Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi – Chương 30
Edit & Beta: Minmin
Thẩm gia rốt cục cũng đã hoàn thành công việc bóc vỏ ngô sau bao ngày bận rộn, sau khi bóc xong lại tiếp tục tách hạt.
Tách hạt còn rắc rối và lâu hơn so với bóc vỏ.
Ngô nhà Tiểu Ngư Nhi vừa mới bắt đầu phơi, không có nhanh khô như vậy.
Mà hiện tại muốn tách toàn bộ hạt đều phải dùng tay.
Bất quá cái này không vội, có thể vừa phơi khô vừa tách hạt.
Mấy ngày nay bận rộn như vậy cứ trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Chính Trạch ngồi xe ngựa đi đến Thẩm gia.
Gã sai vặt có khuôn mặt trẻ con kia cũng đến, xuống xe, gặp qua mọi người Thẩm gia, sau đó đem đồ trên xe dọn xuống.
Chủ yếu là một ít đồ vật dùng hằng ngày của Lâm Chính Trạch, còn có một ít chăn bông, ga giường.
Ngoài ra, Lâm Chính Trạch còn mang tới cho Thẩm gia một ít điểm tâm cùng lễ vật.
Thẩm gia mọi người giúp đỡ đem đồ vật đều an bài xong, Lâm Chính Trạch mang lễ vật đến đưa cho mọi người.
Thẩm Đại Ngưu ngượng ngùng nói: “Lâm công tử đắt quá đi, ngươi mang cái gì đâu, người cứ trực tiếp đến đây là được rồi.”
Lâm Chính Trạch nói: “Một chút tâm ý, đều là không có cái gì đánh tiền.”
Mọi người trong nhà gặp lại Lâm Chính Trạch đều phi thường cao hứng.
Liền cùng ngồi xuống hàn huyên một chút, Tiểu Ngư Nhi cùng a cha bọn họ nhanh chóng mang nước trà hoa cúc lại.
Ngồi nói chuyện trong chốc lát, Thẩm Đại Ngưu lại đi lấy điểm tâm mứt ra chiêu đãi Lâm Chính Trạch cùng gã sai vặt.
Tiểu Ngư Nhi cùng a cha đi vào nhà bếp làm cơm sáng.
Ăn xong cơm sáng, gã sai vặt Nguyên Bảo liền đánh xe ngựa trở về trên trấn.
Lâm Chính Trạch không cho gã lưu lại.
Thẩm gia lấy điểm tâm mứt cho Nguyên Bảo mang đi.
Cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút.
Lâm Chính Trạch liền hỏi: “Hiện tại trong nhà đang làm công việc gì vậy?
Thẩm Đại Ngưu trả lời nói: “Bây giờ chủ yếu là tách hạt ngô, quá mấy ngày nữa đi ra ruộng khiêng thân cây ngô về nhà.
Lại chờ thêm mất ngày, là trong thôn bắt đầu thu hoạch vụ thu, sau đấy mới bắt tay vào công làm mứt.”
Lâm Chính Trạch nghe vậy liền nói: “Vậy ngày thường các ngươi lúc nào đi làm, ta cũng muốn đi xem một chút.”
Thẩm Đại Ngưu thấy y nói như vậy, cũng không có khách sáo với y.
Nói nữa, ngô vẫn là tách hạt ra sau khi phơi khô, như thế sẽ cất giữ sớm hơn.
Thẩm gia mỗi người đều dựa theo ngày thường phân công, bắt đầu làm việc.
Lâm Chính Trạch nhìn xem trong chốc lát, cảm thấy hẳn là có thể làm được, liền nghĩ nghĩ chính mình cũng thử xem.
Những người khác nhìn thấy bộ dáng hứng thú của y như vậy, cũng không ngăn cản y làm.
Cứ như vậy, Lâm Chính Trạch ở Thẩm gia liền bắt đầu dưới sự hướng dẫn của mọi người rồi học tập tách hạt ngô.
Vừa mới bắt đầu bởi vì không có nắm được trọng điểm, thường dùng sức quá quá độ, hoặc là không có lực.
Như vậy hiệu suất không cao còn khiến người mệt mỏi, tay cũng rất dễ đau.
Thẩm Đại Ngưu thấy vậy liền nói: “Kỳ thật cái này rất dễ làm, chính là vừa mới bắt đầu thì không có làm quen, làm nhiều thì tốt rồi.
Các công việc ở nông gia đều không khó học, thường xuyên làm thì sẽ làm càng tốt.
Ngươi lần đầu tiên làm cũng đừng làm lâu quá, như thế sẽ rất đau tay.”
Lâm Chính Trạch nhìn bàn tay mình đã bắt đầu hồng hồng, lại nhìn những người khác đều không có việc gì.
Liền cảm thấy hơi ngại nói: “Ừ.
Ta còn rất thiếu kinh nghiệm.
Làm nhiều rồi thì sẽ tốt hơn.”
Thẩm Đại Ngưu cười nói: “Ngươi lại không cần dựa vào mấy cái này để kiếm tiền, không cần phải luyện thành đâu.
Nhìn cảm thấy hứng thú, mới lạ, hiểu một chút cách làm là được rồi.
Tay kia của ngươi cũng không thích hợp làm việc nhà nông, tay chúng ta đều thô, cho nên làm việc cũng không dễ dàng bị thương.”
Nói xong, liền đưa bàn tay lớn cho y xem.
Lâm Chính Trạch nhìn xuống, xác thật là vậy, bàn tay Thẩm Đại Ngưu thực thô ráp, tràn đầy vết chai.
Nhìn hắn xoa tách hạt ngô lâu như vậy, trên tay cũng không có một chút biến hồng.
Y nhìn nhìn lại chính mình vẫn thường xuyên sống trong nhung lụa, da thịt đôi bàn tay vẫn luôn non mịn.
Đã đỏ một mảng lớn, còn có cảm giác nóng rát.
Y đây mới cảm nhận được sinh hoạt của thôn dân không dễ dàng gì, đây mới là công việc đơn giản nhất, nghe nói cùng với công việc nhà nông khác đã là vô cùng nhẹ nhàng rồi.
Bọn họ đang nói, Tiểu Ngư Nhi cũng đã giúp đỡ tổ cha dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, cho heo ăn tốt.
Liền chuẩn bị đi ra sau núi.
Thẩm Đại Ngưu thấy cậu chuẩn bị ra cửa, liền nói với Lâm Chính Trạch: “Lâm công tử, ngươi đừng ở đây làm cái này, hiểu biết một chút là tốt rồi.
Tiểu Ngư Nhi muốn đi ra sau núi nhìn đàn gà, ngươi xem, nếu như không ngươi cùng hắn đi ra ngoài cùng nhau, cũng có thể ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.”
Lâm Chính Trạch nghe xong cũng có thấy có lý, liền đáp ứng đứng dậy.
Y trước đi rửa sạch tay, uống một chút trà hoa cúc rồi mới chuẩn bị cùng Tiểu Ngư Nhi cùng nhau ra cửa.
Cậu thấy Lâm Chính Trạch muốn cùng mình ra ngoài, liền cầm một cái ống trúc đựng nước trà hoa cúc vào trong mang theo.
Cũng đi lấy hai cái mũ rơm, đưa cho Lâm Chính Trạch đội lên đầu, chính cậu cũng đội lên đầu một cái nói: “Hiện tại trời càng ngày càng nóng, liền đội mũ trước đi, cũng có thể chắn cái nắng thiêu đốt.
Chúng ta cũng phải đi nhanh rồi về, về muộn sẽ còn nóng hơn.
“
Lâm Chính Trạch điều chỉnh mũ rơm, nói: “Ừ.
Không có vấn đề.
Thân thể của không được tốt lắm, đi ra lên núi dạo một lát cũng được.”
Nói xong bọn họ liền cùng nhau ra cửa.
Lâm Chính Trạch đi theo Tiểu Ngư Nhi đi trên một con đường nhỏ, rất nhanh đến phía sau của chân núi.
Y bởi vì lần đầu tiên tới nông thôn, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ.
Đi một đường rất chậm, phần lớn là quan sát phong cảnh xung quanh.
Tiểu Ngư Nhi thấy y xem đến đầy hứng thú, liền nói: “Thôn của chúng ta có núi bao quanh.
Ngọn núi nhỏ này chẳng qua là sườn núi khuất nẻo.
Kỳ thực là ở ngọn núi lớn phía trước, mới là rừng già núi sâu.
Hoa cúc nhà ta dùng để pha trà cũng chính là hái ở trong núi kia.
Bên trong có rất nhiều thứ hoang dại, nhưng mà cũng rất nguy hiểm.
Núi sâu cơ bản là không có ai dám đi vào.
Đi săn thú cũng chỉ loanh quanh ở bên rìa bên ngoài địa phương thôi.
Ta còn nghe mọi người nói, sâu bên trong núi có lang, báo gì đó.”
Lâm Chính Trạch nghe xong rất có hứng thú: “Lần trước phụ thân ngươi mang hai con hươu kia cũng là vào trong núi săn hả?”
Tiểu Ngư Nhi nói: “Ừ, chúng ta cùng với Trương thợ săn ở trong thôn cùng nhau săn, chính là ở bên trong ngọn núi lớn kia.
Hiện tại ngươi có thể nhìn đến, gọi là Mũ Phong Sơn.
Ngươi nhìn xem có giống không?”
Lâm Chính Trạch nhìn theo hướng tay cậu chỉ, xác thực là một ngọn núi lớn, nhìn qua giống như giang hai tay ra, người khổng lồ đội mũ, ngọn núi này chạy dài đem Thẩm gia thôn vây quanh ở bên trong, cũng tiếp tục kéo dài ra xa.
Y nhìn một chút lại nói: “Quả thực, ngọn núi này nhìn rất lớn.
Kia, nếu sâu bên trong có mãnh thú, chúng sẽ không xuống núi đến đây đi?”
Cậu trả lời y: “Thường thì không, mãnh thú lớn đều ở rất sâu trong núi, sẽ không dễ dàng đi ra ngoài.
Chỉ nghe mọi người nói qua, thời điểm trước kia có heo rừng xuống núi phá hoại hoa màu, nghe nói khi đó trong thôn thường xuyên tập trung hán tử tráng đinh để buổi tối đi tuần tra.
Bất quá mấy năm gần đây đều rất tốt, rất ít thấy heo rừng xuống dưới núi.”
Thấy thế Lâm Chính Trạch nói: “Có thể mấy năm nay mùa mang đều tốt, mưa thuận gió hoà, trong núi cũng có nhiều thức ăn, liền không xuống núi nữa.”
“Đúng vậy, các lão nhân trong thôn cũng nói như vậy a!
Bọn họ một đường chậm rãi nói chuyện cũng đã tới sườn núi, Tiểu Ngư Nhi dẫn Lâm Chính Trạch đi về phía nhà gỗ nhỏ, lúc ở ngoài cửa nói: “Ngươi cứ ở bên ngoài đi.
Tuy rằng trong đây thường xuyên quét dọn, nhưng vẫn có mùi không được, ta muốn vào thả chúng ra, tiện thể cho chúng ăn và uống nước.” Nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Lâm Chính Trạch nghe cậu nói xong liền đứng ở bên ngoài cửa không động đậy.
Trong chốc lát, liền nghe được âm thanh ríu rít, thanh âm càng ngày càng gần, liền nhìn thấy một đoàn gà choai choai đang nối tiếp nhau chạy ra, Tiểu Ngư Nhi ở bên trong dọn một lúc mới đi ra.
Đi ra ngoài, cậu lấy một ít lá cải ở trong sọt tre mang cho bầy gà cũng thỏ ăn.
Lâm Chính Trạch thấy cậu bận bịu làm việc.
Nói: “Này là mấy thứ gà ăn sao?”
Tiểu Ngư Nhi trả lời y: “Đúng vậy, ngày thường là chuẩn bị ngô đã nghiền lát trộn với nước mang cho chúng ăn.
Có đôi khi sẽ dùng cám.
Bất quá những thứ đó đều không đủ, nên thường thường mang lá cải cho chúng ăn, những cái lá đó đã già rồi, người không dùng nấu ăn được.
Hương vị của nó tương đối được, nên đàn gà cũng thích ăn.
Ban ngày đem chúng thả ra, tự ở trên núi tìm kiếm sâu gì đó ăn, buổi tối thì chính mình đi lùa chúng về, đến lúc đó đem lùa chúng đến nhà gỗ, đóng cửa kỹ là được.”
Cậu nói tiếp: “Thực ra cũng không mất nhiều thời gian.
Chỉ cần thỉnh thoảng dọn ph@n sạch sẽ, phòng ngừa cẩn không làm cho bọn chúng bị bệnh.”
Lâm Chính Trạch nghe còn có nhiều việc vụn như vậy, liền nói: “Người trong thôn làm cái gì đều không dễ dàng.
Bầy gà kia nuôi bao lâu thì mới có thể lớn?”
Tiểu Ngư Nhi nhìn qua bầy gà, đều là đoàn gà con nuôi từ nhỏ đến tận bây giờ.
Hiện tại nhìn mấy tháng qua nuôi đã lớn hơn rất nhiều, nhìn thực không tồi.
Liền nói: “Gà con nuôi từ nhỏ, phải nuôi ít nhất hơn một năm mới có thể khá lớn, còn có gà mái già nuôi 2, 3 năm, chủ yếu là để đẻ trứng.
Nhìn gà nhà ta mà nói, đại khái mùa xuân sang năm là có thể bán được rồi.”
Lâm Chính Trạch thấy thế nhanh chóng bàn chuyện làm ăn luôn, nói: “Vậy là gà nhà các ngươi cũng chuẩn bị bán được rồi đi? Ta ăn thịt gà cùng trứng gà của nhà các ngươi, hương vị đều rất ngon, đến lúc đó hãy bán cho tửu lâu của nhà chúng ta đi?”
Tiểu Ngư Nhi suy nghĩ nói: “Ta phải suy xét đã.
Bận rộn xong khoảng thời gian này, ta còn định mua thêm con gà con nữa, khả năng sang năm mua rất nhiều.
Nếu có bao nhiêu thì khẳng định sẽ bán cho ngươi, cũng có cả trứng gà nữa.
Chỉ là ta vốn nghĩ, sang năm dồn tiền bạc để chuẩn bị mua một cửa hàng nhỏ ở trên trấn, chuyên dùng để bán đồ làm thức ăn.
Đến lúc đó cũng muốn bán cả gà đi.”.