Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 123: Song hỷ lâm môn


Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 123: Song hỷ lâm môn

Miêu: beta-ed

Đứa con đầu tiên của Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư có nhũ danh là ‘bé Nho’ (tiểu bồ đào, là Tiểu Dư đặt. Cậu nói lúc mình đang tản bộ với Quý Hòa thì đứa trẻ ầm ĩ đòi ra đời, lúc ấy cậu đang nhìn một chùm nho, nghĩ nho đại diện cho con đàn cháu đống, sau đó đứa nhóc này liền ra đời, còn là một bé trai. Trương Tiểu Dư hy vọng về sau sẽ sinh thêm thật nhiều con cho Quý Hòa, bọn nó cũng sẽ như nho Quý Hòa trồng, cứng cáp khỏe mạnh.

Tất cả mọi người cảm thấy Trương Tiểu Dư đặt cái tên này rất hay, ngày nào cũng gọi bé Nho không ngừng.

Đừng nhìn bé Nho dáng vóc nhỏ, lớn lên rất khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn. Hiện tại đã nẩy nở, không còn vừa hồng vừa nhăn nữa, trắng trắng mập mập khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái. Tròng mắt lại vừa đen vừa tròn như quả nho chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn ba mấp máy rất là đáng yêu.

Mắt bé Nho trông như quả nho đất này nè:3 (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Ai nha Bé Nho khóc Em chỉ sờ mặt nó thôi mà, đâu dám dùng sức, không phải làm nó đau rồi chứ? Tiểu Dư anh mau nhìn xem”

Quý Lam nhìn thấy bé Nho khóc, lập tức rụt tay lại, ngồi thẳng cả người, trông rất khẩn trương.

Trương Tiểu Dư cười nói: “Không phải đói bụng thì là đi vệ sinh, để anh xem.”

Quý Hòa nói: “Em cứ ngồi đó, để anh.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa hết sức mềm nhẹ sờ tã con trai, phát hiện thật đúng là ướt, lập tức nhanh nhẹn đổi tã cho con, trước lấy tã ướt ra, sau đó nhẹ nhàng lau khô mông cho con, sau đó thay tã sạch vào. Động tác nhìn thật là thuần thục, khiến Giang Bình cùng Quý Lam nhìn đến ngây người.


Giang Bình nói: “Hòa Tử, mấy ngày nay không phải tã lót đều do anh thay đấy chứ? Em thấy anh thay tã nhanh nhẹn lắm”

Quý Lam cũng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, anh Hòa Tử, anh thật là một người cha tốt.”

Chuyện trông con thay tã đều là chuyện của đàn bà con gái, cũng có đàn ông làm, nhưng không nhiều lắm, hơn nữa cũng chỉ là lúc hết cách mới vươn tay. Nhưng nhìn Quý Hòa đi, rõ ràng chính là chủ động đi làm, còn làm không ít lần, làm đến vui vẻ.

“Anh đã luyện tập từ sớm, cái này gọi là quen tay hay việc.” Quý Hòa nói, nhìn Giang Bình. “Em cũng phải luyện tập một chút, tương lai thân cận con trẻ mới dễ dàng.”

Giang Bình sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nghĩ nếu Quý Lam có thể sinh cho y một đứa con đáng yêu như bé Nho, thì nhất định mỗi ngay sẽ cướp việc đổi tã cho con, nhưng không phải song nhi nào cũng may mắn giống như Trương Tiểu Dư. Đại đa số song nhi rất khó mang thai, y cũng không thể biểu hiện tâm tư sốt ruột ra ngoài, y sợ Quý Lam sốt ruột.

“Chúng ta không vội có con, em còn muốn sống cuộc sống hai người thêm một thời gian, chờ em nuôi A Lam béo hơn, đến lúc đó chúng em sẽ có con sau.” Giang Bình cười nói.

Quý Lam nhìn Giang Bình, nghĩ Giang Bình kỳ thật đã sớm muốn có con, cậu cũng vậy thôi, nhưng loại chuyện này không phải cứ gấp là được.

“Hòa Tử Hòa Tử” Điền Tiến Đa chạy vào, vẻ mặt ngây ngô cười.


“Ông be bé cái mồm thôi Làm con tôi giật mình bây giờ” Quý Hòa khoát tay với Điền Tiến Đa, sau đó nhìn con mình, chỉ thấy tròng mắt bé động động, cái miệng nhỏ nhắn thổi bong bóng phì phì, không động đậy gì, không hề có vẻ gì là sợ, còn giống như đang cố gắng hướng tới chỗ có âm thanh, nhưng lại bất lực. Quý Hòa lập tức sán qua nhẹ nhàng hôn bé một cái, nghĩ con mình sao mà đáng yêu quá? Thật sự là làm gì cũng đáng yêu

Điền Tiến Đa che miệng lại, nhưng ánh mắt lại cong cong cười híp cả lại.

Giang Bình cười nói: “Tiến Đa, anh che cái gì miệng? Nhỏ giọng chút là được, nhìn anh vui vẻ thế, có chuyện gì sao? Còn không mau nói ra cho mọi người cùng nghe?”

Điền Tiến Đa lập tức bỏ tay xuống, toét miệng cười ngây ngô trong chốc lát mới nói: “Tôi sắp làm cha rồi”

Vài người trong phòng sửng sốt một lát, sau đó sôi nổi chúc mừng. Đây chính là chuyện vui lớn. Mộc Mộc cũng là một song nhi, hơn nữa còn bị người ta nói là khó có thai, kết quả chẳng phải giờ đã có bầu? Cũng mới chỉ thành hôn hơn nửa năm thôi mà Cho nên nói đây chính là chuyện vui lớn.

Điền Tiến Đa cười nói: “Mấy ngày nay em ấy vẫn luôn không quá thoải mái, hôm nay tôi liền mang em ấy lên trấn trên tìm thầy thuốc, kết quả thầy thuốc nói đã mang thai ba tháng, thế mà em ấy lại không hề có phản ứng gì, may mắn tôi kêu em ấy đi khám, nếu không bụng em ấy có to lên cũng bị cho là béo bụng”

Mọi người vừa nghe đều cười rộ lên, nghĩ khéo có chuyện này thật.


Trương Tiểu Dư đột nhiên nói: “Mộc Mộc có phản ứng ấy chứ, ngày đó không phải là ngất xỉu sao? Ngày đó muốn gọi thầy thuốc khám luôn cho anh ấy, anh ấy lại nói không có việc gì, không cho khám, nếu không đã biết chuyện này lâu rồi. Nhưng cũng nhờ thế mà trong vòng một ngày song hỷ lâm môn. Ngày đó anh ấy ngất xỉu, không biết có ảnh hưởng gì tới thân thể hay không. Anh Tiến Đa, nhất định phải để cho Mộc Mộc nghỉ ngơi nhiều vào.”

Điền Tiến Đa cười gật đầu: “Anh bảo em ấy đi nghỉ rồi, vừa rồi anh đánh xe tới trước cửa nhà, giao em ấy cho mẹ anh, sau đó mới đến đây báo tin vui”

Mọi người cùng trầm mặc, Điền Tiến Đa cũng quá cẩn thận rồi, nhưng cũng hiểu được, qua mấy ngày nữa là tốt thôi.

Quý Lam cùng Mộc Mộc quan hệ tốt, cậu đi thăm Mộc Mộc, nhìn thím Điền đối xử với Mộc Mộc cao lớn cứ như thủy *** dễ vỡ, Điền Đại Cường cùng Điền Tiến Đa đều vui sướng toét miệng cười, khuôn mặt bình thường của Mộc Mộc cũng vì vui sướng mà sinh động đẹp hẳn lên, Quý Lam rất hâm mộ trong lòng. Nếu nói lúc trước còn chưa quá sốt ruột, hiện tại lại bắt đầu có chút sốt ruột, cậu cũng muốn nhanh có con.

Thím Điền để Quý Lam nói chuyện phiếm cùng Mộc Mộc, bà đi ninh canh gà cho Mộc Mộc, đương nhiên cũng làm một phần cho Trương Tiểu Dư. Bà sẽ không có cháu nội liền quên cháu ngoại với ba nó. Ngẫm lại đã cảm thấy mỹ mãn, hiện tại bà là người có đủ cả cháu nội cháu ngoại

Quý Lam cùng Mộc Mộc nói chuyện phiếm, nói đến Điền Tiến Đa kể chuyện cười, chọc Mộc Mộc cũng buồn cười.

Mộc Mộc nói: “Kỳ thật tui cũng có chút phản ứng đó chứ, là thích ngủ, nhưng mùa xuân hè đều dễ buồn ngủ, tui không nghĩ sâu xa. Còn có vài món ngày trước không thích ăn giờ lại thích ăn vô cùng, cái thích ăn giờ lại không thích, tui còn tưởng là cuộc sống khấm khá miệng mồm miệng bị dưỡng điêu (ý là ăn soi mói, chỉ thích đồ ngon lạ, đâu tiện nói ra, chẳng phải là thiếu mắng hay sao?”

“Món thích ăn lại không thích? Món không thích giờ lại thích ăn?”


Quý Lam vừa nghe cái này liền nháy mắt mấy cái, nghĩ hình như mình cũng giống như vậy.

Quý Lam nghĩ không phải là do mình thấy Tiểu Dư cùng Mộc Mộc một người sinh con một người có thai mà bắt đầu nghĩ nhiều đấy chứ, nhưng quả thật cậu có vài biểu hiện giống Mộc Mộc, thà rằng sai, cũng không thể chậm trễ.

Quý Lam nóng lòng xác định, lập tức liền cáo từ, cùng Giang Bình về Giang gia. Chờ Giang Bình đi nói chuyện cùng Giang Vạn Quán, cậu ta lập tức bảo người gọi thầy thuốc trong nhà đến.

Thầy thuốc bắt mạch một khắc, lập tức chúc mừng Quý Lam, nói cậu đã có bầu hơn một tháng.

Quý Lam vui tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhịn được, hiện tại cậu ta không thể nhảy nhót, nhưng chỉ động tác đó thôi cũng đủ dọa sợ thầy thuốc với hạ nhân đứng cạnh.

Có hạ nhân lanh trí đã đi báo tin, Giang Vạn Quán cùng Giang Bình vừa nghe đều chạy tới, vui sướng vô cùng. Giang Vạn Quán càng vừa lòng với việc hôn nhân này, con trai lấy được phu lang vừa ý, cha mẹ phu lang đều là người hiểu lý lẽ, anh ruột tuổi còn trẻ đã là tú tài, về sau tiền đồ tốt, anh họ cũng là người có bản lĩnh lại may mắn. Hiện tại Quý Lam lại vào cửa không bao lâu liền có bầu. Thật sự là không chọn nhầm

Giang Vạn Quán lập tức sai người tới thôn Thanh Sơn cùng Thủy trang báo tin.

Người một nhà Quý Đại Phát vui sướng không nói, người trong Thủy trang cũng vừa mừng vừa sợ, Trương Tiểu Dư cười nói đúng là song hỷ lâm môn.

Mà ngay lúc mọi người đang mừng vui, lại có một tin tức khiến mọi người mất hứng truyền tới, đã tìm được hung thủ đứng sau màn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.