Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 36: Tiệm trang sức (tiệm vàng
Miêu: beta-ed
Quý Hòa muốn sớm lấy Trương Tiểu Dư về nhà, tránh cho mấy người trong thôn nói ba nói bốn, hắn không quan tâm nhưng nên suy nghĩ cho Trương Tiểu Dư. Cả nhà Quý Đại Phát cũng nghĩ như vậy, nhờ bọn họ xem lịch, ngày lành gần nhất là năm ngày sau, nghĩ muốn thành thân thì quả thật gấp quá, nhưng Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư đồng ý, hắn liền quyết định sẽ chọn ngày này.
Hai người cũng rút bớt những chuyện linh *** như bà mối sính lễ, chỉ cần bái trời đất vào động phòng là được.
Nhưng có rút bớt cũng cần mua không ít thứ, hai người quyết định trước mua những đồ quan trọng hơn, tất nhiên là đồ đạc trong nhà, còn có đồ dùng mặc ngày thành hôn. Ngày thành hôn đãi tiệc cũng phải mua nguyên liệu nấu ăn nhưng để mua sau, giờ có mua cũng không để lâu được.
Kỳ thật Trương Tiểu Dư cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi, nhưng Quý Hòa không muốn cậu chịu uất ức, thành hôn trong cái nhà rách đã đủ uất ức rồi, nhất định phải mua thêm vài thứ, mặc cho nó sáng sủa. Còn chỉ vào chỗ chôn bạc nói bạc chôn xuống cũng không đẻ ra bạc, cứ tiêu hết lại kiếm, thành hôn cũng chỉ có một lần. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư lúc này mới đồng ý, nghe Quý Hòa từng thứ một nói hết những thứ muốn mua, nhớ hết lại, nghĩ mình về sau nhất định phải sống qua ngày cho thật tốt, tiêu hết bao nhiêu tiền thế kia cơ mà.
Hai người thương lượng hồi lâu, lúc này mới thấy buồn ngủ, rúc vào trong hai ổ chăn, lại gắt gao tựa vào nhau, đầu kề đầu cùng ngủ, trên hai khuôn mặt đều mang theo tươi cười, cũng không biết có mơ thấy chuyện thành hôn hay không.
Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, Quý Hòa nói muốn trước lên núi xem bẫy rập, bảo Trương Tiểu Dư nấu cơm, hắn trở về sẽ ăn sau, rồi vội vàng lên núi.
Trương Tiểu Dư nấu một ít cháo kê, lại hâm nóng mấy cái bánh bao ngày hôm qua. Múc một ít cháo ra để nguội, chờ tí nữa cho hai con cún ăn, hai đứa nhóc này kỳ thật đã biết đi rồi, ngày hôm qua là đến chỗ lạ nên hơi sợ mới thành thật mà nằm úp sấp, hôm nay có lẽ đã quen chỗ, từ rất sớm đã lăn ra khỏi cái sọt, chậm rì rì đi lại chung quanh, nhìn thấy Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư tới thì cố sức mà ngẩng đầu nhỏ, mở hai mắt thật to, non nớt kêu ầm lên. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa đem nhiệm vụ cho cún ăn giao cho Trương Tiểu Dư, Trương Tiểu Dư cũng cực yêu thích chúng nó, ngồi trước cửa chơi với cả hai.
Quý Hòa trở lại, mang về hai con thỏ, con mồi trên núi Tây đã ít đi, hắn nghĩ vẫn là mau tìm biện pháp kiếm tiền khác thôi. Tuy rằng núi Bắc cũng có thể đi, nhưng mà từ sau vụ gặp rắn cắn, cho dù hắn có linh tuyền cũng không muốn cứ đi vào đó, ai cũng không muốn bị rắn cắn hoài.
Trương Tiểu Dư nhìn hai con thỏ thì lại rất vui, nghĩ Quý Hòa thật là may mắn, đổi thành người khác đi đặt bẫy bắt được một con cũng đã rất không tồi, hắn cư nhiên lại bắt được hẳn hai con
“Nhanh ăn cơm đi, chốc lát đi trấn trên, ăn no mới có sức đi.”
Quý Hòa nhìn khuôn mặt Trương Tiểu Dư tươi cười, nghĩ phu lang nhỏ bé nhà mình cũng thật dễ dàng thỏa mãn, mới thế đã cười đáng yêu như vậy với mình, về sau hắn cũng phải làm cho em ấy vui vẻ thật nhiều lần hơn.
Trương Tiểu Dư ừ một tiếng, lập tức đi vào bếp, trước lấy bánh bao, sau đó múc cháo ra. Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Trương Tiểu Dư sức ăn nhỏ, ăn một cái bánh bao uống một chén cháo đã no rồi, Quý Hòa ăn thêm một cái bánh bao, còn dư lại hai cái. Quý Hòa tìm tờ giấy gói ngày trước mua đồ về gỡ ra bọc hai cái bánh bao lại, định mang cho Điền Tiến Đa, hôm nay Điền Tiến Đa cũng đi trấn trên với bọn họ.
Điền Tiến Đa biết Quý Hòa lần này mua nhiều đồ, cố ý đẩy cái xe đẩy tay trong nhà theo, đang ở đầu thôn chờ Quý Hòa. Bên cạnh cậu ta đứng một thanh niên, chính là Tráng Tử.
Quý Hòa cười nói lời cảm ơn với Tráng Tử, lấy bánh bao trong tay đưa ra: “Gặp hai ông thì chia ra ăn vậy, Tráng Tử ông lấy một cái mà ăn Lấy cái lớn đi, cái nhỏ để cho Tiến Đa.”
“Hòa Tử đừng làm thế mà Tôi chính là anh em tốt của ông đó Tôi muốn cái to cơ” Nói xong liền đoạt một cái bánh bao tới tay, ước lượng ở trong tay rồi gào to: “Ai nha Bánh này còn nóng hôi hổi Bột mì nữa Vừa mềm vừa trắng, lại còn thơm Thằng nhóc ông thật là vừa có phu lang đã có lộc ăn, về sau tôi phải tranh thủ sang ăn ké thật nhiều.”
Quý Hòa cười nói: “Làm cho phu lang tất nhiên phải ngon rồi. Ông sang ăn cũng được, chờ Tiểu Dư nhà tôi ăn no mới cho ông ăn, nếu không thức ăn đều bị cái thùng cơm nhà ông ăn hết, Tiểu Dư nhà tôi mà bị đói thì phải làm sao?”
“Xí Thật là có phu lang liền quên huynh đệ” Điền Tiến Đa liếc mắt nhìn Quý Hòa một cái, cắn một miếng bánh bao, ánh mắt lập tức nheo lại, nghĩ sao mà bánh bao này ăn ngon ghê, bánh bao thịt rau dại nhà cậu ta cũng không phải chưa từng ăn, sao lại không ngon như thế này chứ? Cậu ta hoang mang rối loạn ăn xong một cái bánh bao, ánh mắt rơi lên cái bánh bao còn lại trên tay Tráng Tử.
Tráng Tử vừa thấy lập tức nhét bánh bao vào miệng, quay qua cười với cậu ta, sau đó cũng hiểu được bánh bao này ăn ngon, vừa ăn vừa khen: “Hòa Tử, bánh bao nhà ông ăn ngon thật.”
Quý Hòa lôi kéo tay Trương Tiểu Dư nói: “Tất cả đều là do tay nghề phu lang nhà tôi tốt, về sau ngày nào tôi cũng có lộc ăn rồi.”
Trương Tiểu Dư mặt hơi phiếm hồng, nhưng không cúi đầu, mỉm cười ngọt ngào với Quý Hòa.
Điền Tiến Đa cùng Tráng Tử nhìn hai phu phu nhà này ngọt ngào nhìn nhau cười, trong lòng vừa cảm khái vừa hâm mộ, nghĩ hai con người số khổ này ở cùng nhau lại quá ngọt ngào, thật sự là không nghĩ tới mà.
Hôm nay lại là ngày họp chợ, người đứng ở đầu thôn cũng không ít, tự nhiên cũng nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, đối với bộ dáng mật ngọt của Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng có đủ thứ ý tưởng khác nhau. Nhưng đều chung một cái, nếu phải hai nhà Quý Đại Tài cùng Trương Đại Ngưu mà nhìn thấy hai phu phu nhà này sống tốt như vậy, không biết sẽ khó chịu tới cỡ nào đây
Những nhà có khúc mắc với hai nhà kia thì thấy vui, nghĩ về sau có thể có chuyện chọc tức người ta chơi rồi, nhìn Quý Hòa Trương Tiểu Dư cũng thuận mắt hơn nhiều, sôi nổi nói chuyện cùng bọn họ, hỏi bọn họ lúc nào định thành hôn.
Quý Hòa nói năm ngày sau, cười mời bọn họ tới uống rượu mừng. Những người đó miệng đáp ứng, thật sự đi thì không biết mấy người, uống rượu mừng cũng không thể uống không, phải tặng lễ. Nếu tay không đi ăn cưới, còn không chọc tức gia chủ người ta sao? Lại nói mặc dù có người nói tên sao chổi Quý Hòa này chỉ khắc nhằm vào người một nhà Quý Đại Tài, nhưng ngộ nhỡ lại khắc đến bọn họ thì sao? Bọn họ vẫn nên quan sát thêm một chút.
Quý Hòa cũng ít nhiều đoán được những người này nghĩ gì, cũng không thèm để ý, nghĩ đến lúc đó ai tới thì về sau đi lại nhiều một chút, hắn cũng không định đi lại với toàn bộ người trong thôn.
Điền Tiến Đa chào hỏi mọi người một tiếng, lôi kéo xe đẩy tay đi trước. Mấy người Quý Hòa cũng đuổi kịp.
Tráng Tử không giống Điền Tiến Đa biết ăn nói, tính tình thành thật hàm hậu, Quý Hòa giao tiếp với người ta thì rất ra dáng, đường còn chưa đi được một nửa đã khiến Tráng Tử coi hắn làm bạn bè. Nhìn Điền Tiến Đa đang nhe răng, nghĩ cái tên Quý Hòa này không thay đổi thì thôi, vừa thay đổi liền trở nên quá lợi hại, nhưng cái này cũng là điều tốt.
Đến trấn trên, Quý Hòa tới quán rượu Bốn Mùa bán thỏ trước, Điền Tiến Đa lần này không mang thú hoang đến, nhưng cùng Tráng Tử đều mang theo một rổ trứng gà.
Chưởng quầy Bạch nhận hết, đem tiền cho bọn họ. Lại khen Quý Hòa có bản lĩnh, ông đối với chuyện Quý Hòa có thể chữa khỏi bệnh cho hoa mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại rất là bội phục, nghĩ Quý Hòa vậy cũng coi là có quen biết với Nghiêm viên ngoại. Nghiêm viên ngoại yêu thích mẫu đơn, chỉ cần ông ta vẫn còn trồng hoa, mấy bông hoa kia sẽ có thể lại bị bệnh, vậy có khả năng lại đi tìm Quý Hòa, quan hệ giữa Quý Hòa cùng Nghiêm viên ngoại liền không chặt đứt được. Thời gian lâu, Quý Hòa có thể sẽ có địa vị cao trong lòng Nghiêm viên ngoại, nói không chừng về sau lại có được vận may gì đó, cứ đi lại tốt đẹp với người này tuyệt đối không sai
Quý Hòa cười khách khí vài câu, được chưởng quầy Bạch khách khí tiễn ra cửa.
Chờ đi xa, Điền Tiến Đa dùng sức vỗ bả vai Quý Hòa, dựng thẳng ngón tay cái.
Tráng Tử vừa rồi cũng nghe thấy chưởng quầy Bạch nói tới chuyện hoa mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại là do Quý Hòa chữa khỏi, trong lòng hết sức kinh ngạc, nghĩ Quý Hòa còn có bản lĩnh này sao, cậu ta thì chỉ biết trồng hoa mầu, trong nhà có đất thừa cũng toàn trồng đồ ăn, làm sao biết trồng hoa đâu, cậu ta cảm thấy hoa cỏ cũng không thể đổi tiền, không nghĩ tới Quý Hòa lại dựa vào bản lĩnh này mà quen biết với Nghiêm viên ngoại, thật giỏi lắm
Quý Hòa đối với sự hâm mộ sùng bái của hai người bọn họ cũng chỉ cười cười, nhưng nhìn ánh mắt ôn nhuận trong suốt của Trương Tiểu Dư lóe lên vẻ bội phục thì lại cảm thấy không giống, ưỡn thẳng lưng lên, có chút đắc ý. Nhìn vào mắt Trương Tiểu Dư rõ ràng đang nói: nhìn đi, chồng em chính là có bản lĩnh như thế đó
Tráng Tử cùng Điền Tiến Đa không có gì để mua, chủ yếu là bọn Quý Hòa muốn mua nhiều thứ, không ít vải cùng bông, vải thì để làm đệm chăn mới cùng quần áo cưới, lại mua thêm ít đồ linh *** như gương lược chậu rửa mặt, dần dần chất đầy xe. Cho đến khi mua hết những thứ hôm qua họ nghĩ ra, Quý Hòa kêu bọn Điền Tiến Đa đẩy xe tới chỗ lần trước cả hai ăn mì chờ bọn họ.
Quý Hòa mang theo Trương Tiểu Dư tới tiệm trang sức, thành hôn rồi, sao có thể không mua cho phu lang ít trang sức chứ? Hắn mua cho Trương Tiểu Dư một đôi bông tai (loại bé giống cây đinh đó, song nhi thành thân đều phải xỏ lỗ tai, Vương chủ bạc cũng đưa khuyên tai bạc đến, Quý Hòa lại mua đồ bằng vàng cho Trương Tiểu Dư, hắn cảm thấy Trương Tiểu Dư vẫn là bộ dáng thiếu niên, mang khuyên tai dạng vòng trông hơi quái liền mua khuyên tai dạng đinh, hình hoa sen nho nhỏ, đeo lên cũng không nữ tính, ngược lại rất nhã nhặn. Ngoại từ đôi khuyên tai này, hắn còn mua một cái trâm vàng, đầu trâm có hai con cá nhỏ, tên Trương Tiểu Dư đọc gần giống ‘cá’ nên mới chọn cái này. (tiểu dư và tiểu ngư đều đọc là ‘xiao yu’
“Đắt quá, không cần mua.” Trương Tiểu Dư tuy rằng cũng thích, nhưng vẫn chối từ, cậu nghĩ Quý Hòa đã tiêu không ít bạc rồi, cho dù mới có thêm tiền cũng phải tiết kiệm chứ, cậu vẫn nhớ kỹ thân thể Quý Hòa trước đây không tốt, phải dành tiền để ngừa vạn nhất.
“Tiền tiêu rồi lại kiếm, anh nhìn em cài cái này thì thấy vui mắt. Nào, anh đeo cho em.” Quý Hòa lấy cái trâm kia cài lên chỗ búi tóc sau đầu Trương Tiểu Dư, cảm thấy tóc Trương Tiểu Dư nhỏ mềm rất đẹp, chỉ hơi khô, chờ mình dưỡng tóc cho em ấy, rồi cài cây trâm này lên nhất định càng đẹp mắt.
Trương Tiểu Dư bị Quý Hòa ‘tân trang’, lỗ tai xuyên bông tai, trên tóc cài trâm vàng xinh đẹp, hơi không dám động đậy, tuy rằng mặt còn hơi gầy, nhưng mặt đỏ ửng lại làm trông xinh hơn không ít, vừa nhu thuận hoà nhã, tươi tắn đáng yêu. Một số người trong tiệm nhìn thấy, cảm thấy cậu chỉ dùng khuyên tai trâm cài kiểu dáng phổ thông nhất nhưng lại trông xinh hơn nhiều, sôi nổi bảo tiểu nhị cũng lấy mấy cái giống thế ra cho họ xem.
Chưởng quầy đứng một bên nhìn rất vui, nghĩ đôi phu phu này lại giúp đỡ ông việc buôn bán, lát nữa bớt tiền cho bọn họ mới được.
“Ê Hai người kia tháo khuyên tai với trâm cài xuống”
Quý Hòa đang suy nghĩ hỏi chưởng quầy có nhẫn hay không, hắn cùng Tiểu Dư là phu phu, nhất định phải có nhẫn, còn chưa mở miệng hỏi, đã nghe được có người nói, giọng điệu vô lễ, hắn nhíu mày, đây là đang nói chuyện với bọn họ sao? Hắn nhìn hướng giọng nói kia, quả nhiên thấy có người đang nhìn bọn họ, ngón tay còn chỉ vào đầu Trương Tiểu Dư, hắn càng nhăn chặt mày, bước lên một bước che trước người Trương Tiểu Dư.