Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi – Chương 8
Edit & Beta: Minmin
Lắng nghe phụ thân và a cha bọn họ nói nhà của Hưng a cha giống như một bộ phim truyền hình lớn.
Phu quân của Hưng a cha tên là Thẩm Hưng, trong nhà có bốn huynh đệ, hắn đứng thứ 3.
Hai ca ca trên là hán tử, một đệ đệ ở dưới là cái tiểu ca nhi.
Bọn họ đều đã lập gia đình.
[ Hưng a cha: lấy tên phu quân đặt lên phía trước ]
Khi Thẩm Hưng 17 tuổi, đi làm tiểu nhị cho một tiệm cơm trên trấn, lúc đó thu nhập cũng không tệ lắm, chính là trong nhà không tính giàu có, a cha thuộc loại ghê gớm, thu nhập của mọi người trong nhà đều phải giao cho hắn giữ.
Phụ thân tương đối thành thật, mỗi ngày chỉ biết xuống ruộng làm, luôn ít nói chuyện.
Mọi việc trong nhà đều do a cha định đoạt.
Đại ca, nhị ca sau khi thành thân vẫn sống cùng nhau, đệ đệ tiểu ca nhi 15 tuổi, đã đính ước.
Thẩm Hưng mỗi tháng đưa cho a cha toàn bộ bạc, hắn căn bản không giữ lại, bởi vì ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong tiệm, a cha hắn cảm thấy hắn không có việc gì cần dùng đến
Trong nhà, gia đình lão đại, lão nhị nhìn tuỳ theo hoàn cảnh mới cấp một ít, chính là tiểu ca nhi bảo bối thì tương đối hào phóng, thường thường sẽ cho một ít tiền để mua vải mới may quần áo hay thứ gì đó.
May tiểu ca nhi này cũng tốt, rất rộng rãi, sẽ thường mua đồ ăn và đồ chơi cho các hài tử của hai ca ca.
Bất quá,phu lang của đại ca là một người hẹp hòi, ngày thường thấy thứ gì tốt đều muốn chiếm lấy, mỗi lần Thẩm Hưng về nhà là bắt đầu oán giận.
Nói hắn không ở nhà, việc đồng áng không làm, sau đó còn bảo hắn cất giữ tiền riêng, bằng không như thế nào đến cuối tháng lại chỉ có số tiền ít ỏi đó?
Cũng may, mọi người trong gia đình đều biết Thẩm Hưng từ nhỏ đã hiếu thảo, không phải cắt bớt tiền đưa a cha.
Cho dù là như vậy, trong nhà gia cũng thường xuyên tranh cãi ầm ĩ không ngớt, phu phu lão nhị đều tương đối thành thật giống như phụ thân.
lương thiện như phụ mẫu, mỗi ngày đều im ắng làm việc, rất ít nói chuyện.
Cứ như vậy trôi qua 1 năm, khi Thẩm Hưng 18 tuổi.
Ông chủ xảy ra chuyện, tiệm cơm liền bán đi nên bọn họ không còn việc gì để làm.
Còn tốt là Thẩm Hưng tương đối khôn khéo, ông chủ liền coi trọng, thỉnh thoảng bảo hắn đến làm việc vặt trong nhà của chủ tiệm.
Cứ như vậy, hắn đã gặp tiểu ca nhi của chủ tiệm vài lần.
Hiện tại chính là Hưng a cha.
Lúc đó, Phụ thân của Hưng a cha bị ốm nặng cần nhiều tiền để cứu chữa, trong nhà không được coi là đại gia, liền một nhà sống nhờ vào tiệm cơm.
Không có biện pháp kiếm tiền bằng cách nào, khi đã dùng hết tiền tiết kiệm liền tiệm cơm bán.
Nhưng tiền bạc càng ngày hao hụt, bệnh tình của phụ thân cũng không chuyển biến, ngược lại ngày càng nặng thêm.
A cha vốn thân thể không tốt, gặp chuyện này thân thể càng yếu đi, trong nhà đều phải dựa vào cái tiểu ca nhi chống đỡ.
Thẩm Hưng lúc đó thấy tình cảnh này, liền thường xuyên chạy lên trấn, giúp đỡ bận trước bận sau, thỉnh trung lang khám bệnh.
Sau một khoảng thời gian ngắn, gia chủ không thể tiếp tục được nữa.
Trước khi ra đi, không an tâm tiểu ca nhi duy nhất, nhìn Thẩm Hưng tương đối vừa lòng liền đem nhi tử đính hôn cho hắn, phải thủ hiếu xong mới được thành thân.
Phụ thân vừa đi, a cha cũng không chống đỡ nổi nữa, không bao lâu liền đi.
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Hưng và người thân, bạn bè đã an táng bọn họ hảo hảo.
Sau khi an táng xong thì tiểu ca nhi liền ngã bệnh, thân thể vốn không được tốt, thương tâm mệt nhọc nên ngã xuống, sau đó theo Thẩm Hưng về nhà sống, vừa tĩnh dưỡng vừa giữ đạo hiếu, qua ba năm giữ đạo hiếu kỳ, liền cùng Thẩm Hưng thành thân.
Thời điểm thành thân, trong nhà không có cái gì tiền bạc, tòa nhà đều bán chữa bệnh.
Tổ phụ hắn còn muốn dựa vào đại bá ăn uống, cũng không giúp được hắn cái gì.
Khi thành thân không có của hồi môn, trước kia phụ thân có chuẩn bị hồi môn nhưng bị hắn đem bán một ít đồ vật có giá trị, chỉ để lại chút quần áo, vải vóc gì đó.
Sau khi thành thân, cha chồng vẫn luôn không thích hắn, sợ hắn không làm được ruộng áng, thân thể còn bệnh tật, thỉnh thoảng phải uống dược.
Bởi vì thân thể không tốt, ảnh hưởng thụ thai, hắn gả lại đây hơn hai năm còn không có hài tử.
Vậy nên cha chồng ý kiến liền nhiều hơn nữa, thường xuyên mắng chửi đập đánh, chính là nhìn không vừa mắt.
Thẩm Hưng lại thường xuyên ra ngoài làm việc kiếm tiền, rất ít ở nhà, liền không chiếu cố tốt tiểu phu lang của mình.
Như vậy Hưng a cha ngày càng khổ sổ.
May mắn thay, năm thứ ba sau khi thành thân, liền mang thai Đào ca nhi.
Cả nhà rất vui vẻ, cha chồng cũng không thường xuyên nặng lời, lâu dần mới ổn định lại chuyện này.
Chỉ là cuộc sống này không được bao lâu, khi Đào ca nhi ra đời, không khí trong nhà lại trở nên tồi tệ! Cha chồng ghét bỏ là cái tiểu ca nhi, hắn thích đại tiểu tử, có thể làm việc.
Một lần Thẩm Hưng đi làm trên trấn về, thấy cả nhà đã ăn cơm rồi, nhưng phu lang của hắn còn đang cho heo ăn, trên bàn cũng không để dành cơm cho hắn.
Nhi tử của hắn bị bỏ đói liền khóc ầm lên, nhưng cũng không có ai dỗ dành, Thẩm Hưng nhìn nước mắt cũng sắp rơi! Chạy nhanh vào nhà giúp đỡ phu lang đem heo ăn xong.
Phu lang đi cho nhi tử ăn sữa quả, hắn liền trực tiếp tiến phòng bếp nhóm lửa chuẩn bị một lần nữa nấu cơm ăn.
A cha nhìn thấy hắn, sắc mặt sắt đen cũng không dám ồn ào, cứ như vậy mới ăn được một bữa cơm no.
Sau khi ăn xong, Thẩm Hưng đề xuất phân gia, hắn thật sự không nghĩ chính mình ở bên ngoài cực cực khổ khổ kiếm tiền, trong nhà phu lang cùng hài tử đều ăn không đủ no.
Bất quá bởi vì hắn có thể ở bên ngoài kiếm tiền, a cha liền không đồng ý để bọn họ phân gia.
Đến sau cùng, phụ thân vẫn luôn im lặng mới hé răng nói rằng, về sau số tiền hắn kiếm được thì giữ lại một phần, có hài tử rồi cũng coi nhử một gia đình nhỏ, không có tiền bạc trong tay khẳng định là không được, nhưng là phân gia tạm thời theo đừng nghĩ!! A cha miễn cưỡng đồng ý.
Không có cách nào, cứ như vậy làm cho phu lang cùng hài tử trong gia đình yên tâm hơn.
Cứ như vậy lại qua đã hơn một năm, đệ đệ thành thân gả sau khi rời khỏi đây mới mời tới tộc lão, thôn trưởng chứng kiến hạ phân gia.
Chỉ là a cha cảm thấy hắn có thể ra ngoài kiếm tiền, liền không có phân hảo điền cho bọn hắn, cũng chỉ có 5 mẫu đất, trung đẳng mới 2 mẫu, hạ đẳng liền chiếm 3 mẫu.
Lúc ấy vì có thể phân gia quá gấp, Thẩm Hưng cũng cắn răng đồng ý.
Chỉ là cứ như vậy, nhà hắn trồng trọt liền đều không đủ ăn no, Thẩm Hưng lại đến thường xuyên lên trấn tìm việc làm.
Tuy rằng cũng có thể kiếm tiền, nhưng là trong nhà có hài tử nhỏ, còn thường xuyên mua thuốc cho phu lang, lại chu cấp tiền dưỡng lão cho phụ thân và a cha! Trong nhà càng ngày càng túng quẫn.
Bảo Bảo đỡ mi mắt nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ sau khi nghe xong.
Ngày hôm sau rời giường ăn cơm sáng, tổ phụ tiếp tục mày mò những lát tre của mình để xem làm cái gì, phụ thân và thúc thúc đi xuống ruộng làm cỏ.
A cha bọn họ ở nhà trông hài tử, cho gia súc ăn và thuận tiện may vá.
Mao Mao sau khi ăn cơm xong, chờ Viên Viên ăn xong cơm canh liền ôm đi tới chơi với đệ đệ.
Viên Viên thích đến gần Tiểu Ngư Này, nhìn thấy liền muốn liếm.
Lần này cũng vậy, nhưng không phải liếm mặt mà là đổi ngón tay.
Này cũng làm cho bảo bảo có cơ hội đem nước suối trong không gian nhập cư trái phép vào miệng Viên Viên.
Viên Viên càng hưng phấn hơn khi được liếm nước suối, không ngừng vươn móng vuốt về phía Bảo Bảo.” Ân ân!! Nhân loại này thơm quá! Cho ta uống nước ngọt đi.
Uống nước ngọt này xong, thấy cơ thể sảng khoái hơn! Ta muốn nhiều hơn nữa!”
Bảo Bảo thấy thích nó, liền không ngừng dẫn nước suối cấp cho Viên Viên uống.
Tiểu Ngư Nhi muốn nhìn một chút, từ nhỏ đã cho uống nước suối, lớn lên sẽ như thế nào? Mong con chó thông minh hơn!
Viên Viên bụng mình căng phồng lên bằng mắt thường trông thấy! Này, không uống được nữa!
Mao Mao đem nó đặt xuống dưới đất, bắt nó uốn éo đủ loại dáng.
Đây là cố gắng luyện theo nhịp xiếc sao?? Hehe! Viên Viên suýt bị ca ca đùa đến hỏng!
Khi Viên Viên cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa thì trong nhà có khách tới thăm!
Hưng a cha đi vào nhà cùng với Đào ca nhi, mang theo vài miếng bánh táo đặt trong giỏ trúc nhỏ.
Cây táo được trồng trong sân nhỏ nhà bọn họ, lần đầu ra quả, nên không được nhiều lắm.
Bình thường cho vài miếng vào để nấu cháo cho Hưng a cha và Đào ca nhi uống, dư lại không nhiều lắm, lần này lại đây chơi liền dùng làm bánh táo mang qua.
Hưng a cha làm điểm tâm rất được, rất được trẻ nhỏ thích.
Chính là ở nông thôn, nguyên liệu không đủ, hơn nữa thân thể hắn không tốt lại mang theo con nhỏ nên rất ít khi được thử tay nghề của Hưng a cha.
Giỏ vừa mở ra, Mao Mao đã chạy nhanh đến.
Xem Xem, thói quen ham ăn lại tái phát!!! A cha đi đến thúc giục nhóc đi rửa tay, đi qua tiếp giỏ trúc, lấy bát đựng mang ra cho cả nhà nếm thử.
Trước liền đưa một khối cho Đào ca nhi vẫn luôn im lặng, sau đó lôi kéo Hưng a cha ngồi nói chuyện.
Hưng a cha mang theo Đào ca nhi ngồi xuống, tiếp bát nước từ tiểu thúc cha đưa cho uống một ngụm.
Từ tay nải nhỏ lấy ra một đôi giày nhỏ màu đỏ và đầu mũi giày thêu hình con hổ trông rất đáng yêu.
Tiểu Ngư Nhi xem liền thích! Thật sự xinh đẹp! Hình thêu phía trên trông sống động! Là dùng tâm làm.
Bảo bảo chính là rối rắm cái màu sắc kia!! Vì sao ai làm quần áo, giày gì đều là hướng màu đỏ may vá a? Tiểu hài tử liền không có lựa chọn quyền lợi a!! Những gì cậu mặc đa số là màu đỏ, màu sắc khác chỏ là số ít.
Thật là tâm mệt! Khụ khụ, bất quá có thể thu được lễ vật vẫn là thực vui vẻ làm sao bây giờ?!
Tiểu Ngư Nhi giơ móng vuốt ra nắm lấy liền không thả ra! Ta sờ sờ, ta cho vào miệng gặp luôn! Ai nha!! A nha! Thật là không tồi! Thêu thùa giống như dùng những cái máy của hiện đại.
Hưng a cha quả là toàn năng! Có thể làm điểm tâm ngon, lại may vá cực tốt.
Thật tốt! Trong nhà có a cha may vá cũng được, nhưng làm giày vẫn kém Hưng a cha một xíu.
Còn tổ cha lại kém hơn một chút, thảm hại nhất chính là tiểu thúc cha.
Hắn tính tình tương đối hoạt bát, ngồi không được, rất khó yên tĩnh một chỗ để may vá.
Bất quá, trù nghệ của tiểu thúc cha lại không tồi, a cha bọn bọ ở bên làm trợ thủ, nhóm lửa gì đó chẳng hạn.
Bảo Bảo tự mình vui vẻ, Mao Mao một tay cầm miếng bánh táo, một tay dắt Đào ca nhi tới chỗ Viên Viên chơi.
Ân hừ! Chủ yếu là muốn khoe khoang với đồng bọn..