Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 17


Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi – Chương 17


Edit & Beta: Minmin
Bán xong lượng mứt, Tiểu Ngư Nhi cũng không bận bịu lắm.

Trong nhà làm mứt, vườn rau cùng với cho gà con sau núi ăn đều có a cha bọn họ giúp đỡ.

Dưới ruộng cũng mới bắt đầu cày cấy, phải mất một khoảng thời gian mới thu hoạch.

Bạn học Tiểu ngư Nhi bây giờ cực kỳ thảnh thơi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, đã rất lâu rồi Tiểu Ngư Nhi không có chơi đùa cùng cặp song sinh.

Hôm nay đều đem toàn bộ thời gian để bồi bọn nhóc, nghĩ xem nên chơi cái gì mới được.

Thẩm Tuấn mới 8 tuổi nói muốn đi bờ sông chơi, nhìn thấy cặp song sinh cũng muốn đi, Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị mang theo bọn họ tới bờ sông nhìn xem.

Thuận tiện cậu cũng mang quần áo đi giặt, liền dùng chậu nhỏ bỏ quần áo bẩn vào trong, còn bỏ một ống tre đựng nước cùng một ít hoa quả với mứt vào trong tay nải nhỏ, rồi mang theo bọn họ ra cửa.

Viên viên cũng chạy theo đằng sau.

Sau khi ra khỏi nhà, họ đi thẳng ra con đường nhỏ trước cửa, đi ngang qua nhà của hai người hàng xóm, liền nhìn thấy được cánh đồng.

Thẩm Tiểu Ngư đang đi trên con đường nhỏ của cánh đồng, làn gió nhẹ thổi qua, những cây lúa sắp chín vàng cũng theo sức gió từng đợt một đợt một phập phồng.

Cặp song sinh cùng Viên Viên đùa giỡn phía trước chạy qua chạy lại, không cẩn thận liền bị té ngã.

Tuấn Tuấn chạy nhanh tới đỡ chúng dậy.

Tiểu Ngư Nhi cùng bọn nhóc vừa nói cười vừa chậm rãi đi hướng bờ sông.
Đây là con sông nhỏ chảy giữa thôn, đem thôn chia làm hai nửa, hai bên sông là bộ phận cánh đồng.

Mà nhà cửa nằm rải rác dưới hai bên chân núi, toàn bộ thôn nằm chính giữa của hai ngọn núi, chỉ là hai ngọn núi này đều không có kép lại, ở giữa có một khe hở dài và hẹp, chính là lối đi từ thôn ra bên ngoài.

Bọn họ thực mau liền đi tới bờ sông nhỏ.

Nước sông tốc độ chảy chậm, trên sông còn có một cây cầu đá nhỏ, liên thông thôn dân hai bên.

Bên cạnh hai bên cầu đá đều có mấy tảng đá lớn bằng phẳng, nằm gần dòng nước.


Những phiến đá lớn này đều được dân làng dùng khi giặt quần áo.

Mỗi khi thời tiết đẹp, nơi này chính là địa điểm náo nhiệt nhất.

Thường xuyên có rất nhiều người ở xếp hàng chờ, bởi vì chỉ có mấy phiến đá dùng để giặt đồ.

Đương nhiên nơi này cũng là chỗ bát quái tốt nhất của đám phu lang trong thôn.

Nhóm phu lang ở chỗ này giặt quần áo, hài tử trong nhà cũng trực tiếp mang theo tới cùng, vừa giặt quần áo vừa thuận mắt coi chừng.

Bên cạnh bờ sông còn có hai khối đất trống cho bọn nhỏ chơi đùa, như vậy bờ sông càng náo nhiệt.

Thật ra, Tiểu Ngư Nhi cũng không thường xuyên tới sông, trước đây cậu không được phép giặt quần áo ở đây bởi vì cậu còn khá nhỏ, hơn nữa quần áo trong nhà là đa số do tiểu thúc cha thường xuyên mang đi giặt.

Khi cậu lớn lên thì bận rộn trồng trọt, những lúc rảnh rỗi cũng không thích chạy ra ngoài.

Nói trắng ra thì bạn Tiểu Ngư vẫn là một trạch nam như đời trước =.=
Hôm nay, bọn họ đến tương đối sớm nên không phải xếp hàng, trực tiếp tìm tới phiến đang nằm nhàn rỗi kia =)))))
Phiến đá này quanh năm suốt tháng có nước chảy qua cùng với mọi người khi giặt quần áo chà xát, đều đã trở nên phi thường bóng loáng.

Ngồi xổm lâu sẽ bị trượt chân.

Cho nên đại độ phận sẽ đặt một hòn đá nhỏ bên cạnh hoặc mang một chiếc ghế nhỏ để tới.

Như vậy có thề ngồi giặt quần áo dễ dàng hơn nhiều.

Tiểu Ngư Nhi tìm được phiến đá nhàn rỗi liền chạy nhanh chiếm trước, chuẩn bị bắt đầu giặt quần áo.

Cặp song sinh giao cho Tuấn Tuấn và Viên Viên, nhìn thấy bọn nhỏ tụ tập ở bên kia liền chạy nhanh đến.

Đang chuẩn bị dặn dò vài tiếng, Tiểu Ngư Nhi liền sững sờ! Bị mắc nghẹn ở họng không nói ra được.

Ở nhà đã không phải nói là cùng nhau tới chơi sao? Như thế nào đã bị vứt bỏ một bên.

Bên cạnh có một phu lang trẻ tuổi cũng đang giặt quần áo, thấy vẻ mặt của Tiểu Ngư Nhi, cho rằng cậu hâm mộ bọn đệ đệ có thể đi chơi, mà cậu lại phải làm việc.

Liền phi thường đồng tình cùng an ủi cậu: “Không có việc gì, nhóm tiểu tử thường ham chơi, chờ ngươi giặt xong có thể cùng mấy tiểu ca nhi chơi đùa.


Quần áo ta cũng không nhiều, đợi giặt xong thì có thể giúp ngươi.

Làm cho ngươi sớm một chút có thể đi qua chơi”
Chờ hắn nói hết câu, Tiểu Ngư Nhi mới phản ứng lại.

Liền nhanh lên tiếng cự tuyệt: “Thúc cha hảo, ta không phải muốn đi chơi.

Cảm ơn ngươi nha, nhưng không cần, ngươi giặt xong quần áo cũng còn có việc khác, liền không phiền toái ngươi.

Ta từ từ giặt là được”
Phu lang kia cho rằng cậu ngượng ngùng nên nhanh chóng nói: “Không có chuyện vội, yên tâm đi! Ngươi là Tiểu Ngư Nhi của nhà Đại Ngưu Ca phải không? Ngươi xem ta biết ngươi đi.

Ngươi rất ít ra cửa nên không có biết ta đi.

Nhà ta ở gần nhà các ngươi, cách khoảng bốn nhà.

Chúng ta đều là họ hàng.

Phu quân ta cũng họ Thẩm, gọi là Thẩm Lực, theo bối phận thì gọi phụ thân ngươi là đại ca, cho nên ta theo phu quân kêu là Đại Ngưu ca, ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Lực thúc cha”
Vị Lực thúc cha này nói chuyện giống như súng bắn liên thanh, nói xong liền thở không ra hơi.

Làm hại Tiểu Ngư Nhi còn không có kịp phản bác, cũng đã bị hắn nói định ra tới.

Tỏ vẻ chờ lát nữa nhất định sẽ giúp cậu giặt quần áo, còn có về sau cậu có rảnh thì có thể đến nhà bọn họ chơi.

Tiểu Ngư Nhi nội tâm là hỏng mất, cậu nơi nào biểu hiện ham chơi đến như vậy a! Cậu đã 10 tuổi, lớn như vậy, ngươi như thế nào còn sẽ nghĩ cậu cùng bọn đệ đệ giống nhau nơi nơi chơi nha! Ngươi nghe ta giải thích chút đi! Hic hic!!!!!
Chính là Lực thúc cha lại mở lời nói tiếp: “Từ sớm ta đã nghe nói tiểu ca nhi nhà Đại Ngư ca lớn lên không chỉ xinh đẹp, lại còn rất có năng lực.

Thật sự hâm mộ quá! Mỗi lần gặp được a cha ngươi đều cùng hắn nói chuyện rằng muốn ôm ngươi đem đến nhà ta nuôi.

Thật sự là quá thích.

Ta như nào chỉ sinh được cái tiểu tử đâu, nếu sinh được tiểu ca nhi đáng yêu như thì thực quá tốt”
“Trước đó không lâu, a cha ngươi mang tặng nhà chúng ta một sọt rau dưa, nhìn thật tươi non, xào chín lên đã bị hương vị hấp dẫn.


Tiểu nhi tử nhà ta cũng ăn nhiều thêm một bát cơm so với ngày thường.

Nghe a cha ngươi nói đều là chính ngươi trồng ra.

Thật là tuyệt vời! Còn nhỏ tuổi mà đã có năng lực như vậy.”
Tiểu Ngư Nhi căn bản không chen được một lời vào, vị này nói sang sảng vậy, sự nhiệt tình của Lực thúc cha căn bản không cần phải bàn cãi.

Cho nên cậu ngẫu nhiên ân ân hai tiếng, tỏ vẻ mình đang chăm chú nghe.

Có đôi khi thật sự là bị khen đến quá mức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, liền đáp lại: “Nào có! Không có được như thúc cha nói vậy đâu.”
Lực thúc cha thấy mặt cậu còn đỏ, liền càng nói hăng say: “Ai ui! Còn đỏ mặt nha! Thật là quá đáng yêu.”
Tiểu Ngư Nhi cũng không chịu thua kém, liền bắt đầu khen hài tử nhà bọn họ: “Ta nhưng không có tốt như vậy a! Tiểu hài tử nhà các ngươi mới đáng yêu! Nghe nói là hắn rất ngoan.”
Nghe được chính tiểu hài tử mình được khen, đề tài lập tức chuyển qua trên người hài tử: “Ai! Cái tiểu tử kia nhà ta ấy à, có đôi khi thực ngoan, thường hay mang nước tới cho ta uống.

Trong lòng thực ấm áp nha! Hơn nữa da của hắn cũng thực mịn màng.

Bất quá lại đặc biệt thích ăn, nhưng lại tham ăn! Nhìn thấy con nhà người ta ăn cái gì là phải muốn được ăn cái đó, quỷ nhỏ tham ăn gì đâu.”
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng không thể che giấu được vẻ tự hào trên khuôn mặt, Không có bậc cha mẹ nào mà không thích người ta khen con mình đâu.

Tiểu Ngư Nhi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không có túm lấy mình mà mạnh mẽ khen nữa.

Lúc này Tiểu Tuấn tiến lại đây tìm cậu xin nước uống, nói cặp song sinh khát.
Tiểu Ngư Nhi liền đem cái tay nải nhỏ mở ra, đem ống chúc đựng nước cho nhóc, thuận tiện lấy một ít mứt mang cho bọn nhóc ăn.

Lúc này đột nhiên nhớ tới, vừa rồi Lực thúc cha nói nhà bọn họ hài tử thích ăn, liền đưa cho hắn một ít để mang về về cho hài tử ăn.

Đưa mấy lần Lực thúc cha mới nhận lấy: “Như nào không biết xấu hổ đi, ngươi là mang cho Bình Bình, An An (nhũ danh của song sinh – chương 9) để ăn, đưa cho ta rồi một lát lại không đủ ăn.”
“Bọn hắn không cần lo lắng, trong nhà vẫn còn, bọn hắn ăn được đủ nhiều.

Hôm nay mang hơi ít, tiểu đệ đệ nhà các ngươi nếu thích ăn, ta buổi tối trở về lại đưa qua thêm.”
Lực thúc cha nhanh chóng nói: “Đủ rồi, đủ rồi.

Hắn cũng không ăn được nhiều, cảm ơn ngươi!”
Lúc sau vẫn ra Lực thúc cha giúp cậu giặt quần áo, Tiểu Ngư Nhi cuối cùng vẫn là không có từ chối.

Haha.

Sau khi giặt quần áo xong, bọn họ cùng nhau chuẩn bị về nhà, nhưng trước tiên phải đi tìm bọn nhóc về.

Bọn họ bưng chậu đang chuẩn bị hướng bọn nhỏ tìm, liền thấy một tiểu hài tử chạy tới nói: “Ngươi là Tiểu Ngư Nhi ca ca đi? Cặp song sinh nhà các ngươi đang bị người đánh, Tuấn Tuấn ca ca bảo ta chạy đi tìm ngươi.”
Tiểu Ngư Nhi nghe xong, sợ tới mức đem chậu nhỏ trên tay nem qua một bên, nhanh chân chạy theo hướng tiểu hài tử.

Lực thúc cha ở đằng sau cũng vội vàng đem chậu quần áo cậu vừa ném đi bưng trên tay, cũng theo ở phía sau chạy tới.


Khi Tiểu Ngư Nhi chạy đến đó, liền nhìn thấy bọn trẻ đã vây thành một vòng ở đằng kia, có tiếng mắng chửi mắng nhiếc cùng tiếc khóc truyền ra.

Tiểu Ngư Nhi gấp tới độ hét lớn một tiếng, liền lách người qua một bên đi vào.

Liền nhìn đến cặp song sinh một thân chật vật đứng ở đó, trên khuôn mặt nhỏ còn có mấy vệt đỏ, quần áo trên người hỗn độn, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu chân.

Cậu cho rằng bọn nhóc bị thương, chạy nhanh qua ôm lấy kiểm tra một phen, cuối phát hiện trừ bỏ vết đỏ trên mặt cùng trên lưng có mấy vết như vậy, những chỗ khác cũng không có vấn đề gì lớn.

Bọn nhóc đều không có khóc, vẫn còn đang ở một bên cổ vũ cho Tuấn Tuấn ca ca cố lên.

Tiểu Ngư Nhi xem đến dở khóc dở cười, cũng liền tạm thời mặc kệ bọn nhóc, ngẩng đầu đi tìm Thẩm Tuấn, mới phát hiện tiểu Tuấn Tuấn đang ở đè một tiểu béo đôn 7, 8 tuổi.

Bên cạnh có mấy tiểu hài tử muốn can ngăn đều kéo không ra được.

Tiểu béo đôn bị đánh đến không có sức lực đánh trả, liền ở nơi đó lớn tiếng khóc lóc mắng chửi ầm ĩ.

Cái miệng xú kia, càng chửi, tiểu Tuấn Tuấn càng đánh không ngừng.

Tiểu Ngư Nhi nhìn tình cảnh này, chắc mấy đứa em của mình cũng không bị thua thiệt nhiều, sợ nếu tiếp tục đánh nhau thì sẽ hỏng, hoặc có người lớn đến thì khó nói.

Liền đi qua kéo Tuấn Tuấn dậy, Thẩm Tuấn thấy Tiểu Ngư Nhi ca ca tới, liền buông lỏng tay.

Lúc này một giọng nói sắc bén từ đó truyền đến: “Là tiểu tử nhà ai đánh biểu đệ nhà ta? Biểu đệ nhà ta chính là trong thành tới, đánh hỏng rồi các ngươi có thể bồi thường sao?
Tiểu Ngư Nhi vừa mới mang Tuấn Tuấn đi qua cùng cặp song sinh đứng chung một chỗ.

Liền nhìn đến một cái ăn mặc hoa hòe lộng lấy, tiểu ca nhi trên mặt trang điểm đậm lắc mông đi tới, hung tợn trừng mắt, liếc mắt Tiểu Ngư Nhi một cái cùng mấy huynh đệ, mới xoay người lại đỡ tiểu béo tử vẫn còn nằm dưới đất khóc lớn.

Lúc này Hưng a cha đi chới, vừa thấy tình hình liền nói nhỏ với cậu: “Đây là cháu của lão Thôn trưởng gia, gọi là Hoa Ca Nhi, là nhi tử tiểu ca nhi của đại nhi tử nhà Thôn trưởng, từ nhỏ lớn lên ở trên trấn, rất ít khi trở về.

Nghe nói gần đây hắn cùng thân trở lại trong thôn thăm nhà tổ phụ hắn.

Tiểu béo tử kia hẳn là hài tử của ca nhi Thẩm Miêu nhà lão Thôn trưởng, Thẩm Miêu cũng là gả tới trấn trên rồi.

Nghe nói gả đến nhà khá tốt, thực cưng chiều hài tử, không dễ dàng chịu nổi ủy khuất.

Thấy bảo Hoa ca nhi gần đây đang coi trọng một thư sinh, chính là thân thích nhà phu quân của Thẩm Miêu.

Hoa ca nhi hiện tại đúng là đang nịnh bợ Thẩm Miêu, cho nên các ngươi tốt hơn hết hãy cẩn thận bản thân trước đi, nhanh chóng chạy về nhà nói với a cha bọn họ một tiếng.

Được rồi, đi về trước đi.”
Cứ như vậy, Tiểu Ngư Nhi dẫn theo bọn đệ đệ, bưng chậu quần áo cùng Lực thúc cha đi về trước, để mặc Hoa ca nhi mắng chửi cùng tiếng khóc của tiểu mập mạp phía sau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.