Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 61: Quý Hòa thỉnh cầu
Miêu: beta-ed
“Nghiêm viên ngoại, tôi có một thỉnh cầu, còn hy vọng ngài có thể đáp ứng.” Quý Hòa cười nói với Nghiêm viên ngoại, “Trước khi tôi chuyển vào thôn trang kia, hy vọng ngài không cần nhắc chuyện này với người khác.”
Quý Hòa nghĩ rất đơn giản, tiền tài động nhân tâm, trước kia mình chỉ bắt được nhiều hơn mấy con gà rừng thỏ hoang, kiếm chút tiền trinh mà đã có người đỏ mắt, nếu như mình có được một cái thôn trang lớn như vậy, rồi bao nhiêu người phải đỏ mắt đây? Trong thôn một số người đỏ mắt thì đỏ đi, bọn họ cũng không có đoạt được, nói không chừng còn muốn đến nịnh bợ, nhưng hai nhà cực phẩm Quý Đại Tài cùng Trương Đại Ngưu kia sẽ không biết làm ra phản ứng gì đâu.
Quý Hòa cũng không phải sợ bọn họ, chỉ là không muốn làm cho Trương Tiểu Dư cảm thấy phiền lòng, cho nên vẫn chờ sau khi dọn nhà hãy để người khác biết chuyện này thì hơn, có thể bớt không ít phiền toái.
Nghiêm viên ngoại nghĩ chuyện này còn không dễ sao, ông đáp ứng luôn, còn dặn dò Nghiêm Trung cũng phải kín miệng. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Vâng, tôi nhất định sẽ dán miệng thật chặt, Quý Hòa cậu cứ yên tâm đi”
Nghiêm Trung lập tức cười gật đầu đáp ứng, trong lòng ông ta cũng suy nghĩ cẩn thận lí do Quý Hòa phải yêu cầu như vậy, nghĩ nếu chú ta mà là Quý Hòa thì cũng phải làm như vậy. Hiện tại coi như chú ta đã hiểu suy nghĩ của một người đứng xem Quý Hòa đột nhiên có được tài phú lớn tầng đó. Chú ta là Nghiêm gia quản gia, không thiếu thơm ngọt vào túi, còn có thể bớt xén chút tiền, đã thế còn thấy hâm mộ ghen tị cơ mà, huống chi những nông dân quanh năm suốt tháng kiếm ăn trong đất mới tạm no bụng còn để dành được vài lượng bạc? Những người đó khẳng định ghen tức tới xoắn cả ruột, Quý Hòa nếu còn ở trong căn nhà rách, chẳng phải là ngày nào cũng bị người ta đạp hỏng cửa sao? Càng có lẽ nửa đêm nửa hôm trộm vào nhà Tưởng tượng như vậy thì hơi hão, nhưng vẫn nên an bài hết thảy mọi chuyện rồi để cho người ta biết thì hơn.
Nghiêm viên ngoại cười nói: “Quý Hòa cậu trồng mẫu đơn là tuyệt nhất, đến lúc đó đất nơi thôn trang rộng lớn, cậu nên trồng nhiều thêm, nơi đó non xanh nước biếc, lại có hoa đẹp ngắm nhìn, thật sự là ngày thần tiên, ta nói không chừng còn tới cửa quấy rầy.”
Quý Hòa trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không chỉ trồng mỗi mẫu đơn, hoa cỏ gì hắn cũng sẽ trồng một ít, biến nơi đó thành thế ngoại đào nguyên, đến lúc đó hắn cùng Tiểu Dư ở bên trong, bận rộn thì đi ngắm hoa, ngẫm ra cuộc sống như vậy đã biết đủ. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Nào có, chỉ cần viên ngoại ngài tới cửa, tôi đây hoan nghênh còn không kịp, nghe nói Nghiêm viên ngoại ngài yêu uống trà, vừa vặn tôi sẽ đi học tay nghề sao lá trà, rồi trồng trong vườn một ít trà, tự mình sao, khoản đãi ngài thật chu đáo.”
Quý Hòa cũng chỉ biết sơ qua việc sao trà, cũng chưa tự mình làm bao giờ, nhưng hắn tin chỉ cần có linh tuyền, còn sợ sao ra trà dở sao? Tưởng tượng như vậy, hình như bán trà cũng là con đường làm giàu không tồi, chẳng qua lá trà không giống rượu nho có thể trồng từ hạt giống, linh tuyền cần bớt dùng lại, có thể phát triển trở thành cách làm giàu hay không còn cần quy hoạch.
“Ha ha ha, được được.”
Nghiêm viên ngoại cười to, càng nhìn Quý Hòa càng thuận mắt, nghĩ hắn mặc dù là một thiếu niên nông thôn, nhưng không giống nông phu, tâm tư lanh lẹ, vừa biết trồng hoa lại biết sao trà, coi như là người nhã nhặn trong đám nông phu, mà ngay cả Trịnh nhị công tử cùng quen biết với hắn, nếu hắn có thể liên hệ lâu dài với Trịnh nhị công tử, hoặc là vẫn duy trì thủ đoạn lanh lợi như vậy, nói không chừng về sau sẽ không chỉ là một tiểu địa chủ có một thôn trang, mà là trở thành tân quý một phương, nếu thật sự là như vậy, mình hiện tại cùng hắn giao hảo, coi như đi trước một bước.
Quý Hòa vội vã đi đón Trương Tiểu Dư, cáo từ với Nghiêm viên ngoại, Nghiêm viên ngoại cũng không lưu hắn thêm, bảo Nghiêm Trung đưa hắn ra ngoài, còn dặn dùng xe ngựa.
Quý Hòa cảm tạ Nghiêm viên ngoại, được Nghiêm Trung đưa ra cổng lớn, cười cáo từ với ông ta, ngồi xe ngựa đi đón phu lang nhà mình.
Đến quán rượu Bốn Mùa, Trương Tiểu Dư liền đi ra.
Chưởng quầy Bạch vừa thấy Quý Hòa ngồi xe ngựa Nghiêm phủ tới, trong lòng nghĩ Quý Hòa lăn lộn trước mặt Nghiêm gia thật đúng là không tồi, còn có xe ngựa đưa tiễn, cũng không biết là hắn giúp chăm hoa cho Nghiêm phủ mới được như vậy, hay là do vị công tử hôm nay kia.
‘Mặc kệ là cái nào, cũng đều là cơ duyên’
Chưởng quầy Bạch trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ mình sống đến từng này tuổi mới khổ sổ làm tới chức chưởng quầy, nhìn thì vinh quang đấy, kỳ thật căn bản không phải như vậy. Tựa như chuyện hôm nay, cho dù phu nhân Vương chủ bạc không so đo với mình thì cũng không dễ ăn nói với Đông gia (chủ quán rượu, ngẫm lại mà phải thở dài không thôi
“Chưởng quầy Bạch, còn nhờ chú bảo đầu bếp làm vài món ngon, cháu muốn mang về nhà, cho cháu mượn thực hạp nơi này dùng, ngày mai sẽ mang trả.”
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư nói mấy câu, sau đó nhờ chưởng quầy Bạch, nghĩ lần này tới Nghiêm gia coi như lời to một khoản, tự nhiên phải ăn tiệc chúc mừng một phen.
Chưởng quầy Bạch cười nói: “Được, cậu ngồi đây chờ.”
Quý Hòa nói: “Chúng cháu đi ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ trở về lấy.”
Quý Hòa cũng không kêu xa phu Nghiêm gia đi cùng, bảo gã chờ ở chỗ này, hắn mang theo Trương Tiểu Dư đi ra ngoài, mua một ít đồ, sau đó mới trở về.
Đồ ăn làm tốt rồi thì bỏ vào trong thực hạp, Quý Hòa lại mua thêm một vò rượu nhỏ, sau đó mới cùng Trương Tiểu Dư ngồi xe ngựa về thôn.
Hiện tại đúng là cuối xuân đầu hạ, trời tối chậm, lúc đên thôn thì mặt trời mới đến chân núi, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi núi xuân xanh biếc liên miên, giống như một bức họa sáng lạn loá mắt người khác, cả đàn chim hoặc chỉ vài con lẻ chậm chạp bay ngang bầu trời càng làm tăng cho cảnh sắc vài phần sinh động.
Quý Hòa ôm bả vai Trương Tiểu Dư, cùng cậu ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghĩ cái chỗ này mặc dù khiến người ta hơi ghét nhưng có Trương Tiểu Dư ở bên, cùng sinh sống cũng rất tốt. Người có thể thay đổi hoàn cảnh, hắn có thể rời đi, nhưng sao hắn phải rời đi, hắn ở lại cũng có cuộc sống tốt, chọc hắn nóng nảy hắn sẽ bức người khác phải rời đi
Trong thôn không ít nhà đã bốc khói bếp, vẫn còn một số người bận rộn nhưng đã có không ít người đi về nhà, nghe được tiếng vó ngựa tất cả đều quay đầu nhìn, nhận ra là xe ngựa Nghiêm gia, ai hơi *** mắt lập tức liền nhìn thấy bên cửa sổ không phải chính là Quý Hòa sao? Có vài người quen thân với Quý Hòa đứng ở nơi đó vẫy tay chào hỏi.
Quý Hòa bảo xa phu đánh xe đi chậm lại, chào hỏi với bọn họ.
Trương Tiểu Dư cũng cười chào theo.
Những người kia thấy bọn họ cười tủm tỉm, hơn nữa miệng ngọt ngào gọi chú bác anh chị, nụ cười trên mặt liền càng sâu, cảm thấy có mặt mũi trước mặt xa phu Nghiêm gia, có người còn mạnh dạn hỏi hắn đi làm gì, đã xong chuyện chưa?
Đây là điều tất cả mọi người tò mò, kỳ thật chuyện Quý Hòa trồng hoa bán cho Nghiêm viên ngoại người trong thôn cũng biết, cũng nghĩ lần này lại vì hoa cỏ, nhưng không ai hỏi cho rõ ràng, hỏi Quý Đại Phát Điền Đại Cường thì không ra cái gì, hiện tại chánh chủ trở về rồi thì vừa lúc hỏi thăm xem sao.
Quý Hòa cũng không gạt, cười đáp lại.
Một nam nhân lớn tuổi cười nói: “Quý Hòa à, trước kia cũng không thấy cậu trồng hoa bao giờ, còn thật không biết cậu có tài trồng hoa đấy, lần này kiếm không ít tiền nhỉ?”
Người bên ngoài vừa nghe lỗ tai cũng dựng thẳng lên, bọn họ nghĩ mẫu đơn có thể làm cho Nghiêm viên ngoại coi trọng, khẳng định đáng giá lắm, một gốc cây cũng phải giá trị cái hơn mười mấy chục lượng đi? Tính ra còn nhiều hơn số tiền bọn họ vất vả làm lụng cả năm trời ấy chứ
Quý Hòa nhìn người này một cái, người này hắn tự nhiên quen biết, là hàng xóm nhà Quý Đại Tài, tên gọi Quách Toàn. Ở trong trí nhớ của Quý Hòa, người này chỉ là hàng xóm bình thường, bởi vì đứng tuổi rồi nên gọi một tiếng chú Quách. So với vợ hắn ta thì cũng coi như ít khi nhiều chuyện, không nghĩ tới hiện tại cũng dám trước mặt nhiều người như thế mà hỏi thăm.
Quý Hòa nói: “Còn tạm.”
“Còn tạm là bao nhiêu chứ?”
“Thì đó, còn tạm là bao nhiêu? Có đến mấy chục lượng không có? Có đủ sửa lại phòng không? Cậu cũng đã lấy phu lang rồi, không thể ở mãi căn nhà rách kia được, xây cái nhà mới thì hơn.”
“Nếu xây nhà thì vào thôn ở đi, hai đứa ở dưới chân núi thanh tĩnh quá.”
“Xây phòng cũng được, nhưng có tiền vẫn nên mua đất trước, có đất là điền đầy bụng, có đất là có thể để dành tiền xây nhà. Chỉ có điều phải để dành nhiều, hai thứ cùng mua luôn thì càng tốt.”
Mọi người mỗi người một câu, chỉ nghĩ xem tiền Quý Hòa kiếm được có đủ xây nhà hay không, có phải mua luôn được cả đất nữa hay không.
Quý Hòa cũng rõ ràng những người này kỳ thật không có ác ý gì, chính là lòng hiếu kỳ quá lớn, ai cũng muốn biết nhà người khác có bao nhiêu của cải, muốn biết trồng vài cọng hoa có phải càng dễ kiếm tiền hơn bọn họ trồng trọt hay không. Nhưng hắn không định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, bởi vì hắn mà mở miệng, ngày mai nói không chừng liền truyền khắp phân nửa thôn, nói không chừng nhóm cực phẩm lại có ý xấu, còn có mấy người tâm tư bất chính trong thôn cũng rục rịch, hắn không muốn mạo hiểm.
“Phòng chúng cháu không xây, cũng không mua đất.” Quý Hòa nói, hắn nghĩ bên kia sông lắm đất thế cơ mà, còn có nhà sẵn rồi, hắn đúng thật không cần mua đất, lại càng không cần xây nhà.
Mọi người vừa nghe nghĩ thầm rằng Quý Hòa chẳng lẽ lần này không kiếm được tiền, hỗ trợ không công? Hay là Quý Hòa không muốn nói cho bọn hắn biết kiếm được bao nhiêu tiền? Bọn họ đang muốn mở miệng hỏi thêm thì Quý Hòa đã lên tiếng chào, bảo xa phu đánh xe nhanh lên.
Xa phu lập tức liền vung roi, xe ngựa lập tức lướt qua những người đó chạy xa.
Những người đó vừa thấy người đi rồi, liền vừa đi vừa thảo luận, trong giọng nói tất cả đều là hâm mộ, nghĩ cho dù không kiếm được tiền nhưng quen biết với Nghiêm viên ngoại cũng tốt lắm rồi, bọn họ còn mơ không tới đây.
“Ai, mấy người nói cả nhà Quý Đại Tài thật vô phúc, đứa con trai này coi như sinh uổng, hiện tại mắt mở trừng trừng nhìn nó càng sống càng tốt, cũng không biết trong lòng bọn họ có khó chịu không.”
“Khó chịu cũng vô dụng, con trai xung khắc với cả nhà, có nuôi cũng là tai họa, chi bằng cứ như vậy tách ra mà sống, sống đều tốt là được rồi.”
“Chúng ta nghĩ như vậy, ai biết người ta nghĩ như thế nào”
Có người bĩu môi nói, người bên ngoài vừa nghe sao có thể không rõ, mấy người nhà Quý Đại Tài, người khác không nói, cứ nói Phùng thị đi, mụ chính là mẹ ruột của Quý Hòa, nhưng mấy năm nay biểu hiện cứ như Quý Hòa mắc nợ mụ không ít, Quý Hòa sống tốt, mụ nhất định sẽ không sung sướng.