Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 85: Quý Tú Nhi tính toán


Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 85: Quý Tú Nhi tính toán

Miêu: beta-ed

Mắt Giang Bình đã khỏi, Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đều vui thay cho y, cảm thấy Giang địa chủ có thể đích thân tới cửa cảm tạ chứng tỏ ông ta cũng không phải người mắt cao hơn đầu. Nghe ông ta nói Giang Bình muốn làm bạn với họ, về sau thường xuyên qua lại, cả hai cũng không cự tuyệt, hai bên trò chuyện với nhau thật vui.

Giang địa chủ đưa quà, không cho phép Quý Hòa chối từ, còn hỏi hắn có yêu cầu gì khác không.

Quý Hòa vốn định nhờ Giang địa chủ giúp đỡ giải quyết cái nhà Trương Đại Ngưu phiền phức. Nhưng hiện tại dọn khỏi thôn Thanh Sơn rồi, có một con sông chắn ngang không thể gặp mặt cũng khiến người ta thoải mái hơn, Quý Hòa liền không nhắc lại, nghĩ nếu về sau Trương Đại Ngưu hoặc là Quý Đại Tài vẫn còn ý đồ dây dưa thì hãy nhờ Giang địa chủ cũng không muộn, trước đó cứ để dành phần ân tình này lại đã.

Giang địa chủ trở lại nhà khen Quý Hòa với Giang Bình, Quý Hòa vốn là ân nhân cứu mạng của Giang Bình, lại đưa thuốc tốt cho y, Giang địa chủ cũng đánh giá rất cao, lần này tới thôn trang ngày trước của Nghiêm viên ngoại, có thể là bởi vì hoàn cảnh khác nên cảm thấy trên người Quý Hòa thế mà lại có vài phần quý khí, nói chuyện cũng có trật tự, cho người ta cảm giác ấm áp hân hoan, ông ta cảm thấy người này làm bạn với con mình rất tốt. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Cha, bọn Quý Hòa dọn sang sông ở rồi sao? Không phải cha vẫn luôn muốn xây cây cầu đấy ư? Không bằng xây nhanh đi cha Nếu không con cứ phải ngồi thuyền qua đó, không tiện lắm.” Giang Bình nói.

“Được, cha đi tìm người xây cầu”

Giang địa chủ vừa nghe lập tức đồng ý, ông ta vẫn luôn muốn xây một cây cầu, đối diện sông ông ta cũng có đất, bình thường đều ngồi thuyền đi qua. Bởi vì không đi nhiều nên không cảm thấy phiền toái, ý tưởng xây cầu vẫn chỉ ở mãi trong đầu, hiện tại con trai nói thế, ông ta quyết định bắt tay vào làm, không thể để con trai ngồi thuyền mãi được, không an toàn lắm.


Giang Bình nói: “Xây gần thôn Thanh Sơn một chút, Quý Hòa tuy rằng đã dọn đi nhưng khẳng định vẫn có người thân bạn tốt ở trong thôn, chờ cầu xây xong cũng tiện cho hắn tới lui.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Giang địa chủ vui mừng mà nói: “Vẫn là con nghĩ chu đáo, con biết nghĩ cho Quý Hòa như thế, hắn mà biết nhất định sẽ rất vui, đối với tình cảm đôi bên cũng giúp ích nhiều”

Hai cha con Giang gia nào biết ý tốt của mình lại thành hỏng, Quý Hòa hận không thể khiến con sông kia to hơn rộng hơn ấy chứ, ngoại trừ một nhà Quý Đại Phát còn khiến hắn nhớ thương, căn bản không lưu luyến gì thôn Thanh Sơn, lại càng không muốn cho người thôn này đi làm phiền hắn. Chờ về sau hắn nghe Giang Bình cười nói với hắn rằng cái cầu kia là y đề nghị xây gần thôn, hắn còn không dám liếc nhìn Giang Bình, thật sợ ánh mắt biến thành dao nhỏ bay vèo vèo về phía y.

Quý Hòa vừa dọn vào thôn trang đã sửa tên cho nó, không gọi là sơn trang Bích Vân nữa, gọi là Thủy trang, tên này nghe rất tục, nhưng Quý Hòa lại vừa lòng, Trương Tiểu Dư không nói lời nào chỉ đỏ mặt, khóe miệng ngậm cười cũng chứng minh cậu rất thích cái tên này.

“Như cá gặp nước, được đó” Điền Tiến Đa dùng bả vai đụng Quý Hòa, mắt liếc sang.

“Làm việc của ông đi” Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư đỏ mặt xoay người đi rồi, mỉm cười với Điền Tiến Đa, xoay người đuổi theo Trương Tiểu Dư.

Tên này lấy cảm hứng từ cái vòng tay cá nhỏ, vốn định gọi là Cát Khánh trang, ý là may mắn có thừa, nhưng nhìn thấy con cá đá kia, hắn nghĩ ra cái tên Thủy trang, hắn hy vọng phu lang nhà hắn giống như chú cá nhỏ sống trong nước, tự do tự tại vui vẻ vô cùng.

Trương Tiểu Dư nghe cái tên Quý Hòa đặt, lại nghe giải thích, trong lòng nghĩ trước kia mình vẫn khổ sở vì cái tên này, trong miệng Trương gia, Trương Tiểu Dư chính là dư thừa, nhưng hiện tại ở trong lòng Quý Hòa nó lại có một ý nghĩa khác. Cũng bởi vì Quý Hòa, cuộc đời của cậu chuyển sang một ngã rẽ khác, trái ngược hẳn với cuộc sống bi thảm mà cậu đã từng dự đoán, hạnh phúc như vậy ngọt ngào như vậy, giống như đang nằm mơ.


Trương Tiểu Dư đi trong rừng nho, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, nghe tiếng bước chân vững vàng phía sau của Quý Hòa, nghĩ cứ mãi hạnh phúc như thế này thì tốt rồi.

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư sống thực hạnh phúc, Trương Đại Phát lại cảm thấy bực bội. Bởi vì người một nhà Quý Đại Tài bắt đầu hết người này tới người khác lắc lư trước cửa nhà ông, từ lớn đến nhỏ, ai nấy cũng mang vẻ mặt bình thản, khóe miệng cong cong, lời lẽ lộ vẻ bọn họ vốn là người một nhà, khiến ông cau chặt mày.

“Đây là định nối lại quan hệ với nhà mình sao?” Trương thị cũng nhíu mày, bà không vui lòng, Quý Thuận làm hại con bà bị bệnh mấy năm nay, suýt nữa không còn mạng, còn cắn ngược lại trách bọn họ hủy tiền đồ của Quý Thuận, sao bà có thể cam tâm cứ như vậy tha thứ cho bọn họ? Coi nhà bà là cái gì, muốn hận thì hận, muốn hòa hảo thì hòa hảo đấy phỏng?

Quý Đại Phát gật đầu, thở dài nói: “Chính là ý này, mấy mẹ con thấy thế nào?”

Trương thị nói: “Tôi không muốn Ông đừng trách tôi không cho anh em các người hòa hảo, tôi chỉ là không muốn đấy, ông ngẫm lại con mình chịu bao nhiêu khổ đi. Nếu không phải thằng Quý Thuận hại thằng Thanh, nói không chừng con mình đã sớm đỗ tú tài, càng nói không chừng đã trúng cử nhân Lão sư của thằng Thanh đã nói nó có năng lực này”

Quý Lam nói: “Đúng vậy, cha, con cũng không muốn Dựa vào cái gì bọn họ hại nhà mình khổ như vậy, chỉ trưng ra khuôn mặt tươi cười thì chúng ta phải tha thứ cho bọn họ? Không được Về sau anh mình có tiền đồ tốt thì sẽ bị nhà kia liên lụy mất Cả cái nhà kia toàn những loại người gì, một đám không tim không phổi Bọn họ không chỉ không tốt với chúng ta mà còn xử tệ với anh Hòa Tử, người như thế sao xứng làm người thân của chúng ta? Cha nếu muốn tha thứ để bọn họ bước vào cửa nhà mình, con sẽ tuyệt thực chết đói luôn cho xong”

“Nói bậy bạ gì đó”


Quý Đại Phát răn dạy Quý Lam, nhìn về phía Quý Thanh, muốn xem anh nói gì.

Quý Lam bị Quý Đại Phát quát cũng không thấy buồn, thấy ông nhìn Quý Thanh, hỏi: “Anh, anh nói đi, chỉ cần anh nói thì cha khẳng định sẽ mặc kệ bọn họ. Anh nhất định phải đứng về phía em với mẹ đấy, đừng nghĩ cái gì mà tình nghĩa anh em cái gì mà vốn là người một nhà linh *** Ai muốn có người thân như vậy chứ, lui tới với bọn họ chỉ có mà mệt thân”

Quý Thanh cười nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta không nên gấp, sau đó nhìn Quý Đại Phát nói: “Cha, con cũng không đồng ý cùng bọn họ có liên hệ. Không nói trước hai nhà chúng ta có ân oán, chỉ riêng vì A Hòa, thì mình cũng không thể lại có liên hệ gì tới bọn họ. Cha, bọn họ thay đổi thái độ, không phải bắt đầu từ sau khi A Hòa dọn sang sông ở sao? Bọn họ nghĩ cái gì rất dễ đoán, bởi vì đã chặt đứt quan hệ với A Hòa, hoặc là cũng bởi vì còn sợ A Hòa khắc bọn họ, cho nên mới định ra tay từ chỗ chúng ta.”

Anh vừa nói như thế, ba người nhìn nhau, sắc mặt không dễ nhìn, nghĩ cái nhà Quý Đại Tài này thật đáng giận, cư nhiên còn định coi họ là cầu nối?

Trương thị hỏi: “Ông à, tôi thấy cũng đúng đấy, chúng ta dù không vì mình, thì cũng phải vì A Hòa mà cẩn thận, thằng bé A Hòa này thật vất vả mới có được ngày lành hiện tại, chúng ta không thể lại khiến nó ngột ngạt.”

Quý Lam châm thêm lửa nói: “Cha, anh Hòa Tử đối với nhà mình rất tốt, còn hơn cái nhà kia chán vạn lần, anh ấy lại là người mà bà nội trước khi lâm chung vẫn còn lo lắng, cha nhất định phải nghĩ cho anh ấy”

Quý Đại Phát gật đầu, sắc mặt trầm trọng, ông cũng không phải kẻ ngu dốt, trải qua mấy năm nay, chút tình cảm đối với Quý Đại Phát tuy rằng còn nhưng chẳng sâu bao nhiêu, cũng không nghĩ nối lại quan hệ, chỉ định hỏi ý người nhà thế thôi. Hiện tại người trong nhà đều không đồng ý, lại nhắc ông nên nghĩ cho Quý Hòa, ông lập tức càng thêm kiên định, nghĩ mối tình thân này vẫn nên cắt đứt cho triệt để đi, dù sao mấy năm nay qua, ông chưa từng có lỗi với bọn họ, cắt đứt cũng không thẹn với lương tâm.

Quý Đại Tài từ trong miệng Quý Đại Phát có được lời nói xác thực, khộng có ý định nối lại quan hệ, còn vạch trần bọn họ định lợi dụng bọn họ để chiếm lợi từ trong tay Quý Hòa, lúc ấy khiến cho cái mặt già của lão đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui đầu vào. Lão nhìn bóng dáng Quý Đại Phát xoay người rời đi, trong lòng buồn não ruột. cho dù mấy năm nay im lìm nhưng lão vẫn thấy trong lòng anh mình vẫn còn người em này, nhưng hôm nay lão cảm thấy người anh này không để ý gì tới lão nữa, lão đã mất đi người anh này thật rồi.


Tính toán thất bại, người một nhà Quý Đại Tài đều thấy rất mất mát, trong tiếng mắng như tát nước của Phùng thị mà cảm thấy bạc trắng bóng đang bay đi.

Quý Tú Nhi cũng mất mát, nhưng rất nhanh đã lấy lại *** thần, nghĩ mình còn có con đường Vương Kiều Nhi có thể đi được, cô ta nói ý tưởng của mình cho Phùng thị, xin Phùng thị mang mình lên thị trấn tìm Vương Kiều Nhi, nói Vương Kiều Nhi rất có cảm tình với cô ta, chỉ cần cô ta đi tìm thì hai bên sẽ thường xuyên qua lại. Đến lúc đó chẳng những có trợ giúp với việc hôn nhân của cô ta, nói không chừng còn có thể thông qua Vương Kiều Nhi kiếm được chỗ tốt cho hai người anh trong nhà, nói thí dụ như giới thiệu việc làm gì đó, chỉ bằng quan hệ của Vương gia không phải là chuyện dễ dàng hay sao?

Quý Tú Nhi đưa vòng tay Vương Kiều Nhi cho cô ta ra, tỏ vẻ Vương Kiều Nhi là một người dễ dụ, chỉ cần dỗ vài câu thì cô hai này sẽ rất hào phóng.

Phùng thị cảm thấy ý này được đấy, mụ nghĩ so với việc dựa vào thằng sao chổi kia sống ngày lành thật còn không bằng dựa vào con gái yêu, liền nói với Quý Thuận mang theo Quý Tú Nhi vào thị trấn. Sở dĩ tìm Quý Thuận là mụ cảm thấy Quý Thuận dù sao cũng đã từng đọc sách, cũng không đến mức làm Quý Tú Nhi mất mặt.

Quý Hiếu không phục lắm, nghĩ mình là anh cả, nhưng Phùng thị lại trừng mắt nói nếu gây ra chuyện gã không phụ trách nổi, gã cũng sợ mình thật sự làm hỏng việc, chỉ có thể về phòng tự sinh hờn dỗi. Chờ đến lúc Chu Quế Hoa kể lại chuyện gặp gỡ Vương nhị tiểu thư là cô ta nhặt được trâm vàng, lại bị Quý Tú Nhi cầm đi diễn trò, gã lại thấy tức, cảm thấy mẹ mình rất bất công, nhà gã chịu thiệt.

Chu Quế Hoa lại khuyên gã vài câu, bảo gã đừng làm rộn, nên biết nhìn xa trông rộng.

Chu Quế Hoa thấy Quý Hiếu nằm đầu giường gần lò sưởi sinh hờn dỗi, lại nghe lời cô không làm ầm ĩ, trong lòng nghĩ gã còn biết tức là được rồi, tốt nhất sinh ra ngăn cách với cha mẹ em trai em gái đi, như vậy thì gã mới nghe lời mình, mới biết suy nghĩ cho gia đình riêng, cho dù không phân gia thì về sau bọn họ cũng phải tồn thêm ít tiền.

Quý Tú Nhi mang theo hy vọng ngập tràn cùng Quý Thuận vào thị trấn, mang theo hy vọng của cả nhà Quý Đại Tài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.