Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 106: Dã tâm của Quý Tuấn
Miêu: beta-ed
Quý Tuấn ngồi xe la cha hắn ta Quý Đại Sinh đánh xe đưa vào trấn, hắn ta vẫn luôn đi theo xe ngựa của Quý Thanh cùng Giang gia, định ở cùng một khách *** với bọn Quý Thanh, nghĩ như vậy cũng có thể chăm lo cho nhau, vài ngày ở chung thì quan hệ ba người cũng có thể thân thiết hơn một ít, nhưng hắn ta nghĩ thì hay đấy, sự thật lại khác xa.
Gia nghiệp của Giang gia lớn, ở trong thị trấn cũng có chỗ ở, nơi đó là địa bàn nhà mình, lại có người hầu, tự nhiên là thoải mái hơn khách *** nhiều, có điều kiện tốt như vậy, y căn bản sẽ không ra khách *** ở. Mà Quý Thanh hiện tại có thể nói là anh vợ của Giang Bình, quan hệ thân cận như vậy, đương nhiên cũng không thể để cho Quý Thanh ra khách *** ở, anh cũng được Giang Bình mời ở cùng.
Giang Bình bởi vì Quý Hòa, không thích Quý Tuấn, tự nhiên cũng không muốn cho Quý Tuấn ở lại nhà mình, nhưng cha y bảo đừng nên đắc tội người khác, cho dù không nghĩ cho nhà mình thì cũng phải nghĩ cho một nhà Quý Đại Tài cùng Quý Hòa bọn họ. Y ngẫm lại cũng thấy phải, nhưng vẫn hỏi Quý Thanh, từ khi gặp nhau, Giang Bình liền chui vào trong xe ngựa của Quý Hòa, xe nhà Quý Hòa được hắn thiết kế rất là thoải mái.
Quý Thanh nói: “Mời hắn ta cùng ở chung đi.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Đối với Quý Tuấn, Quý Thanh cảm thấy hắn ta không phải một kẻ tiểu nhân, nhưng cũng chẳng phải người quân tử, anh thì không sợ đắc tội Quý Tuấn, chỉ là việc này có liên quan tới Giang gia, anh cũng không tiện nói gì, nghĩ ở cùng cũng chẳng sao, dù gì thì Quý Tuấn cũng biết thái độ của mình với hắn ta, người này rất sĩ diện, sẽ không tới quấy rầy mình. Biết đâu không chừng hắn ta sẽ chẳng tới Giang gia ở ấy chứ.
Quý Thanh đoán thực chuẩn, Quý Tuấn vừa nghe liền cự tuyệt.
Làm thủ tục tại lễ phòng huyện nha xong, Giang Bình rất khách khí hỏi Quý Tuấn có muốn ở cùng bọn họ hay không, kết quả bị Quý Tuấn cự tuyệt.
Quý Đại Sinh có chút bất đắc dĩ, nghĩ đứa con trai này thật là, cơ hội tốt như thế, cùng ở một chỗ tham thảo học vấn, bàn chuyện đi thi, cũng có lợi với cuộc thi cvơ mà, sao lại sĩ diện như vậy chứ? Nhưng con trai đã giành nói trước, ông cũng không thể nói gì thêm, kỳ thật ông cũng biết tuy đều là họ Quý, nhưng do chuyện Quý Hòa rơi xuống nước kia mà hai nhà chẳng thể nào thân cận, cho dù bọn họ có muốn bù lại, thì cũng không có biện pháp tiêu trừ ngăn cách. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lên xe ngựa, Giang Bình nói: “Coi như hắn ta thức thời, như vậy càng tốt. Nhưng ngẫm lại hắn ta cũng chả cần ở cùng chúng ta, cũng chẳng cần vào khách *** ở, không phải hắn ta còn có một đứa em trai làm tiểu thị của Vương chủ bạc sao? Lại thiếu chỗ ở đấy chắc? Dù sao cũng hơn ở khách *** nhiều.”
Quý Thanh gật đầu, anh cũng nghe nói Quý Tiếu tuy rằng đi làm tiểu thị, nhưng rất được Vương chủ bạc yêu thích, Quý Tuấn tuy rằng không phải thông gia đứng đắn của Vương chủ bạc, nhưng muốn mượn tòa nhà ở tạm thì rất dễ dàng. Nghĩ đến Quý Tiếu cùng em trai mình Quý Lam tuổi xêm xêm nhau mà lại sa đọa cam chịu đi làm tiểu thị cho Vương chủ bạc, Quý Thanh thấy em mình có thể gả cho Giang Bình đã hết sức hài lòng, nhìn Giang Bình, nghĩ mình thừa dịp nước rút này nhắc nhở nó thêm, tốt nhất có thể thi đỗ tú tài.
Giang Bình thấy Quý Thanh nhìn mình, nghĩ ông anh vợ có ý gì đây, sao trông cứ như cha mình vậy? Thật sự là áp lực lớn
Hai cha con Quý Đại Sinh cùng Quý Tuấn tìm vài khách *** đều đầy khách, đây là những khách *** trong thị trấn cách trường thi tương đối gần, hơn nữa hoàn cảnh khá tốt, những khách *** khác thì hoàn cảnh hơi loạn. Quý Đại Sinh lo lắng con mình ở chỗ như vậy ôn tập không tốt. Tìm không thấy khách *** nào tử tế, Quý Đại Sinh gấp toát cả mồ hôi.
Quý Tuấn nói nếu không thì cứ tìm một phòng ở tạm, qua đêm hãy đổi.
Quý Đại Sinh không quá vui lòng, ngủ không ngon thì sao mà thi được? Trận đầu chính là mấu chốt đó, không qua được thì khỏi cần thi nữa
Ngay lúc đang sốt ruột tính toán tìm chỗ ở tốt, thì thấy có người tìm tới đến, người này bọn họ cũng quen biết, gã đã theo Quý Tiếu cùng về thôn Thanh Sơn, nhìn thấy Quý Đại Sinh thì cười làm lành hành lễ, cũng biết bọn họ tới làm gì, hỏi bọn họ đã ở lại khách *** nào rồi, trở về bẩm báo cho Quý Tiếu, cũng để cho y vui mừng. Quý Đại Sinh chưa tìm ra khách *** đang bực bội, vừa nghe đến Quý Tiếu càng tức, đối với cái đứa song nhi bôi tro trát trấu vào mặt mình, Quý Đại Sinh thật sự là thất vọng vô cùng, chẳng sợ Quý Tiếu có chu cấp nhiều vàng bạc cho gia đình hơn nữa thì trong lòng ông đều có vướng mắc.
Người nọ vừa thấy Quý Đại Sinh sầm mặt, lập tức lại cười làm lành nói tốt, nói một sọt lời hay về Quý Tiếu, còn nói ở khách *** không tiện, nếu hết giận thì vẫn nên nhờ Quý Tiếu tìm hộ một tòa nhà, chỗ kia phong thuỷ tốt lại an tĩnh, rất lợi cho cuộc thi. Nói một tràng những lời may mắn, ý đồ thuyết phục Quý Đại Sinh.
Quý Đại Sinh vốn đang tức, nhưng bị người này nói một hồi cũng rung động, nếu mình ông ta ngủ ngoài đường thì không sao, nhưng con trai phải có chỗ ở tốt để nghỉ ngơi. Giữa cơn tức Quý Tiếu và tiền đồ của Quý Tuấn thì Quý Đại Sinh tự nhiên chọn cái sau.
Người nọ vừa thấy Quý Đại Sinh thay đổi ý kiến, lập tức vui vẻ phấn chấn mà dẫn bọn họ tới một căn nhà nhỏ, chỉ có hai gian nhưng được thu dọn sạch sẽ, hơn nữa nơi đó còn có người trông nom, là một đôi vợ chồng trung niên, nói là nam có thể đánh xe chạy vặt cho Quý Tuấn, nữ có thể giặt quần áo nấu cơm cho Quý Tuấn.
Quý Đại Sinh cảm thấy rất tốt, bảo Quý Tuấn ở trong này, ông thì không muốn thấy mặt Quý Tiếu, cũng bảo hạ nhân nhắn lời cho Quý Tiếu luôn, bảo Quý Tiếu ít tới quấy rầy Quý Tuấn. Vốn đang định ở cùng Quý Tuấn một đêm, nhìn Quý Tuấn ngày mai vào trường thi mới về, nhưng lại nghĩ cái nhà này là nhờ mặt mũi Quý Tiếu mới có, Quý Đại Sinh chẳng muốn ở lại, nhìn sắc trời, nghĩ vẫn là về nhà rồi tính.
Quý Tuấn thấy không giữ được cha ở lại, tiễn cha đi về.
Quý Đại Sinh mới vừa đi, Quý Tiếu đã tới, biết Quý Đại Sinh đi rồi, trong lòng tức anh ách, nghĩ cha mình thật là, đến giờ còn giận mình, không phải giờ mình sống rất tốt sao? Tuy rằng thân phận không dễ nghe cho lắm, nhưng ai chả phải nể mặt mình vì phần? Hiện tại mình cũng coi như đã giúp đỡ gia đình không ít, nếu không thì sao anh trai lại tới đây, còn được căn nhà tốt như thế mà ở?
Quý Tuấn nói: “Cha vẫn thương em lắm, nếu không cũng không giận như vậy, về sau chậm rãi thì tốt rồi. Đúng rồi, những khách *** đó sao trùng hợp toàn đầy khách rồi vậy, lại còn trùng hợp gặp được hạ nhân của Vương gia, có phải là em giở trò quỷ không?”
“Cái gì cũng không gạt được anh.” Quý Tiếu mỉm cười, “Không phải em chỉ muốn cho anh ở nơi tốt một chút hay sao? Mấy khách *** kia dù có tốt nhưng sao bằng được nơi này? Anh, lần này nhất định phải cố gắng, đề thi huyện lần này em cũng tìm được cho anh rồi, nếu anh mà còn không thi đỗ tú tài, em cũng phát khóc.”
Quý Tuấn trừng Quý Tiếu một cái, đi tới cửa ngó ra ngoài nhìn xem, thấy không có người, lúc này mới nói: “Về sau lời này không cho nói, giữ im trong bụng thôi nghe chưa”
Quý Tiếu nhếch miệng, có chút không vui mà nói: “Biết Anh, em chỉ trông vào anh để nở mày nở mặt cơ mà, em phải cho đám người kia thấy, nhà mình cũng có người tài ba”
“Về sau đừng làm thế nữa, Vương chủ bạc kia đối tốt với em lúc này, ai biết về sau ra sao? Nếu để ông ấy biết em làm loại chuyện này, cẩn thận sẽ nói ra nói vào.” Quý Tuấn nói, lần này Quý Tiếu là mua chuộc được người của Huyện lệnh gia, thế mới biết đề thi, nếu chuyện bại lộ, Huyện lệnh khẳng định sẽ giận dữ, Vương chủ bạc cũng sẽ không có trái ngọt, khẳng định sẽ xử phạt Quý Tiếu. Quý Tiếu chỉ là một tiểu thị, mặc dù là tiểu thị cươi hỏi đàng hoàng, nhưng bọn họ muốn cứu cũng không cứu được.
Quý Tiếu gật đầu, y cũng chỉ muốn cho anh mình đỗ cao, chỉ có như vậy, địa vị của y tại Vương gia mới càng ổn định, y mới càng dễ đối phó Vương Kiều Nhi, đối phó Vương Kiều Nhi rồi đến lượt làm Giản Hổ khó chịu, y mới thấy vui. Nghĩ đến hình ảnh Vương Kiều Nhi cùng Giản Hổ đứng chung một chỗ, trong lòng y xoắn lại, nghĩ cái đứa Vương Kiều Nhi đáng ghét kia sao so được với mình cơ chứ? Không phải chỉ là con gái chủ bạc thôi sao Không có người cha che chở thì cô ta còn có thể làm loạn được bao lâu?
“Vâng, anh, đừng nói em nữa, chúng ta nói anh đi, lần này nếu anh thi đỗ tú tài, cần phải làm mai, em đã để ý vài cô gái cho anh, gia thế tướng mạo đều rất tốt, đến lúc đó nhất định có thể có lợi cho tiền đồ của anh. Nếu anh thi đỗ tú tài, chỉ bằng tài mạo của anh, lại có sự trợ giúp của em, chẳng sợ nhà mình xuất thân nông dân, nhất định cũng có thể khiến bọn họ đáp ứng việc hôn nhân” Quý Tiếu nói xong liền kể tên mấy nhà đó ra, quả nhiên tất cả đều không tồi, có nhà thì giàu có, có nhà thì quan hệ rộng.
Quý Tuấn nói: “Tự anh có tính toán, cái này em trước không cần lo.”
Quý Tiếu hỏi: “Anh có tính toán gì không? Không thể nói với em sao? Có phải đã có người trong lòng rồi không? Anh cứ nói đi, cho dù là con gái Huyện lệnh, em cũng giúp anh Anh, sẽ không phải anh thật sự coi trọng con gái Huyện lệnh đấy chứ? Cô ta cũng không phải không được, có thể thích người như Quý Thanh, dựa vào cái gì liền không thể thích anh trai em cơ chứ? Anh cũng đâu kém cạnh Quý Thanh”
Quý Tuấn không nói chuyện, trong lòng hắn ta cũng có quyết định này, hắn ta nghĩ may ra thì mình thi đỗ tú tài, đỗ cử nhân thì khó, hắn ta tự hiểu năng lực của mình. Không đỗ cử nhân, tú tài cũng được rồi, trong cái huyện này, Huyện thái gia lớn nhất, nếu như có thể cưới con gái ông ta, vậy rất có lợi cho tiền đồ của mình, nếu có ông ấy chỉ điểm, biết đâu chừng mình còn có thể tiếp tục tiến bước, cho dù không được thì cũng làm ra trò
Quý Tiếu vừa thấy anh trai kiểu này, lớn lên từ nhỏ tới lớn, y có ngu mấy cũng có thể đoán được tâm tư của anh mình, cảm thấy thật vui, nghĩ không hổ là anh trai mình, tâm tư lớn hơn mình nhiều Nếu anh mình muốn là con rể Huyện thái gia, vậy càng tốt, Vương chủ bạc sẽ chẳng dám xử tệ với mình, đến lúc đó nhìn xem y dẫm Vương Kiều Nhi dưới chân thế nào Nhìn y làm sao khiến Giản Hổ phải hối hận
Hai anh em nhà này tính kế chuyện tốt, mà Quý Thanh thì túm lấy Giang Bình phụ đạo ngày cuối cùng.
Giang Vượng cùng Trương Cốc hai người ngồi ở gian ngoài, nhỏ giọng mà nói chuyện.
Nghĩ ngày hôm sau sáng sớm đã phải dậy, Quý Thanh cũng không cho thức muộn, giục Giang Bình đi ngủ.
Ngày hôm sau sáng sớm hai người đã thức dậy, ăn sáng, sau đó an vị xe ngựa tới trường thi.