Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi – Chương 32
Edit & Beta: Minmin
Tiểu Ngư Nhi thấy những người khác đều đã trở về phòng của mình, vì thế cậu cũng trở về phòng ngủ.
Cậu chuẩn bị đêm nay tiến vào trong không gian đem khoai tây đều đào lên hết, giữ lại một chút cho mình ăn, còn lại thì đem đi gieo trồng một lần nữa.
Tiểu Ngư Nhi vào phòng khóa cửa, liền trực tiếp đi vào trong không gian, ở trong đây cảm giác vẫn là thấy thư thái.
Trước là cậu đi vào trong phòng ngủ lấy bộ đồ thể thao ra thay làm việc.
Bộ đồ quần áo này là ngắn tay nên khi làm việc sẽ rất thoải mái.
Thay đồ xong, cậu cầm cái cuốc nhỏ và sọt trúc đi đào khoai tây.
Khoai tây ở trong không gian lớn lên rất tốt, cho nên một gốc cậu đào lên được rất nhiều củ.
Cậu còn sợ bỏ sót, nên là mỗi một gốc, cậu tận lực đào bới ở trong đất một cách cẩn thận.
Cứ như vậy, không bao lâu liền đào được thật nhiều, sọt trúc cũng rất nhanh đầy.
Tiểu Ngư Nhi đem khoai tây đổ ra một bên, lại tiếp tục đi đào những gốc còn lại.
Lần này đào khoai tây xong, mất khoảng thời gian rất lâu.
Khoai tây được chất thành một đống lớn.
Cậu đào xong liền có cảm giác mệt mỏi, nên đứng dậy đi rửa sạch tay, đi tới bên bờ suối uống một ngụm nước.
Uống xong nước suối, cảm giác cả người sảng khoái, mọi mệt nhọc đều trở thành hư không.
Cậu lại đi nhấm một chút rượu.
Tiểu Ngư Nhi cầm chén đi tới vại rượu.
Đem cái nắp mở ra liền múc một chén, lại ngửi được một mùi hương tinh khiết và thơm khiến người mê say.
Cậu uống hai chén không sai biệt lắm, bắt đầu đã có điểm say.
Liền đậy cái nắp lại chuẩn bị trở về ngủ.
Cậu trở lại về tiểu viện, trước lấy nước lau sạch toàn thân mới thay đổi quần áo lên giường ngủ.
Một giấc này ngủ đến phi thường thoải mái, lúc cậu tỉnh lại liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân thư thái.
Tiểu Ngư Nhi duỗi hạ lười eo chuẩn bị rời giường.
Tiểu Ngư Nhi rời giường được một lúc, không biết bên ngoài là giờ nào, nên đi ra không gian.
Cậu vừa ra không gian phát hiện sắc trời còn rất tốt.
Đại khái là vừa quá giờ Sửu.
Cậu thấy còn sớm, mà ở ngoài này lại không ngủ được, cậu tiếp tục tiến vào không gian.
Ở bên trong không gian, cậu đem vị trí gieo mầm khoai tây chia ra từng mảnh, ngồi cắt đống khoai tây kia được một nửa, cảm thấy rất đói bụng liền đi vào phòng bếp lấy củ khoai tây luộc lần trước ăn.
Ăn xong lại còn hái thêm một chùm nho ăn.
Sau khi no bụng, cậu tiếp tục công việc cắt khoai tay dang dở, chờ xong hết toàn bộ, liền thay lại quần áo rồi ra ngoài.
Cậu rời khỏi không gian thì thấy trời đã hửng sáng, gần đến giờ Mão.
Cậu không vào không gian nữa, mà đi ra phòng ngủ.
Trước tiến là đi nhà xí một chuyến, rồi bắt đầu múc nước súc miệng rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong thì vào nhà bếp nhóm lửa.
Nghĩ nghĩ nên làm bữa sáng sớm một chút, ban ngày có rất nhiều việc.
Lúc Tiểu Ngư Nhi bắt đầu làm cơn sáng, tổ cha cũng đã rời giường.
Chờ cậu nhóm lửa tốt, đem rượu rót trong nồi, tổ cha đã đi vào đến nhà bếp.
Bên ngoài cũng nghe được âm thanh của những người khác rời giường.
Sau đó a cha đi vào phòng bếp, liền không phép Tiểu Ngư Nhi ở trong bếp.
Muốn bảo cậu đi hái rau trong vườn rau, cơm sáng để người lớn nấu.
Tiểu Ngư Nhi cũng không nhiều lời, bưng rổ rau đi vào vườn rau.
Mấy ngày trước rau trong vườn mới bán, hiện tại cũng không có bao nhiêu trưởng thành.
Cậu trực tiếp đi vào trong không gian để hái rau.
Sau khi hái rau đầy rổ, nhân tiện cậu tưới nước suối cho rau trong vườn.
Bận rộn xong thì mang rau chuẩn bị về nhà.
Cậu hái rau về một lúc, thấy trong bếp không còn việc gì làm, cơm sáng cũng không có nấu nhanh như vậy.
Liền muốn đi ra sau núi thả đàn gà ra ngoài.
Cậu tới phía sau núi rồi lấy thức ăn bỏ vào máng cho chúng ăn, sau đấy lại đổ nước cho chúng uống.
Xong xuôi, cậu đi một vòng quanh núi, nhìn rau dại trên núi, thấy đàn gà ăn gần hết.
Mới nhớ ra đã lâu rồi không có chú ý rau dại trên núi, số lần tưới nước suối không gian cũng ít, chả trách chúng đã ăn gần hết.
Gần đấy chắc phải thường xuyên tưới nước suối cho rau dại rồi, cậu nhanh chóng thừa dịp sắc trời còn sớm, không có người bên ngoài, đem rau dại toàn bộ trên núi tưới một lần.
Tiểu Ngư Nhi đang bận tưới rau dại trên núi, diện tích trên núi tương đối lớn, cho nên không để ý tới thời gian trong ngày.
Chờ cậu nghe thấy có người gọi tên mình xuống núi, mới nhận ra đã hơi muộn rồi.
Mao Mao ca ở dưới chân núi gọi cậu về nhà ăn cơm.
Tiểu Ngư Nhi đáp lời ca ca rồi cấp tốc tưới nước.
Cậu nhanh chóng đem tưới hết một lần, lúc này mới nhanh chân xuống núi.
Khi Tiểu Ngư Nhi về đến nhà, cơm sáng đã bày sẵn trên bàn ở nhà chính, a cha đang dọn cơm.
Cậu đi rửa tay trước, vừa vào nhà tổ cha liền nói: “Tiểu Ngư Nhi sao đi lâu vậy? Mau vào ngồi ăn cơm.
“
Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng đáp ứng nói: “Ta ở trên núi bận rộn một hồi.” Sau đó liền vội vàng ngồi xuống.
Cơm sáng nhìn chung không phong phú bằng bữa trưa và bữa tối.
Nhưng hiện tại Lâm Chính Trạch đang ở Thẩm gia nên bữa ăn của nhà họ cũng đã cải thiện rất nhiều.
Cũng giống như bữa cơm sáng hôm nay, nếu chỉ có người một nhà ăn thì khẳng định là cơm gạo ngô trộn với cơm gạo lứt.
Vào lúc tốt hơn, mới ăn cơm gạo trắng.
Nhưng bây giờ Lâm Chính Trạch ở đây, cơm gạo ngô gì đó thì ngẫu nhiên ha ha nếm thử mới mẻ một chút, nếu ăn liên tục thì khẳng định Lâm đại công tử chịu không nổi.
Hơn nữa, lúc người hầu Nguyên Bảo rời đi có nói thân thể của thiếu gia nhà họ không tốt lắm, hiện tại tuy nói không cần uống thuốc, nhưng vẫn là cần điều trị, đưa lại đây 5 lượng bạc nói là tiền cơm.
Đẩy đẩy đều không xong nói: “Công tử nhà chúng ta ăn được không tốt lắm.
nếu nhà các ngươi có thức ăn gì tươi ngon đều có thể để cho hắn ăn thử, tiền bạc khẳng định sẽ trả đủ cho các ngươi.”
Cứ như vậy, Thẩm gia bây giờ mỗi bữa cơm đều là cơm gạo trắng cùng gạo lứt, hơn nữa cơm làm cho Lâm Chính Trạch ăn luôn là cơm gạo trắng.
Trong nhà vốn dĩ không có nhiều gạo trắng, cũng may mà lúc Lâm Chính Trạch đến đây mang theo rất nhiều gạo trắng tốt, mặt khác còn gạo kê, thịt heo.
Gạo kê dùng đế nấu cháo, Lâm Chính Trạch mỗi bữa sáng có thói quen đều ăn cháo, y ăn không vô cơm khô.
Cho nên bữa sáng hôm nay nấu cơm khô còn có cháo gạo kê sền sệt.
Lâm Chính Trạch đã nói qua cùng tổ cha, mỗi bữa sáng có thể nấu nhiều cháo, như thế mọi người đều có thể uống.
Nhưng tổ cha cảm thấy như vậy không được: “Lâm công tử, không cần nấu quá nhiều, chính ngươi uống là được rồi, người trong nhà ban ngày đều làm việc nặng, chỉ uống mỗi cháo thôi thì khẳng định không chịu nổi.
Chúng ta đều đã quen ăn cơm khô rồi.
“
Lâm Chính Trạch nói: “Tổ cha, ngươi cũng đừng khách khí với ta, cũng không phải là muốn các ngươi đều cùng ta uống cháo.
Chỉ là hôm nay là bữa cơm sáng đầu tiên ở nhà các ngươi, cho nên để mọi người đều uống đi, nếu không thích thì uống ít hơn, ăn thêm cơm khô là được rồi.
Về sau cơm sáng không cần nhiều như vậy, chỉ là bọn nhỏ nếu thích thì ăn đủ no là được.
Yên tâm, nếu gạo kê hết, ta lại nói Nguyên Bảo mang tới nữa.
“
Tổ cha nghe y nói như vậy, liền nói: “Ngươi tới nhà chúng ta làm khách, còn phải tự mình mang lương thực.
Thật là xin lỗi, trong nhà cũng không có thứ gì tốt để tiếp đãi ngươi.”
Lâm Chính Trạch cười nói với hắn: “Tổ cha, ngươi đừng khách khí như vậy, không phải ta thấy các ngươi đi lên trấn mua rất phiền phức sao, cho nên ta tới liền tiện mang theo.
Hơn nữa ta ở nhà các ngươi cũng ăn không ít đồ ngon rồi.”
Thấy y nói như vậy, tổ cha mới không nói gì thêm nữa.
Vì vậy, khi Tiểu Ngư Nhi ngồi ăn cơm, liền phát hiện ngoài cơm khô thường ăn còn thấy cháo kê.
Cậu đã thật lâu không có uống cháo gạo kê, cậu rất nhớ.
Cho nên cơm sáng này không có ăn cơm khô, vẫn luôn uống cháo kê.
Thẩm gia cùng những người khác nếm thử, nhưng cuối cùng chỉ có mấy hài tử và Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn cùng Lâm Chính Trạch uống cháo.
Còn lại mọi người ăn cơm gạo khô.
Vẫn là cảm thấy cơm gạo khô vẫn tốt hơn, uống cháo liền cảm giác trong bụng tất cả đều là nước.
Rất dễ đói.”
Lâm Chính Trạch nhìn tình hình cơm sáng, cùng tổ cha nói: “Tổ cha, về sau nấu cháo gạo kê cho ta cùng bọn nhỏ là được.
Những người khác muốn ăn thì có thể nấu thêm.”
“Được, về sau ta sẽ nấu nhiều thêm.”
Sau khi mọi người ăn xong, dọn dẹp bát đĩa chuẩn bị đi làm.
Hôm nay, công việc của hầu hết mọi người là tách hạt ngô.
Chỉ có phụ thân và tiểu thúc thúc mang theo Mao Mao ra ruộng tiếp tục khiêng cây ngô đã phơi khô về nhà.
Qua mấy nữa phải cày ruộng, muốn thu hoạch sạch sẽ vụ thu này đi, để chuẩn bị cấy vụ đông.
Lúa mì cần phải được gieo trồng sớm.
Chỉ là hiện tại nếu như muốn cày đất đai thì cần phải đến nhà Thôn trưởng gia mượn bò, bằng không chỉ dựa vào sức người thì nhất định sẽ không đủ.
Cũng may, vụ thu năm nay ở Thẩm gia thu hoạch sớm, ruộng đất đã được dọn sạch.
Những nhà khác vẫn còn đang bận rộn.
Nên là nhà họ có thể mượn gia súc cày ruộng đất trước khi mọi người đều mượn.
Thẩm Đại Ngưu nghĩ trước khi ra ruộng thì đến nhà thôn trưởng trước, chuẩn bị nói chuyện mượn bò.
Cũng may hôm nay cơm sáng ăn sớm, hiện tại sắc trời còn sớm.
Thôn trưởng gia chắc là chưa đi làm.
Thẩm Đại Ngưu ăn xong cơm liền đi ra ngoài, tiểu thúc cùng Mao Mao xuống ruộng trước.
Sau khi bọn họ rời đi, tổ phụ và những người khác bắt đầu tách hạt ngô.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn cùng Lâm Chính Trạch học tập trong phòng chính.
Đây là Thẩm Đại Ngưu thấy y rất hiểu biết, liền muốn mấy nhi tử trong nhà theo Lâm Chính Trạch học tập.
Chẳng qua là hôm nay Mao Mao xuống ruộng, cho nên chỉ có ba tiểu tử kia…