Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 110: Bọn cướp
Miêu: beta-ed
Trương Lan gả vội vàng, từ lúc Trương gia đến cầu hôn rồi gả về nhà chồng cũng chỉ có một tháng, dù sao chuyện ầm ĩ này cũng không phải bí mật gì, gả vội vàng như vậy không ai thấy kỳ quái. Theo Trương Thúy Nga nói chính là nhanh chóng tống đứa chuyên gây chuyện ra khỏi nhà, bớt ảnh hưởng tới Quý Tuấn.
Quý Tuấn cùng Quý Thanh Giang Bình lại đi thi phủ, ba người lần này đều thông qua, nhà ai cũng sung sướng, thi đỗ tức là thành đồng sinh Tuy chưa phải tú tài, nhưng đã gần hơn tú tài một bước Mà ngay cả Huyện thái gia cũng vui, động viên họ một phen, bảo bọn họ tranh thủ thi đỗ tú tài, mang lại vẻ vang cho huyện, người thi đỗ tú tài trong huyện càng nhiều, chiến tích của lão lại càng lớn
Quý Tuấn cùng Quý Thanh cứ như thành Văn Khúc *** (Văn Khúc *** quân, thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân, đồn Bao Công là Văn Khúc *** quân chuyển thế, đầu năm nay người độc sách thi đỗ không ít, nhưng thi đỗ tú tài không nhiều lắm, đồng sinh cũng đã rất hiếm lạ, huống chi thôn bọn họ còn lập tức có liền hai người
Quý Tuấn không về thôn, mà ở lại căn nhà trên trấn Quý Tiếu an bài cho hắn ta, nói là phải tập trung ôn tập, chuẩn bị thi viện (thi cấp tỉnh. Lần này Quý Đại Sinh không phản đối, con trai trúng đồng sinh, hiện tại ông càng thêm *** tưởng, hận không thể bắt hắn ta càng thêm cố gắng, nào còn quản chuyện giận dỗi với Quý Tiếu nữa, lúc này dù con trai có vào nhà Vương chủ bạc ở lão cũng có thể nhịn xuống không lên tiếng. Vương chủ bạc đối với việc Quý Tuấn thi đỗ đồng sinh cũng rất vui, đến thăm Quý Tuấn, còn nói với người hầu chuyên phụ trach chăm lo cho Quý Tuấn là chi tiêu cứ chọn thứ tốt nhất, không cần tiết kiệm. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Kỳ thật Quý Tuấn ở lại thị trấn, không chỉ là vì đọc sách, còn do muốn cùng Quý Tiếu thực hiện kế hoạch của bọn họ, chính là tiếp cận thiên kim Huyện lệnh.
Quý Thanh ngược lại về thôn ở, nhưng có lẽ thấy anh thi đỗ đồng sinh, cách tú tài càng gần, mấy ngày qua, người tới nhà bọn họ không ít, ai cũng khen con gái cháu gái cháu ngoại nhà mình, còn khen cả cho nhà người khác. Nhưng không ai có ý định làm mai, đều là đến nịnh bợ lấy lòng củng cố quan hệ trước.
Quý Đại Phát cùng Trương thị cuối cùng nói thẳng Quý Tuấn phải tập trung thi cử, nhưng vẫn có người ra vẻ việc gấp phải đến nhà thăm, lại chẳng thể ầm ĩ với họ được?
“Những người này thật là Không biết làm thế chỉ khiến người ta ghét hay sao?” Quý Lam nhíu mày. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Ai, bọn họ như sao lại không biết, là không chịu bỏ qua thôi.” Trương thị cười khổ lắc lắc đầu, nói với Quý Đại Phát: “Nếu không bảo A Thanh tới chỗ Quý Hòa ở mấy ngày đi, nơi đó thanh tĩnh. Cho thằng bé A Lam đi cùng luôn, đỡ cho nó buồn phát hoảng.”
“A Thật tốt quá” Quý Lam vui sướng nhảy dựng lên, chờ kết quả công bố, dù Giang Bình có thi đỗ hay không thì cậu ta cũng phải gả vào Giang gia. Song nhi tuy rằng không giống con gái bị ràng buộc chặt chẽ, nhưng Trương thị mấy ngày nay cũng bắt đầu cấm cản cậu ra ngoài. Cậu cảm thấy được sang sông là một chuyện rất tự do, hơn nữa còn có thể ở cùng Trương Tiểu Dư, có thể sờ sờ bụng anh ấy, trò chuyện với bé cưng chưa ra đời, còn có thể cùng Tôm Cua chơi đùa, cái thôn trang kia lớn như vậy, thứ thú vị có rất nhiều.
Trương thị gõ đầu cậu, bất đắc dĩ mà nói: “Đứa nhỏ này, sắp thành thân tới nơi mà còn trẻ con như thế Song nhi nhà người ta đều hận không thể mỗi ngày ru rú trong nhà, con thì ngược lại, sang nhà khác ở thì lại vui đến thế, thật sự không biết nói gì nữa, về Giang gia mà cũng sống tốt thế này thì mẹ bớt lo.”
Quý Lam cười nói: “Chờ anh đi thi thì con sẽ về, sẽ ở với mẹ suốt, giờ con sang chơi với Tiểu Dư, về sau muốn gặp anh ấy lâu dài lại khó.”
“Được rồi, đến lúc đó đừng làm cho người ta thấy chướng mắt con là được.”
“Hừ, con cũng biết nhìn mặt bắt lời lắm chứ bộ”
Quý Lam nhớ lại cái lúc Quý Hòa có việc rời đi vẻ mặt hận không thể dính lên người Tiểu Dư, vừa về nhà đã một mình canh chừng Trương Tiểu Dư, bộ dáng kia thật sự là đáng giận, ngày trước còn không cảm thấy, sau thì càng ngày càng nhận rõ, là phu phu bọn họ tình cảm càng ngày càng tốt sao? Thật hâm mộ, hy vọng mình về sau cùng Giang Bình cũng có thể như vậy. Quý Lam nghĩ thế, trong lòng có chút ngọt ngào. Nghĩ chắc là được thôi, Giang Bình như thế, nếu đối xử với mình không tốt thì đánh cho tới khi y sợ mình là được, cậu bảo y ở bên cạnh thì phải luôn ở bên cạnh, bảo tránh xa thì phải nhanh chóng tránh xa
Quý Thanh cùng Quý Lam đến Thủy trang ở.
Lúc này đúng là mùa xuân, mùa sức sống bừng bừng.
“Tiểu Dư, bụng anh vẫn không to lên, anh nên ăn nhiều một ít chứ, nếu không cháu em bé xíu như con mèo, đáng thương lắm đó.”
Quý Lam vuốt bụng Trương Tiểu Dư, tưởng tượng ra một bé cưng nhỏ xíu cười với mình, lòng mềm mại.
“Tiểu Dư thế cũng được, tương lai con anh sẽ giống chú hổ con.”
Quý Hòa nói, nghĩ có linh tuyền khẳng định không thành vấn đề.
Trương Tiểu Dư lớn lên rất gầy, cho nên bụng của cậu cũng không lớn, mặc vào quần áo rộng thùng thình thì đoán không ra cậu có bụng, Quý Hòa còn từng có chút lo lắng, nhưng thím Điền nói đây là bình thường. Bởi vì biết Quý Hòa yêu sâu sắc Trương Tiểu Dư, cho nên thím Điền có sao nói vậy, để cho Quý Hòa còn chuẩn bị.
Quý Hòa thế mới biết lúc song nhi mang thai bụng sẽ không quá lớn, sinh con ra cũng nhỏ hơn, có người thậm chí còn sinh non, dẫn đến đứa bé rất yếu, thận chí còn chết non. Hơn nữa song nhi vốn không dễ mang thai, bề ngoài lại là bộ dáng đàn ông. Thế nên song nhi rất khó cưới gả. Trương Tiểu Dư nhanh như vậy đã có thai thật là có phúc, cũng không chịu tội gì, giờ phải chú ý chính là giữ thai, tốt nhất không cần sinh non.
Quý Hòa từ khi nghe xong thím Điền nói, liền càng thêm săn sóc Trương Tiểu Dư, sợ cậu có bề gì, có đôi khi còn coi Trương Tiểu Dư như búp bê thủy *** mà ôm trong tay, đến cả Trương Tiểu Dư cũng chịu không nổi. Kháng nghị vài lần, Quý Hòa mới khôi phục bình thường, nhưng càng thích canh chừng bên cạnh cậu, chuyện bên ngoài có thể không quản thì hết sức không quản. Ngay cả khi hắn muốn đi ra ngoài, cũng phải nhờ Mộc Mộc cùng thím Điền đến trông Trương Tiểu Dư.
Hiện tại Quý Lam cũng lại đây, bốn người gộp lại được một bàn mạt chược, nhưng Quý Hòa chỉ nghĩ thế, không dạy họ chơi, sợ chơi đến nghiện. Nghĩ chờ Tiểu Dư sinh con xong rồi mới dạy, lúc đó thì họ cũng thêm được một thú vui.
Tuy rằng không thể chơi bài chơi mạt chược, nhưng đi ra ngoài chơi, ăn cơm dã ngoại gì đó lại có thể.
Sau một lần ăn cơm dã ngoại, mọi người ai cũng thích, ầm ĩ đòi ăn nhiều lần hơn.
Ngay lúc cuộc sống đang vui vẻ như vậy, tất cả mọi người không ai biết, nguy hiểm đang lặng lẽ buông xuống.
Một ngọn núi cách trấn Bách Hoa trăm dặm, có một cái trại, những trại thế này ở Mộ quốc không ít thấy, có vài người không có đất vườn, chuyên dựa vào săn thú hái thuốc hoặc nghề khác mà sống, sẽ lên núi khai khẩn ít đất, sau đó định cư, lâu dần cũng thành thôn xóm.
Cái trại này nhìn bên ngoài thì giống như bao trại khác, kỳ thật lại có bí mật, nơi này có một bọn giặc sinh sống, bọn chúng chỉ cần có cơ hội thì sẽ đi làm ăn, một lần trót lọt đã đủ chúng sống một đoạn ngày lành. Nhưng chuyện làm ăn này chúng chưa bao giờ làm vùng phụ cận, nên chưa từng có người tìm bọn chúng gây phiền toái. Biết thân phận của bọn chúng cũng không có nhiều người, nhưng không phải không có, giờ thì có người tìm tới cửa, nói muốn cho chúng một vụ làm ăn.
Vụ làm ăn này là nhờ bọn chúng đi trăm dặm giết một song nhi, tốt nhất là hôn phu của y cũng giết.
“Lão Đại, vụ này hời to Một đứa song nhi liền cho năm mươi lượng vàng, giết thêm vị hôn phu của nó thì được một trăm lượng vàng Làm ăn kiểu này mà thêm vài bận thì chúng ta là có thể an hưởng lúc tuổi già”
Một tên to cao vẻ ngoài hung ác nói với tên ngồi giữa, cười mắt híp cả lại.
Những kẻ còn lại cũng sôi nổi cười rộ lên, bọn chúng đều cảm thấy nhận vụ này quá hời, dù sao cũng chỉ là đi giết một đôi phu phu tầm thường, quá dễ dàng với bọn chúng.
Tên ngồi giữa cau mày thở dài một tiếng nói: “Ai, đôi phu phu này không biết có lai lịch gì, nếu là người tầm thường, sao lại có người dùng nhiều tiền muốn mạng bọn họ như thế Tao thấy bọn họ không tầm thường đâu Nhưng có không tầm thường ra sao thì cũng sẽ chết dưới tay chúng ta thôi, chỉ cần bọn họ chết, bọn họ cũng chỉ có thể cả đời tầm thường, còn sống là người tầm thường, chết là quỷ tầm thường. Ngẫm lại thật đúng là đáng thương”
“Đại ca nói chí phải, không biết đôi phu phu này rốt cuộc là ai, có thể khiến người ta tốn nhiều tiền tới vậy, nói không chừng có lai lịch khác. Nếu không…” Có người đề nghị.
“Không được Người có thể lấy ra một trăm lượng vàng cũng không phải người thường, chúng ta vẫn đừng nên động vào chuyện nhà người ta, ngộ nhỡ họ giận lên, chúng ta chuốc họa. Cứ kiếm khoản tiền kia rồi thôi.” Tên đại ca kia lập tức nói.
“Vâng” người đề nghị lập tức đáp ứng, nhưng trong lòng đã có chút không phục.
“Ngày mai chúng ta liền xuất phát, đến lúc đó vừa kịp ngày hoàng đạo đưa đôi phu phu kia đi gặp Diêm vương, nói không chừng kiếp sau bọn họ có thể đầu thai tốt, không cần gặp phải người tiêu tiền muốn mạng bọn họ nữa. Chúng ta cũng coi như làm được một chuyện tốt.” tên đại ca nói.
Mấy người phía dưới lập tức sôi nổi đáp ứng.
Lúc này một bóng người vội vàng đi tới, từ trên núi xuống dưới, đến trấn trên, hắn rẽ ngang rẽ dọc mà đi, phát hiện đằng sau không ai đi theo, lúc này mới yên lòng lại.
“Xem như hoàn thành phó thác của chủ nhân, hy vọng bọn giặc kia có thể làm xong chuyện. Nếu thành công, mình khẳng định sẽ được trọng dụng, việc này chính là đại sự liên quan tới mạng người đó Loại chuyện này giao cho mình đi làm, là coi trọng mình Nhưng cũng có khả năng sẽ giết mình diệt khẩu, hừ hừ, ta đã tìm đường ra, muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Người này tự đắc mà nhẹ giọng lầm bầm, về chỗ ở, thay quần áo tơ lụa, biến thành dáng vẻ tiêu sái phú quý, nhìn chính mình trong gương, cười gật đầu.