước ở cửa hàng nào cũng có, ở chỗ này hẳn là được xem như Thần Khí.
.