Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 38: Trước khi thành thân
Miêu: beta-ed
Trương Tiểu Dư cũng có chút lo lắng, nhìn Quý Hòa nói: “A Hoà, cún con nhà mình còn nhỏ quá, không trông được nhà, vậy phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ có ai vào lấy trộm đồ, liệu cún con có bị đá bị đánh hay không? Chúng nó nhỏ như vậy, không chịu được đâu.”
Quý Hòa nghĩ ngợi nói: “Thật sự không được thì tìm chó lớn vậy, Tiến Đa, Tráng Tử, các ông xem có giúp được tôi không? Nếu không thì tôi đành đi mua hoặc bắt chó hoang vậy.”
Hiện tại chó hoang cũng không nhiều lắm, đại đa số đều bị người bắt ăn thịt, một số ít thì rất hung dữ, Quý Hòa nghĩ có hung dữ cũng không sao, có linh tuyền ở đây, cho nó uống một ít, cho dữ nữa cũng sẽ thành chó ngoan.
Điền Tiến Đa nói: “Tôi thử xem.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Tráng Tử nói: “Tôi cũng tìm giúp ông xem sao, nhà ông bà ngoại tôi nuôi chó nhiều, nói không chừng có thể mua được một con.”
“Vậy đa tạ Hôm nay tôi mời cơm, hai người đừng khách khí.” Quý Hòa vui vẻ nói, lớn tiếng gọi món: “Cho ba bát canh thịt dê Nhiều thịt”
“Có ngay” chủ sạp cao giọng đáp ứng một tiếng, lập tức múc ba cát canh thịt dê cải trắng mang lên.
“Nào, mau ăn Tiểu Dư, em mau ăn xong mì rồi uống canh thịt dê đi, canh này bổ lắm.” Quý Hòa đẩy canh thịt dê đến trước mặt Trương Tiểu Dư. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư mới vừa san nửa bát mì cho Quý Hòa, nhìn một chén canh thịt dê nóng hôi hổi kia, nói với Quý Hòa: “Em ăn một nửa, anh ăn một nửa.”
Quý Hòa gật đầu nói: “Được, anh ăn hơn một nửa, em ăn phân nửa. Cứ thế nhé, không thì lại thừa canh.”
Trương Tiểu Dư gật đầu, biết Quý Hòa muốn mình ăn nhiều chút, cậu vùi đầu bắt đầu ăn mì, nghĩ tí nữa nhất định không thể để thừa canh thịt dê, nhưng cậu có thể uống nhiều canh, để Quý Hòa ăn thịt là được. Nghĩ như vậy, Trương Tiểu Dư cong ánh mắt cười cười, cố gắng không cho Quý Hòa nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Điền Tiến Đa mày ủ mặt ê nhìn bọn họ ân ân ái ái chia nhau đồ ăn, thở dài nói: “Tôi cũng muốn thành thân.”
Tráng Tử hàm hậu mà nhếch miệng cười vui, sau đó cái mặt đã đen lại càng thêm đen, cậu ta thấy xấu hổ.
Trương Tiểu Dư chôn mặt thấp hơn, Quý Hòa thả miếng thịt vào trong bát cậu, cậu mới ngẩng đầu, hé miệng mỉm cười với Quý Hòa.
Phu phu ân ái chói mù mắt hai tên đàn ông còn lại, cả hai liếc nhìn nhau, ỉu xìu cúi đầu ăn mì uống canh. Trong lòng nghĩ về sau có vợ hoặc phu lang không biết có thể ân ái anh nhường em nhịn như họ hay không.
Ăn xong, bốn người trở về thôn.
Người trong thôn vừa thấy trên xe kéo chất đầy đồ vật thì biết đây là Quý Hòa chuẩn bị để thành thân, lại sôi nổi chào hỏi cùng Quý Hòa, hỏi vòng vèo hắn mấy thứ này tiêu hết bao nhiêu tiền. Quý Hòa cũng không phải ngu ngốc, sẽ không nói kỹ càng tỉ mỉ, cứ nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện. Điền Tiến Đa cũng ở bên cạnh giúp đỡ nói chuyện. Nhưng những người kia cũng biết Quý Hòa tiêu không ít tiền. Vốn chỉ biết hắn giỏi kiếm tiền, hiện tại bấm ngón tay tính toán, phát hiện hắn kiếm được còn nhiều hơn bọn họ nghĩ, trong lòng lập tức ghen tức.
Quý Hòa mới mặc kệ họ nghĩ gì, về sau hắn càng sống càng giàu có, giờ mà đã ghen tị đỏ mắt thì ngày sau sống thế nào chứ? Con người là thế đó, anh khá giả một tí thì họ đỏ mắt, có thể còn có ý xấu nữa, nhưng chờ anh giàu nứt đố đổ vách thì bọn họ lại không dám có ý xấu, hoặc là rời xa hoặc là nịnh bợ, đều không tạo thành uy hiếp.
Quý Hòa tin tưởng quá trình mình từ khá giả đến giàu có rất là dài, những người này cũng không hơi đâu mà đi ghen tị.
Trương thị đã sớm nói bà sẽ giúp làm mấy thứ như chăn bông đồ cưới, cho nên Quý Hòa đưa vải và bông đến nhà Quý Đại Phá, lại đem một cây vải đơn tặng cho Trương thị.
“Thằng nhóc này sao cháu lại tiêu loạn tiền rồi Trong tay vừa có được tiền đã không giữ lại, về sau thì làm sao. Bác với bác cả và anh em họ cháu đều có quần áo mặc, không cần cháu phải tiêu tiền Vải này cháu cầm tự làm quần áo cho mình đi, nếu không thì giữ lại lúc người trong thôn có việc thì lấy làm lễ. Nghe lời, lấy về đi.”
Trương thị vừa thấy liền từ chối ngay, vải kia vừa nhìn đã biết là vải bông tốt nhất, màu nhuộm cũng đẹp, đủ để cả nhà bọn họ mỗi người một bộ quần áo, nhất định tốn không ít tiền, sao bà có thể nhận được? Quý Hòa hiện tại ở phòng rách, hơn nữa thân mình cũng không tốt, tuy rằng hắn nói đã để cho thầy thuốc xem bệnh, không còn việc gì nữa, nhưng trước kia động tí là choáng, khiến người ta lo lắng hãi hùng, tiền này cứ bớt được chút nào hay chút đấy, về sau có chuyện khẩn thì dùng. Trong nhà bà có một người con trai bệnh tật, rất hiểu cảm giác khi cần dùng tiền mà không gom được.
Quý Hòa nói: “Bác gái, bác mà không lấy thì cháu cũng ngại nhờ bác giúp cháu. Cháu là cháu trai bác, hai bác giúp cháu nhiều như vậy, cháu hiếu kính chút cũng là điều nên làm mà? Bác nhận lấy đi”
Trương Tiểu Dư cũng khuyên bảo.
Trương thị nhìn Quý Đại Phát, Quý Đại Phát nói: “Nhận lấy đi.”
Trương thị lúc này mới không từ chối nữa, bà sờ vải dệt kia, trong lòng kỳ thật cũng rất thích, vì để dành tiền xem bệnh mua thuốc cho Quý Thanh, trong nhà vẫn luôn căng thẳng, cho dù có chút tiền cũng phải để dành, đề phòng Quý Thanh bệnh nặng cần tiền. Cả nhà họ đã lâu không có vải may quần áo mới.
Quý Lam nhìn cuộn vải màu lam nhạt kia cũng thấy thích, nói với Quý Hòa: “Cám ơn anh Hòa Tử, chờ lúc anh thành thân mà có người muốn nháo động phòng thì tui nhất định sẽ giúp anh ngăn đón.”
Trương thị thấy mặt Trương Tiểu Dư ửng hồng, vỗ Quý Lam một chút sẵng giọng: “Thằng bé này Còn là một song nhi đấy, không biết xấu hổ à.”
Quý Lam bĩu môi nói: “Có cái gì mà thẹn thùng, con cũng đâu phải con gái đâu. Con vẫn tự coi mình là con trai từ bé đến giờ mà.”
Trương thị bất đắc dĩ cười cười, trong lòng thở dài, nghĩ song nhi khó gả, nhà mình gia cảnh nó lại thế, chuyện hôn nhân của Quý Lam cũng khó lo liệu. Nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, nghĩ Trương Tiểu Dư cũng là một đứa nhỏ may mắn, gặp được Quý Hòa, chỉ cần Quý Hòa về sau sống tốt thì coi như đời này nó đã sa được vào hũ gạo. Lam Nhi nhà mình mà cũng tìm được tổ ấm như vậy thì thật tốt quá.
Quý Đại Phát cùng Quý Hòa thương lượng chuyện thành thân, nghĩ cháu trai hiện tại cũng là sống một mình, về sau tách hộ lập mới, ở trong thôn cũng là một hộ riêng, cho dù có ở ngoài rìa thôn thì cũng vẫn là người trong thôn, về sau còn phải chuyển vào thôn ở, không thể tránh khỏi phải giao tiếp với thôn xóm, ngày thành hôn cũng phải mời mấy nhà tới uống rượu cho náo nhiệt. Hỏi ý Quý Hòa thế nào.
Quý Hòa đồng ý mời người đến, một nhà trưởng thôn, một nhà bác cả, một nhà Điền Đại Cường, thêm cả một nhà Tráng Tử. Sau đó lại hỏi Trương Tiểu Dư, Trương Tiểu Dư chỉ có một nhà muốn mời.
Quý Đại Phát nói tốt nhất cũng mời cả ông hai Quý và cụ Điền.
“Ông hai Quý tuy không phải họ hàng nhưng có quan hệ thân thuộc, cũng là họ Quý, thân hơn so với người ngoài một chút. Ông ấy lại là trưởng bối, lần này chuyện cháu chặt đứt quan hệ với người nhà cũng mời ông ấy, nên mời cũng phải.”
Quý Đại Phát chỉ kém không nói là cứ quan hệ tốt với ông hai Quý giao thì về sau có nhiều thêm một ngọn núi dựa, người khác không tính, về sau nhỡ có cùng Quý Tuấn có mâu thuẫn, thì cũng có thể khiến cho ông hai Quý phải ngẫm nghĩ đôi chút. Ông nội Quý Tuấn cùng ông hai Quý là anh em ruột, nhưng trước kia có chút mâu thuẫn, đi lại không thân, nhưng từ khi ông nội Quý Tuấn vừa chết, cha mẹ Quý Tuấn lại muốn thân cận cùng ông hai Quý, hơn nữa Quý Tuấn coi như có tiền đồ, bình thường cũng qua lại, quan hệ dịu đi không ít.
Quý Hòa gật đầu đồng ý, với việc mời cụ Điền lại càng không phản đối, đây chính là tộc trưởng gia tộc lớn nhất thôn đó, nhà nào trong thôn làm việc vui mà không mời cụ. Hắn cũng không muốn làm ngoại lệ.
Như vậy tính ra cũng không ít người, Quý Hòa nói bày sáu bàn, hắn cảm thấy sáu bàn là tạm được. Quý Đại Phát cũng thấy được, mời người ta cho dù có dẫn cả nhà đến ăn thì cũng đủ. Quý Hòa nói đến lúc đó mua thêm ít nguyên liệu nấu ăn, nhìn số người là làm, thà thừa còn hơn thiếu. Hắn nói đưa tiền giao cho Quý Đại Phát, nhờ ông lo liệu giúp. Quý Đại Phát nói nhất định sẽ lo tốt cho hắn.
Năm ngày rất ngắn, tiếp đó tất cả mọi người rất bận, Quý Hòa nhờ Điền Tiến Đa cùng Tráng Tử giúp hắn sửa chữa nhà ở, Điền Đại Cường giúp làm giường cùng bàn tủ và gia cụ. Trương thị cùng thím Điền thì cùng làm đệm chăn. Quý Lam ở bên cạnh hỗ trợ. Quý Đại Phát giúp thuê người làm tiệc cưới. Rất nhanh chóng năm ngày đã trôi qua.
Một buổi tối trước ngày thành hôn, Trương Tiểu Dư tới ở nhà Điền Đại Cường, đây là thím Điền nói, phu lang mới đã ở nhà chồng rồi lại về nhà chồng, chẳng lẽ khiêng kiệu diễu một vòng rồi về sao? Thật sự không dễ nhìn cho lắm, cho nên bà mới kêu Trương Tiểu Dư lên kiệu từ nhà họ, thuận thế nhận Trương Tiểu Dư làm con nuôi.
Điền Tiến Đa rất vui, thế thì Quý Hòa chính là song tế (con rể lấy song nhi nhà cậu ta đó Về sau cậu ta chính là anh vợ, đè Quý Hòa một đầu nha, ngẫm lại liền sảng khoái. Cậu ta vỗ ngực nói với Trương Tiểu Dư về sau Quý Hòa mà dám bắt nạt cậu thì cứ tìm đến cậu ta, cậu ta đánh cho Quý Hòa răng rơi đầy đất.
Điền Đại Cường chẳng những không lấy tiền làm đồ gia cụ cho Quý Hòa, còn cho hắn hai mảnh da cáo làm đồ cưới cho Trương Tiểu Dư, nói sao thì cũng đã nhận con nuôi rồi, không thể để cậu tay không về nhà chồng được. Thím Điền cũng tự tay làm đồ cưới cho Trương Tiểu Dư, còn đem một cái vòng tay bạc mình vẫn đeo cho Trương Tiểu Dư, đây vốn là cái bà định cho con dâu, cho đi thì chỉ còn một cái.
Trương Tiểu Dư mắt đỏ ngầu, tuy rằng trong lòng cậu vẫn còn chút cố chấp với người mẹ ruột không biết có biết tới sự tồn tại của cậu hay không, nhưng trong lòng cũng rất kính trọng người nhà họ Điền, nghĩ cho dù về sau có bị thất vọng với mẹ ruột thì cũng sẽ không đau buồn, bởi vì cậu đã có người thương, cậu có gia đình, có nhà chồng, có nhà mẹ đẻ, đã thực hạnh phúc.
Vào ngày thành thân, Trương Tiểu Dư mặc áo cưới ngồi trên kháng trong phòng, chờ Quý Hòa tới đón cậu về nhà cả hai, cậu phát hiện mới xa nhau có một buổi tối mà đã bắt đầu nhớ Quý Hòa, nhớ căn nhà kia, không thể chờ đợi được chỉ muốn về đó thôi. Lần này sau khi trở về, cậu liền chân chính trở thành phu lang của Quý Hòa, trở thành một chủ nhân khác của căn nhà kia, trong lòng cậu tràn đầy niềm hạnh phúc vô biên.
Thím Điền hôm nay cảm thấy chân mình nhanh nhẹn hẳn ra, nghĩ nhất định là người gặp việc vui *** thần thoải mái, lại nhớ ra mấy ngày này chân bà hình như càng ngày càng tốt, càng cảm thấy là do không khí vui mừng lây nhiễm, cảm thấy việc nhận đứa con nuôi này thật tốt quá. Nghĩ vậy nụ cười trên mặt rạng rỡ chân thật thêm mấy phần.
“Tân lang đến Ai nha Là kiệu hoa đỏ thẫm kìa”
“Thật sự là kiệu hoa đỏ thẫm Quý Hòa lần này thật sự có tâm nha”
“Tiểu Dư có phúc Quý Hòa thật chịu chi cho nó”
“Quý Hòa cũng có phúc mà, Tiểu Dư lớn lên xinh xắn, có năng lực làm việc, cho dù là một song nhi cũng không kém hơn con gái là bao”
Người trong sân hi hi ha ha nói chuyện, cho dù trong lòng ghen tị ra sao thì ngoài miệng toàn nói lời bôi mật.
Trương Tiểu Dư ngồi ở trong phòng nghe, nghĩ Quý Hòa dùng kiệu hoa đỏ thẫm đến đón mình, cậu cố nén không để nước mắt rơi xuống, tuy rằng hôm nay cậu không đánh phấn nhưng khóc cũng khó coi lắm.
“Cha Mẹ Thằng Quý Hòa tìm kiệu hoa đi rước con tiện nhân Trương Tiểu Dư kia kìa”
Trương Xung Lang vốn không muốn đi xem Trương Tiểu Dư thành thân, nhưng có người nói với gã, vừa nghe xong gã đã tức không chịu nổi, chạy về nói với người nhà, đá cái ghế sang một bên.