Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 91: Hội đèn ***g, chíp chíp
Miêu: beta-ed
Người một nhà Lưu Vượng từ khi đắc tội Giang địa chủ, cuộc sống xuống dốc không phanh, hiện tại Quý Hòa cho bọn họ một phần công việc có thể ăn no cơm, bọn họ cảm kích vô cùng, nhất là hồi trước bọn họ còn thầm oán Quý Hòa, hiện tại ngẫm lại thật sự là xấu hổ chỉ hận không thể dứt hết tóc trên đầu xuống, cảm thấy mình không phải con người nữa. Phần áy náy lại thêm cảm kích này khiến bọn họ đều thật kích động, hận không thể tuyên dương Quý Hòa cho tất cả mọi người biết, gặp ai cũng khen Quý Hòa thiện tâm.
Cứ thế chưa đến nửa ngày, hầu như cả thôn cũng biết Quý Hòa định mở lò nung, nghĩ Quý Hòa đến ngay cả nhà Lưu Vượng cũng thuê cả ba cha con, nói không chừng còn cần nhiều người hơn, mọi người đều chạy đến tìm Quý Đại Phát.
Quý Đại Phát nghĩ kỹ rồi, không định thuê nhiều người, ba cha con Lưu Vượng, lại thêm Tráng Tử cùng Xuyên Tử hai thằng nhóc cường tráng này, người nhà bọn nó không cần, sau đó lại tìm hai người cùng thôn có năng lực lại thành thật. Ngược lại không nghĩ tới bởi vì cả nhà Lưu Vượng khen Quý Hòa, lại kéo tới lắm người cho ông như vậy.
Quý Đại Phát nói: “Tôi đã tìm đủ người rồi, đủ lắm rồi. Nhưng mọi người cứ yên tâm, đến lúc đó có việc gì khác sẽ gọi mọi người.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Thế anh Đại Phát lần sau mà có chuyện tốt thì đừng quên chúng tôi đấy nhé”
“Còn có tôi với con tôi nữa, nhà tôi ai cũng khỏe mạnh hết, lại không trộm cắp gian manh, anh còn không tin chúng tôi sao, chúng ta đã là hương thân nhiều năm rồi, anh nhớ kỹ nha”
“Còn có tôi nữa…”
“Còn có tôi…” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Mọi người vừa thấy Quý Đại Phát đã tìm xong người, trong lòng thất vọng, nghĩ sao mình lại tới chậm cơ chứ, lại không dám trách Quý Đại Phát không tỉm tới bọn họ, chỉ có thể băt Quý Đại Phát nhớ kỹ lần sau lại tới tìm, tuy ằng cũng biết cơ hội này không biết ngày tháng năm nào mới đến nữa, nhưng cứ nói trước một câu cũng không mất gì. Có người thông minh thì nhắc tới chuyện thu gặt mùa vụ, chờ đến lúc thu bắp, ruộng nhà Quý Hòa nhiều như vậy khẳng định sẽ thuê người làm công nhật, nhớ gọi bọn họ đi làm.
Quý Đại Phát cười có lệ, nghĩ lúc đó có tìm người thì cũng tìm người chịu khó, trong đám người kia có vài kẻ không thành thật chỉ biết lười biếng, ông còn lâu mới đáp ứng, tránh cho đến lúc đó bọn họ ồn ào tới tận cửa nói là mình đã đồng ý. Tiễn bước những người này, Quý Đại Phát thấy Quý Đại Tài cùng Quý Hiếu lại đây.
Quý Hiếu nói: “Bác cả, cha cháu tìm bác có lời muốn nói, chúng ta vào nhà rồi nói đi Bác đừng nghĩ đuổi cha con cháu đi, lần này là có chuyện quan trọng muốn nói với bác, chỉ muốn tốt cho bác thôi, dù sao bác cũng nên nghe đôi câu, có phải hay không?”
Quý Đại Tài cũng nói: “Anh, em thật có chuyện muốn nói với anh, anh có giận cũng nghe em nói trước đã.”
Quý Đại Phát từ khi biết người nhà này lại muốn lợi dụng mình để tính kế Quý Hòa, chẳng muốn đi lại gì với bọn họ nữa, nghe bọn họ nói như vậy cũng không định cho người vào cửa, nói thẳng: “Hai người có chuyện gì nói luôn ở ngay đây đi, chỗ nào mà chả như nhau? Nếu không muốn nói thì thôi.”
Quý Hiếu nói: “Bác cả, bác đừng có mà không biết lòng tốt của người khác”
Quý Đại Phát lạnh mặt, nhìn Quý Hiếu nói: “Đừng tìm tôi nói cái gì mà lòng tốt, các người mà có lòng tốt thì lại đến nông nỗi này hay sao? Có chuyện nói mau.”
Quý Đại Tài nhéo Quý Hiếu, khiển trách: “Mày đứng sang một bên, không gọi thì đừng tói, chỉ biết gây chuyện Anh, anh đừng nóng, nói luôn ở đây cũng được. Em nghe anh định mở lò nung? Còn tìm không ít người làm, anh định làm lâu dài hay sao? Nếu định nung vò vại trong thời gian ngắn thì được, nhưng lâu dài thì anh sẽ chịu thiệt đó. Anh cũng không phải không biết nơi đây có người chuyên buôn bán mối này.”
Quý Đại Phát vừa nghe bọn họ vì chuyện này mà tới, ý muốn nói không nên làm mối này về lâu về dài, không khỏi nhíu mày nói: “Có bán lại có mua, tự nhiên là có người làm đồ gốm, tôi còn không biết cái này hay sao? Thế nào, có người làm nghề này được mà tôi lại không làm được hay sao? Đạo lý gì đây?”
Quý Hiếu nói: “Bác cả, làm mối này thì khẳng định sẽ có người không thích, cái lò nung kia của bác khẳng định cũng thế. Nếu đổi thành người khác có không thích cũng mặc kệ, nhưng lại có thể có người bác không thể trêu vào Bác cũng biết nơi này chỉ có mấy cái lò nung, đều là thân thích của Vương chủ bạc quản lý, bọn họ chiếm phần lớn nhất Bác chỉ là nông dân, làm mối này chăng phải là đối nghịch với bọn họ sao? Sớm hay muộn thì phiền toái cũng tìm tới cửa. Chúng cháu cũng là thấy một giọt máu đào hơn ao nước lã nên mới đến nói cho bác một tiếng. Bác cả, bác ngẫm lại đi.”
Quý Đại Phát nghe gã nói một chuỗi dài, nghe xong thì cũng thầm thấy hơi lo lắng, nhưng không biểu hiện mảy may.
“Tôi đã nghe rõ, các người về đi”
“Bác cả, bác nói lại với Quý Hòa, cuộc sống của nó mới vừa tốt lên, mặc dù có chút tiền đấy, nhưng dân không đấu với quan, hắn trước đã đoạt tiểu thị của Vương chủ bạc, giờ lại muốn cướp đường làm giàu của nhà người ta, thế thì ai mà vui cho nổi, tội gì phải thế? Bảo nó giữ tiền lại mà làm cái khác còn hơn.”
Quý Hiếu nói, thầm nghĩ muốn ngăn trở Quý Hòa mở lò nung, chẳng những chặt đứt một con đường kiếm tiền của hắn, lại còn khiến những người mới được thuê làm bất mãn, càng khiến Quý Hòa nhớ kỹ chỗ tốt của nhà bọn họ, nói không chừng về sau quan hệ có thể dịu đi, tiện đường nhà mình chiếm lợi, còn có thể khiến cho bên Vương chủ bạc biết bọn họ làm chuyện tốt, về sau quan hệ sẽ càng ngày càng gần. Thật sự là một hòn đá trúng vô số con chim.
Quý Đại Tài thấy con trai nói rất đáng tin, vừa lòng gật đầu, nói với Quý Đại Phát: “Anh, chính là ý này, nhà em cũng không có ý xấu, anh cứ ngẫm lại mà xem?”
“Cha, vào nhà đi, đừng đứng ngoài đấy nghe mãi thế, ngày đang đẹp nghe mà mất cả hứng, xúi quẩy” giọng Quý Lam từ trong cửa vẳng ra.
Quý Đại Tài còn đỡ, Quý Hiếu lại không vui, nói: “Quý Lam, chúng tao một người là bác mày, một người là anh họ, sao mày lại ăn nói như thế hả? Một song nhi đã không dễ gả đi rồi, còn không biết đường dịu ngoan quy củ thì về sau chỉ có ở nhà mẹ đẻ ăn cơm trắng. Bác cả bác cũng nên quản nó chặt vào.”
Quý Đại Phát lập tức không vui mà nói: “Người nhà tao chưa đến lượt mày dạy, Đại Tài, cậu quản con trai mình đi, không tiễn”
Nói xong liền xoay người đi vào, đóng sầm cửa, tiếng vang dọa Quý Đại Tài cùng Quý Hiếu nhảy dựng.
Quý Hiếu bất mãn mà nói: “Cha, cha nhìn kìa, bác cả thật đúng là không biết đúng sai, chúng ta tốt bụng tới nhắc nhở mà lại bị đối xử như thế. Thật cho rằng thằng con bác ấy có thể thi đỗ tú tài cử nhân hay sao? Hay là cho rằng chỉ trông vào Quý Hòa là có thể sống ngày lành? Hừ”
Quý Đại Tài trừng gã nói: “Mày bảo ai không biết đúng sai hả Đó là bác cả của mày Mày lại dám nói bác mày à, có phải về sau mày cũng chửi vào mặt tao không? Miệng chó không phun được ngà voi, ai mượn mày nói song nhi nhà bác ấy như thế?”
Quý Hiếu không phục mà nói: “Con lại không có nói sai, song nhi vốn đã không dễ gả đi, nhà bác ấy còn coi như bảo bối, về sau nhất định là chết già trong nhà. May mà nhà mình không có song nhi, ngược lại có một đứa em gái như hoa như ngọc, xem nó tìm được nhà chồng tốt chưa này.”
Quý Lam ở trong sân nghe mà giận run cả người, chống thắt lưng cao giọng nói: “Chó nhà ai sủa bậy ngoài đó, còn sủa nữa tao cầm gậy ra đánh cho một trận bây gườ”
Quý Đại Tài vội vàng kéo Quý Hiếu đi, Quý Hiếu tức điên, miệng hùng hùng hổ hổ chửi không ngừng, dọc đường đi đều có người nhìn, thấy bọn hướng Quý Đại Phát đi về thì đều nhíu mày, nghĩ chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, chặt đứt mấy năm nay, giờ mới qua đó về đã chửi ầm lên, khó trách Quý Đại Phát không chịu nối lại với bọn họ, người như thế sao có thể đi lại được chứ. Quý Đại Tài đỏ cái mặt già, tự mình bước nhanh về nhà.
Trương thị nhìn Quý Lam tức thở phì phì, nghĩ thầm phải nhanh tìm nhà chồng cho Quý Lam thôi, trước kia trong nhà không khấm khá, giờ Quý Thanh hết bệnh rồi, lại có Quý Hòa giúp đỡ, Quý Lam cho dù là một song nhi hẳn cũng có thể tìm được một mối không tồi. Bà nghĩ có nên chăng ướm thử chuyện này với Điền gia, bà cảm thấy thằng nhỏ Tiến Đa không tồi.
Quý Hòa nghe Quý Đại Phát nói lại chuyện này, trấn an: “Bác cả yên tâm, cái lò nung này chỉ nhà mình dùng thôi, lại không bán gì ra ngoài, bọn họ sẽ không xen vào. Cháu chưa bao giờ nghe nói muốn tự làm đồ cho nhà dùng lại không được đấy, nếu à thế thì cũng quá bá đạo, cháu tự nhiên ở bên có lý rồi.”
Quý Đại Phát vừa nghe cười nói: “Thì đó, trong lòng cháu nắm chắc là được.”
“Ngày lễ đừng nói mấy việc này, chúng ta vui vẻ mừng lễ đi. Đi ăn cơm thôi, cháu thấy mùi thức ăn sực nức rồi.”
“Ừ, không đề cập tới nữa, đi ăn cơm”
Hôm nay đồ ăn thực phong phú, thịt heo thịt gà thịt cá thịt thỏ đã chiếm hơn phân nửa, thức ăn chay cũng nhìn cực kỳ ngon miệng, rau trộn đồ ăn nóng còn có canh, bày đầy một bàn lớn.
Trương thị nói: “Sao lại làm lắm thế, chúng ta cũng chỉ có mấy người, ăn sao hết?”
Thím Điền cười cười mà nói: “Tôi cũng nói vậy đó, nhưng thằng bé nói là qua trung thu thì không được ăn nữa, không sợ nhiều chỉ sợ ít, giờ thì hay, làm nhiều như vậy, cái này, còn có cái này, đều là Tiểu Dư làm, đứa nhỏ này tay nghề tốt lắm, làm ra đồ ăn vừa thơm vừa đẹp, khiến tôi ăn vào cũng thấy tiếc.”
Trương Tiểu Dư cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng khen con nữa.”
Quý Hòa nhìn cậu nói: “Em nấu cơm ngon mà.”
Mọi người vừa nghe, ai cũng đều cười ha ha, cái mặt trắng nõn của Trương Tiểu Dư đỏ ửng, nhìn Quý Hòa, tuy rằng ngại ngùng, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, khiến mọi người nhìn mà không khỏi nghĩ tốt thay cho tình cảm đôi phu phu này, quả thực chính là trời sinh một đôi. Trương thị nhìn bọn họ, trên mặt cười, trong lòng lại nghĩ nếu song nhi nhà mình về sau cũng có thể tìm được ông chồng tốt như vậy thì tốt rồi, bà nhìn Điền Tiến Đa, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Buổi tối đi lên trấn trên ngắm đèn ***g, mọi người không đi cùng nhau, Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư hai người dắt tay nhau đi xem.
Quý Hòa đời trước cũng từng đi xem hội đèn ***g, so với thôn trấn này thì náo nhiệt hơn nhiều, kiểu đèn cũng đa dạng, nhưng lúc đó bên cạnh hắn không có Trương Tiểu Dư, mà hiện tại hắn dắt tay Trương Tiểu Dư, lúc thì nghe cậu gọi hắn nhìn bên này, lúc thì nghe cậu kêu hắn nhìn bên kia, rồi lại cảm thán vài câu đèn ***g đẹp quá linh ***, chỉ thế thôi cảm thấy thực hạnh phúc thực hạnh phúc.
Quý Hòa mua một đôi đèn cá vàng, đưa cho Trương Tiểu Dư một cái, mình lấy một cái, vừa thấy chính là một đôi.
Hai người tuổi rất trẻ, trải qua tẩm bổ thời gian rồi, ai cũng trông khác hẳn, cao lớn hơn, cũng có thịt hơn, tuy rằng vẫn gầy, nhưng trông cao ráo. Cùng mặc áo ngoài màu xanh, trên đầu cài trâm bạc giống nhau, một người tuấn tú một người thanh tú, cầm đèn ***g y như nhau, tay dắt tay, mang trên mặt nụ cười ấm áp lại rực rỡ, đi dưới những bóng đèn ***g chồng chéo, một đôi rất hấp dẫn người khác.
Không ít người đều nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, nghĩ thật ít thấy đôi phu phu diện mạo không tồi lại ân ái như vậy, hầu như ai cũng hâm mộ Trương Tiểu Dư, cảm thấy một song nhi mà có thể hạnh phúc nhường này thật là khó được, dù sao ở thời đại này song nhi muốn gả cho nhà tốt không phải không thể, nhưng cũng khó.
Quý Lam nghe bên cạnh có người đang khen phía trước cách đó không xa có một đôi phu phu ân ái bao nhiêu xứng đôi bao nhiêu, ánh mắt không tự chủ được liền nhìn qua, phát hiện thật là Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, khóe miệng lộ ra nụ cười, nghĩ cũng đoán là bọn họ. Cười, mà cũng hâm mộ, nghĩ Tiểu Dư thật hạnh phúc, có thể ở lúc nguy ngập nhất gặp được anh họ Quý Hòa, hiện tại xem như là chuột sa hũ gạo, cả đời cũng có thể sống hạnh phúc như thế tiếp, mà mình thì sao? Kết quả tốt nhất chính là tìm một nam nhân coi như đáng tin mà thành thân sinh con thôi.
“A Lam, cái đèn này tặng cho em”
Đột nhiên một giọng nói âm vang lên, dọa Quý Lam nhảy dựng, sau đó liền có một cái đèn con hổ xuất hiện trước mắt y, cái đèn con hổ này vàng óng ánh sáng lạn, con hổ cũng không đáng sợ, mà khá đáng yêu, nhưng Quý Lam vẫn phồng hai má, hung hăng trừng mắt nhìn qua.
“Tui rất giống con hổ sao?”
“Đúng vậy, đáng yêu lắm mà, nhanh cầm.”
Giang Bình nhét đèn con hổ vào trong tay Quý Lam, cảm thấy Quý Lam cầm đèn con hổ thật hợp quá, mà ngay cả bộ dáng y trừng mình cũng y như bé hổ con, không dọa người, thực hấp dẫn, sinh động như vậy, hoạt bát như vậy, khiến khóe miệng y cũng nhịn không được càng nhếch càng cao.
Quý Lam vốn có chút tức giận, nhưng nghe Giang Bình nói thực đáng yêu, lại không tức giận nữa, nhìn cái đèn trong tay, thấy cũng rất đáng yêu, nhưng Giang Bình nói mình đáng yêu hay là con hổ đáng yêu nhỉ? Không nghĩ nữa, vẫn là tiếp tục đi dạo đi, lát sau cậu đã bị mấy hàng ăn vặt hấp dẫn lực chú ý.
Giang Bình chào hỏi với Quý Thanh còn có Điền Tiến Đa, thì ra y cùng Giang Vạn Quán tới, Giang Vạn Quán gặp được người quen, y liền tự đi, gặp được bọn họ. Chỗ Điền Tiến Đa cùng Giang Bình cũng không tồi, hai người nói nói cười cười. Quý Thanh thì ít nói hơn, nhìn em trai mình Quý Lam tươi cười sáng lạn, nhìn Giang Bình thỉnh thoảng nhìn về phía Quý Lam mắt sáng ngời, lại nhìn Điền Tiến Đa y như người dưng nhìn đông nhìn tây, cười lắc lắc đầu, nghĩ mẹ mình còn bảo mình tìm thời cơ bỏ đi để Quý Lam có cơ hội cùng Tiến Đa một mình ở chung bồi dưỡng tình cảm, xem ra là không được.
Trung thu qua đi là bắt đầu bận rộn vụ thu, năm nay lúa chín muộn, nhưng qua Trung thu là cũng gặt được rồi, từng nhà đều bội thu, nhưng sự vui sướng này khi nhìn thấy vựa lúa nhà Quý Hòa thì nhạt đi, bởi vì lúa nhà người ta mới thật là trĩu hạt, bông lúa vừa căng mẩy vừa nặng trĩu, một cành còn nhiều gấp rưỡi số hạt lúa nhà khác Thế thì thu được bao nhiêu là lúa đây Nhưng bọn họ không hỏi Quý Hòa sao lại trồng ra lúa tốt như vậy, trong mắt bọn họ Quý Hòa chính là cái nhà gặp vận phúc, trồng gì được đó, hâm mộ không được đâu.
Quý Hòa hiện tại có tiền, thuê công nhật đến gặt lúa, hắn cũng không ngại xuống ruộng làm việc, mà là không muốn cho Trương Tiểu Dư cùng xuống ruộng. Hắn mời cả nhà Lưu Vượng, vì vậy lúc nhà người khác cũng đang gặt lúa, cả nhà Lưu Vượng cùng cả nhà Trương Đại Ngưu lại chả xuống ruộng (vì bị thu ruộng, hắn sẽ không thuê Trương gia, vậy chỉ có thể thuê Lưu gia. Một ngày ba mươi văn tiền, không lo cơm nước, người Lưu gia rất vui, nhanh nhẹn xuống ruộng gặt lúa, còn giúp vận chuyển về Thủy trang, còn nhiệt tình làm hết những chuyện liên quan sau đó.
Quý Hòa rất vừa lòng, thuê bọn họ tiếp tục giúp thu tảng lớn ngô, cũng tiền công như thế.
Người Lưu gia lúc làm việc vừa lúc gặp Giang Vạn Quán đi đến Thủy trang, nhìn thấy Giang địa chủ, người một nhà sợ hãi, lo lắng Giang địa chủ lại định bới móc bọn họ, cũng lo lắng mang lại phiền toái cho Quý Hòa. Nhưng bọn họ lo lắng suông, Giang địa chủ nhìn thấy bọn họ chỉ hừ một tiếng. Quý Hòa nói cho bọn họ biết chuyện thuê bọn họ đã nói với Giang địa chủ, bảo bọn họ không cần lo lắng.
“Các người cố gắng làm việc cho Quý Hòa, nếu làm tốt, ta sẽ nương tình mà cho thuê ruộng cày cấy.”
Con trai Giang địa chủ hiện tại đã khỏi bệnh, ông ta cũng không phải người nhẫn tâm, lại nể mặt Quý Hòa, không muốn so đo với cái nhà tội nghiệp này nữa.
“Đa tạ Giang lão gia”
Người Lưu gia kích động đến phát điên, ai cũng cảm tạ Giang địa chủ, cho thuê ruộng lại là chuyện tốt, nông dân không có ruộng cày cấy thì trong lòng bất an, còn có cho dù hiện tại không có ruộng thì chỉ với mấy lời này của Giang địa chủ thì bọn họ cũng thấy vui, chứng minh bọn họ không bị Giang địa chủ ghi hận nữa rồi.
Giang Vạn Quán khoát tay nói: “Cảm ơn Quý Hòa đi, nếu không có cậu ta, cả đời này ta cũng sẽ không cho các người thuê ruộng nữa.”
Lưu gia càng thêm cảm kích Quý Hòa vạn phần, lại tuyên dương Quý Hòa một phen trong thôn, ai cũng nói là Quý Hòa phúc hậu, lại cảm thấy Quý Hòa rất có mặt mũi trước mặt Giang địa chủ, càng coi trọng hắn thêm. Một nhà Trương Đại Ngưu tức điên, nghĩ thằng Quý Hòa này cũng thật là thứ không ra gì, nhà bọn họ tốt xấu gì cũng nuôi lớn Trương Tiểu Dư, hiện tại thì có thể giơ tay cứu giúp người Lưu gia, lại đối với họ thấy chết mà không cứu, quá sức khốn nạn. Người nhà Quý Đại Tài đủ loại ý nghĩ, Quý Tú Nhi nghĩ thầm cứ cho Quý Hòa đắc ý thêm mấy ngày nữa đi, chờ cô ta gả vào Giang gia rồi, xem cô ta làm sao khiến Giang gia chán ghét hắn