Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 33: Phản ứng của một nhà Quý Đại Tài
Miêu: beta-ed
“Anh hai Quý, trong tay Quý Hòa đã có đủ ba lượng tiền sinh dưỡng, đưa tới cho anh chị. Anh chị cũng lấy văn khế ra đi Hôm nay thanh toán cho xong.”
Lâm Vĩnh Tân nói với Quý Đại Tài, trong lòng nghĩ Quý Đại Tài này thật sự là không có phúc, sinh con trai ở nhà lão thì là sao chổi, vừa rời đi liền sống thật tốt, ông thấy Quý Hòa về sau khẳng định sẽ không sống kém hơn nhà Quý Đại Tài, khéo còn sống tốt hơn, còn không chọc bọn họ tức tới nôn máu, nhưng bọn họ cũng thật đủ kỳ quái, cho dù đứa con số mệnh không tốt nhưng cũng là con mình, có chia nhà hay không cũng đâu cần làm quá đáng như vậy, bọn họ thật sự là quá đáng quá.
Quý Đại Tài hiện tại cũng rất buồn bực, nhìn Quý Hòa mới rời đi không bao lâu, rõ ràng sắc mặt tốt lên hẳn, vẫn gầy như trước kia, vóc dáng hình như cao thêm một ít, không cần nói cũng biết ngày tháng trôi qua thật dễ chịu. Lão biết nên vui dùm cho hắn, nhưng rất khó, ở sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy đứa con trai này hẳn là nên càng ngày càng kém mới phải.
Quý Đại Tài cảm thấy khó chịu thì Phùng thị lại càng tức hơn, mụ cũng nghe người khác nói Quý Hòa mấy ngày này đổi vận, luôn có thể bắt được ít thú hoang mang lên trấn trên bán, mụ nửa tin nửa ngờ, hiện tại tin là thật. Thằng nhãi này chẳng những béo lên, mặc cũng tốt, so với quần áo của mụ còn tốt hơn, thật sự là buồn cười Đứa con bất hiếu này, quả nhiên sinh ra là để chọc tức mụ mà (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Nhìn xem, mới có mấy ngày, ăn cũng béo hẳn lên Có tiền cũng không biết đưa lại đây, thật sự là không trông cậy nổi”
Phùng thị nhìn Quý Hòa giọng cao vút chửi.
Quý Hòa mỉm cười nói: “Rời đi không còn ai đánh chửi, mỗi ngày muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn, cho dù là ăn chút rau dại lửng dạ cũng béo lên, thật sự là không còn cách nào.”
Phùng thị bị Quý Hòa nói trợn trừng cả mắt, mắng: “Giỏi Thật sự là đủ lông đủ cánh phỏng Vừa mới rời nhà không bao lâu liền chống đối mẹ mày đây Mày cũng không sợ trời giáng sét đánh chết” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghiêm mặt nói: “Bà hai Quý, tôi và nhà bà đã đoạn tuyệt, về sau tốt nhất không cần tự xưng là mẹ tôi, tránh bị tôi khắc đến. Nếu tôi không phải người nhà bà, bà lại nguyền rủa tôi bị sét đánh thì thật quá đáng. Chúng ta cùng thôn đừng nên kết thù.”
Phùng thị vừa nghe tức giận đến túm ngực dậm chân, Quý Hòa chẳng những không gọi mụ là mẹ, ngay cả bác gái cũng không gọi, trực tiếp gọi bà hai Quý, thật sự là tức chết mụ
“Mẹ, mẹ không sao chứ, mau ngồi xuống.” Kim Thúy Nương vội đi đỡ Phùng thị, liếc mắt nhìn Quý Hòa, nghĩ hắn thật sự đã thay đổi.
“Quý Hòa Cho dù chặt đứt quan hệ, mày gọi mẹ một tiếng thì thiếu miếng thịt đấy à? Thật sự là không nói tình cảm Làm mẹ tức giận, mày có ý gì? Còn không xin lỗi” Quý Hiếu đứng ra răn dạy Quý Hòa.
Quý Hòa nhìn gã như thằng ngốc, nói: “Anh thấy nhà ai chặt đứt quan hệ xong còn xưng hô giống như trước? Như thế còn gọi là chặt đứt quan hệ sao? Tôi nhớ rõ lúc tôi muốn rời nhà, các người hận sao tôi vĩnh viễn không cần trở về, chỉ sợ có liên hệ gì với tôi là sẽ đem tới xui xẻo. Vậy nên mới có cái gọi là tiền sinh dưỡng. Lúc này mới bao lâu các người đã quên cả rồi? Trí nhớ thật kém.”
Quý Thuận đứng một bên chậm rãi mà nói: “Lúc ấy mẹ không phải là bị mày chọc tức sao? Thằng ba à, mày cũng phải thông cảm cho cha mẹ. Nói như thế nào thì mày cũng từ bụng mẹ chui ra, mẹ vì sinh mày mà thiếu chút nữa mất mạng, mày lại còn tức giận với mẹ được sao? Mày xem mày chọc tức mẹ rồi kia kìa, mau xin lỗi đi, tránh lại mang tiếng xấu.”
Quý Thuận nhìn thoáng qua Trương Tiểu Dư bên cạnh Quý Hòa, trong đầu hiện lên chuyện nghe được, nghĩ Quý Hòa cũng không biết làm sao lại có thể từ trong tay Vương chủ bạc lấy được người, không cần biết là biện pháp gì, chỉ cần biết là hắn trước mặt Vương chủ bạc vẫn có chút trọng lượng. Mình vẫn đừng nên đắc tội nó, tốt nhất có thể làm nó thay đổi tâm ý, nói không chừng cũng có thể quen biết với Vương chủ bạc.
“Đừng, ngàn vạn lần đừng gọi tôi là thằng ba, cũng đừng nói bà ấy là mẹ tôi. Anh nhìn mẹ anh đi, rõ rành là bất hòa với tôi, các người ngàn vạn lần đừng lại hồ đồ, nếu chốc lát có chuyện không hay xảy ra, là lỗi của tôi hay của các người đây?” Quý Hòa nói với Lâm Vĩnh Tân: “Trưởng thôn, bác làm chứng cho cháu, xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cháu nhé.”
Lâm Vĩnh Tân cũng thật sự bị mấy người nhà họ Quý gây rối đến không biết nói cái gì cho phải, đây là muốn làm gì, cũng đã chặt đứt quan hệ rồi, giờ thấy Quý Hòa sống tốt lại không thoải mái? Nghĩ muốn chiếm lợi? Nào có chuyện tốt như vậy, thật coi chặt đứt quan hệ là nói đùa đấy à Ông nhìn về phía Quý Đại Tài, giọng nói cứng rắn: “Anh hai Quý Đừng nói lời vô dụng, mau đưa văn khế lấy ra, tôi giao bạc cho anh, để Quý Hòa đi mau, miễn cho lại xảy ra chuyện”
Quý Đại Tài mặt đỏ lên, cảm thấy quá dọa người, nói với Phùng thị: “Còn không đi lấy đến đây”
Phùng thị giọng căm hận nói: “Mất rồi Cứ đưa bạc đây là được”
Lâm Vĩnh Tân chau mày, nói: “Mới có bao lâu mà đã làm mất? Hay là không muốn lấy ra”
Quý Đại Tài trừng Phùng thị một cái, mụ già này định làm gì, cầm văn khế kia có ích lợi gì? Còn ngại không đủ mất mặt hay sao Giọng lão hơi cao, không kiên nhẫn mà nói: “Mất còn không đi tìm Tìm lại đi Không chừng đặt ở dưới đáy rương Nhanh đi tìm”
Phùng thị trong lòng tức giận, mụ muốn giữ lại văn khế, đến lúc đó nói không chừng còn có thể đòi Quý Hòa vài lần tiền sinh dưỡng ấy chứ. Mụ không muốn thấy Quý Hòa vừa rời đi liền sống tốt. Đang nghĩ như vậy, chợt nghe âm thanh Quý Hòa thản nhiên vang lên.
“Tìm không thấy cũng không có việc gì, viết lại văn khế là được rồi, viết là tiền sinh dưỡng đã đưa, văn khế đã mất chỉ là giấy vụn.”
“Cứ làm như thế. Quý Thuận, đi lấy giấy bút đến”
Lâm Vĩnh Tân nói với Quý Thuận, nhìn Quý Đại Tài một cái, ý nói các người vứt sạch mặt mũi, đã đoạn tuyệt quan hệ, còn muốn gây chuyện không thoải mái
Quý Đại Tài xấu hổ nét mặt già nua cũng đỏ lên, nhìn Quý Hòa, nghĩ đứa con trai này bây giờ là thật sự đã khác hẳn, vốn cứ tưởng không dùng được, không nghĩ tới hiện tại đầu óc dùng tốt mồm miệng cũng nhanh. Nếu sớm biết hắn thông minh như vậy, nói không chừng mình sẽ không đoạn tuyệt, dù sao cũng là con mình.
Quý Thuận nhìn thoáng qua cha mẹ, dùng ánh mắt hỏi có cần đi lấy giấy bút hay không.
Quý Đại Tài thở dài một tiếng nói: “Thằng Thuận, đi lấy giấy bút đi”
Phùng thị nhảy dựng lên: “Lấy cái gì mà lấy? Tôi lại đi tìm Viết lại văn khế còn tốn tiền giấy bút Giấy bút không tốn tiền mua đấy à? Vì cái đồ sao chổi kia tiêu tốn nhiều như vậy, giờ tốn thêm tôi tiếc”
Phùng thị tức đến khó thở đi lấy văn khế, để lại một phòng người im lặng đứng, không ai nói gì, xấu hổ mắt to trừng mắt nhỏ.
Chu Quế Hoa đánh vỡ yên tĩnh, nói: “Trưởng thôn chú uống nước, chú ba, Tiểu Dư, hai đứa cũng uống. Nếu không uống nước sẽ lạnh.”
Quý Hòa liếc nhìn cô một cái nói: “Đừng gọi tôi chú ba, gọi Quý Hòa đi.”
Chu Quế Hoa xấu hổ lui một bước, cô ta vốn là nghĩ trong nhà cũng chỉ có mình đối tốt với Quý Hòa một chút, hắn sẽ không làm mình mất mặt, nào biết hắn tuyệt tình như vậy, trong lòng cũng có chút trách cứ, nếu không phải hiện tại hắn sống không tồi, lại hình như có quan hệ với Vương chủ bạc, thì cô ta còn lâu mới dán lên
Kim Thúy Nương trong lòng cười nhạo Chu Quế Hoa, tưởng mình *** ranh, đáng tiếc còn chưa có mặt mũi tới vậy đâu Cô ta cười nói: “Đúng vậy, uống miếng nước đi. Tiểu Dư, về sau em tính thế nào? Có chuyện khó khăn gì cứ nói một tiếng, chúng ta tốt xấu cũng là người cùng thôn, trước kia em còn giúp chị đốn củi đấy, ân tình này chị vẫn nhớ kỹ.”
Quý Thuận nghĩ vẫn là vợ mình thông minh, biết tìm đúng người.
Chu Quế Hoa mím môi, cúi đầu không nói lời nào, chỉ chú ý nghe.
Trương Tiểu Dư một mực ở bên cạnh nhìn, rất thương Quý Hòa, trước kia cậu chỉ biết Quý Hòa sống thật không tốt, hiện tại nhìn là biết còn không bằng mình ở Trương gia. Hiện tại quan hệ của cậu cùng Quý Hòa cũng không phải xa lạ giống như trước kia gặp mặt nhau không nói lời nào, mà là sắp thành hôn, về sau phải ở với nhau cả đời, người ta đối xử tệ với Quý Hòa còn khiến cậu khó chịu hơn chính cậu bị như vậy. Cho nên đối với người nhà họ Quý cậu không có cách nào bày ra sắc mặt tốt.
Trương Tiểu Dư nhìn Kim Thúy Nương lạnh lùng mà nói: “Về sau tôi không dám nữa, tránh cho nhà các người có chuyện lớn chuyện bé gì đều tính lên đầu tôi, nói tôi là sao chổi.”
Kim Thúy Nương mặt cứng đờ, trong lòng mắng một tiếng, Trương Tiểu Dư này cùng Quý Hòa đều không biết tốt xấu? Trách không được lại có thể cùng tiến cùng lui
Chu Quế Hoa trong lòng cười một chút, nói với Kim Thúy Nương: “Em dâu à, chúng ta bớt nói vài câu đi, vợ chồng bọn họ hiện tại đang nổi nóng.”
Quý Hiếu hừ nói: “Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ”
Chu Quế Hoa trong lòng tức giận, nghĩ tên ngu này, đắc tội Quý Hòa bọn họ có chỗ tốt gì sao? Lại nói trưởng thôn còn ở đây, thật không ngại mất mặt Nhưng cũng không dám trước mặt gã nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu không lên tiếng.
Phùng thị trở về, ném văn khế vào mặt Quý Hòa, bị Quý Hòa bắt được.
Quý Hòa nhìn thoáng qua, gật đầu với trưởng thôn.
Lâm Vĩnh Tân lúc này mới đưa bạc giao cho Quý Đại Tài, để lão đếm lại.
Quý Đại Tài không định đếm, nhưng Phùng thị lại đoạt lấy, đem tiền đổ ra tỉ mỉ đếm. Đếm xong mụ thấy hơi vui trong lòng, dù sao đây cũng là một khoản tiền không nhỏ đâu. Nhưng vừa nghĩ tới Quý Hòa mới mấy ngày đã đưa được tiền ra, trong tay khẳng định có còn nhiều hơn, nhưng không đến được tay mụ, vui sướng của mụ lại bay đi. Ánh mắt nhìn Quý Hòa đều trở nên hung ác.
Quý Hòa thấy được, cho mụ một nụ cười tươi, nghĩ tức chết mụ tú bà này đi, nhìn Phùng thị quả nhiên tức giận ác hơn, hắn thu nụ cười lại, khi trưởng thôn nhìn thấy chính là vẻ mặt tro tàn.
Trưởng thôn theo tầm mắt Quý Hòa nhìn thấy Phùng thị, lắc lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Quý Hòa nói: “Về sau sống tốt cuộc sống của cậu, chuyện không liên quan thì không cần lo, ông trời đã không cho các người làm người một nhà, cũng không đấu lại ông trời được đâu. Anh hai Quý, anh cũng quản cho tốt người nhà của anh đi, đừng cho bọn họ lại làm ầm ĩ. Chia tay trong vui vẻ thôi Quý Hòa đứa nhỏ này cũng sống không dễ dàng ”
Quý Đại Tài cảm thấy cái mặt già của mình hôm nay đã mất sạch, cũng không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Chờ bọn Lâm Vĩnh Tân vừa đi, Phùng thị liền mắng Quý Đại Tài: “Ông xem đi Tôi đã bảo nó là một thằng vô ơn mà lại Lúc này mới rời đi được bao lâu, đã dám như vậy với chúng ta, nếu giữ nó lại trong nhà, về sau chúng ta chết như thế nào cũng không biết Ông trước kia còn che chở nó, nhìn xem ông bảo vệ cái thứ gì kia kìa Tôi thấy trước kia nó chỉ giả bộ thôi, hiện tại mới là bộ mặt thật của nó Ông không thấy vừa rồi nó cười đểu với tôi à Tôi hận không thể vả vỡ mặt nó cho bõ tức”
Quý Đại Tài nói: “Vừa rồi bảo bà thành thật đưa văn khế ra, không có chuyện gì tự dưng kêu mất làm chi Cho dù còn chút thân tình cũng bị bà gây sự thành chẳng có”
“Thân tình cái mông Nó có còn nhớ đây là cha mẹ nó hay không, mấy ngày nay săn được nhiều thú hoang như vậy kiếm được bao nhiêu tiền? Nó đã sớm đem tiền đưa tới Nó muốn chia nhà, lại chỉ đưa cho ta có ba lượng bạc không hơn Ông thấy nó có bản lĩnh đem Trương Tiểu Dư về nhà, trong tay nó đến cùng có bao nhiêu tiền? Ba lượng bạc không cần nghĩ cũng biết chỉ là số lẻ Có tiền đưa song nhi về nhà cũng không nghĩ đến cha mẹ, đồ vô ơn”
“Mẹ nói đúng” Quý Hiếu đứng một bên hát đệm, trong lòng gã cũng ghen tị may mắn của Quý Hòa mấy ngày nay, gã lúc trước cũng định đào bẫy rập, nhưng đến lông thỏ cũng không thấy ấy chứ.
Quý Tiểu Ngọc từ ngoài cửa đi vào nói: “Ông bà, ông bà xem có phải chú ấy giả bệnh hay không? Nếu không sao bây giờ nhìn còn khỏe hơn trước?”
Quý Tiểu Thi cười nhạo một tiếng: “Mày tưởng ai cũng giống mày biết giả bệnh đấy chắc?”
“Giả bệnh là chị thì có. Thấy chị tôi ốm không phải làm việc là muốn học theo, kết quả lòi đuôi, suýt thì bị đánh, tôi vẫn còn nhớ rõ nha.” Quý Tiểu Hương liếc mắt nhìn Quý Tiểu Thi.
Quý Tiểu Thi tức giận cắn răng, gọi mẹ một tiếng, bổ nhào vào ngực Kim Thúy Nương.
Kim Thúy Nương ôm nó, nói sang chuyện khác: “Mẹ, mẹ cảm thấy sao?”
Phùng thị không thèm nhìn mấy đứa cháu gái, chớp vài cái mắt, vỗ chân nói: “Tôi xem khéo đúng thế thật Lão Hoa hai là gà mờ, muốn lừa gạt tiền nhà chúng ta mới nói bệnh Quý Hòa nặng lên Giỏi rồi Thằng nhãi con này thế mà dám lừa bà đây Để cho nó thoát khỏi tay bà Bà với mày còn chưa xong đâu”
Mấy ngày này trong nhà thiếu người làm việc, nếu chỉ vứt một cái gánh nặng ra khỏi nhà thì cũng thôi đi, Phùng thị không tiếc. Nhưng hiện tại biết cục nợ kia là giả bệnh lừa mụ, lại còn sống thoải mái hơn mụ, trong lòng mụ càng tức đến thở không ra hơi. Càng nghĩ càng cảm thấy đây là sự thật.
Quý Đại Tài đã có chút nửa tin nửa ngờ, lão không tin Quý Hòa là người có đầu óc như vậy, lúc trước Quý Hòa chính là tay trắng ở riêng, nó ở đâu ra lá gan như vậy.
Quý Thuận nói: “Cha, nói không chừng Quý Hòa đã sớm biết mình có bản lĩnh đặt bẫy rập bắt con mồi, lúc này mới to gan làm vậy. Cha đừng tưởng rằng nó nhát gan thành thật, nếu thật như vậy thì đời nào nó dám đi đùa giỡn Trương Lệ Nương?”
Quý Đại Tài bị nói nhiều cũng hơi hơi tin, vừa nghĩ tới mình bị đùa giỡn cũng thấy hơi tức giận, mắng: “Thật sự là bất hiếu Mệt tôi trước đây còn luôn che chở cho nó Chỉ lấy của nó ba lượng bạc, sớm biết vậy đòi nhiều hơn ”
Mấy người Quý gia nghĩ tới bạc, toàn thân đau như nhỏ máu, nếu không phải Quý Hòa đã phân nhà với bọn họ, thật không biết bọn họ sẽ làm gì.