Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 14


Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi – Chương 14


Edit & Beta: Minmin
Sau hơn mười ngày chuẩn bị, tổ phụ lên núi tìm mấy cây gai về trồng thành vòng quanh sau núi làm hàng rào tự nhiên.

Không chỉ đem gà nhốt trên núi ngăn không chạy xung quanh, cũng có thể tránh xa tầm nhìn của người khác.

Trên núi, Tiểu Ngư Nhi cũng rắc một ít hạt giống rau ở khắp nơi, còn đổ một ít nước suối không gian, chờ chúng lớn lên lấy một phần thức ăn cho gà.

Mặt khác, phụ thân và thúc thúc cũng dựng một ngôi nhà gỗ dùng để che mưa gió.

A cha bọn họ mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, đều đi loanh quanh trong thôn mua thêm gà con về.

Đi một vòng quanh thôn cũng chỉ có 40 hay 50 con.

Nhà ngoại công cũng nghe nói, liền ở trong thôn của họ cũng mua được tầm 50 con, như thế thì cũng đủ không sai biệt lắm.

Sau khi gà con giao đủ, Tiểu Ngư Nhi dùng nước suối uy một lần toàn bộ mới đem thả vào trong núi.

Lấy nước suối trộn lẫn với gạo hạt vàng cho ướt, đồng thời hái một số rau bị sâu hỏng đem thả vào cho chúng ăn.

Bổ đôi cây trúc, một nửa làm máng ăn, một nửa để đựng nước.

Ban ngày liền sáng sớm đem chúng nó thả ra, tự do nuôi thả, đến tối chạy về chuồng ngủ.

Chuồng gà làm giống như kiểu nhà gỗ, phía trên lợp có tranh phơi khô.

Cặp song sinh cũng rất vui vẻ khi thấy nhiều gà con dễ thương như vậy, đều tranh nhau giúp cho gà ăn.

Bất quá, lúc cho gà ăn liền đuổi chúng chạy lung tung, đám gà con muốn ăn cũng không được yên tĩnh, bị đuổi lên đuổi xuống.

Bị a cha răn dạy vài tiếng mới chịu dừng lại.

Kể từ khi nuôi một bầy gà con như vậy, Tiểu Ngư Nhi trở nên vô cùng bận rộn, ngày nào cũng đi lại giữa ruộng rau và sau núi.


Cày cấy bao nhiêu, thu hoạch bấy nhiêu, hai tháng sau thì đám gà con cũng lớn dần, vườn rau dưa trong nhà đã trưởng thành toàn bộ.

Bởi vì được tưới nước trong không gian, nên toàn bộ vườn rau trưởng thành đã rút ngắn gần một tháng, hơn nữa mỗi loại rau đều mọc rất tươi tốt.

Hôm nay vừa đến giờ Mão, cả nhà liền đều vội bận.

Tổ cha chuẩn bị bữa sáng, những người khác bắt đầu mang sọt tre để chuẩn bị hái rau.

Trước khi mặt trời ló dạng, trời còn đang có sương, nhanh chóng hái rau xuống mới còn tươi.

Người lớn đeo sọt lớn trên lớn trên lưng hái đậu que ở trên cao, tiểu hài tử dùng sọt tre nhỏ hái dưa chuột, cà tím gì đó, còn a cha bọn họ phụ trách chuyên môn nhổ củ cải trắng, cải thìa, rau cải…!
Trong nhà,Mao Mao đã đi đến nhà lão thôn trưởng để nói chuyện xe bò trước.

Từ thôn đi lên trấn cách khoảng một đoạn xa, cho nên nếu muốn đi lên trấn thì tốt nhất là chờ xe bò nhà thôn trưởng.

Đặc biệt là muốn mang đồ vật gì ra ngoài bán, phải ngồi xe bò đi.

Lần này nhà bọn họ có lượng rau dưa tương đối nhiều, nên phải nói trước với tiểu nhi tử nhà thôn trưởng tên Thẩm Ninh.
Lần này nhà bọn họ có hai huynh đệ Thẩm Đại Ngưu mang theo Tiểu Ngư Nhi và Mao Mao cùng đi lên trấn, những người khác thì không thể ngồi xe bò.

Mấy tiểu hài tử kia không được đi lên trấn liền nhao nhao đòi mua đồ ăn ngon trở về.

Mọi người nhặt những loại rau tốt bỏ vào hai cái sọt lớn.

Phụ thân liền mang theo đệ đệ và hai nhi tử ra cửa.

Nhà thôn trưởng cách nhà bọn họ không xa, đại khái mất khoảng một chén trà nhỏ là liền tới (10-15p).

Thẩm Ninh đã đánh xe bọn ở bên ngoài cửa đợi bọn họ.

Thấy mấy người Tiểu Ngư Nhi đi ra, liền nhanh chóng giúp mọi người mang sọt rau lên xe trước, sau đó đợi mọi người đều leo lên xe ngồi.
Thẩm Ninh đánh xe bò, hướng phía mặt trời một đường đi lên trấn Mã Thị.

Tiểu Ngư Nhi 10 tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên được đi lên trấn, cho nên dọc đường cực kỳ hưng phấn.

Vẫn luôn cùng ca ca nói chuyện.

Bất quá bởi vì buổi sáng rời giường quá sớm, còn không có đi đến một nửa đã bắt đầu không có tinh thần.

Cậu ngồi giữa phụ thân và ca ca, liền dựa vào vai ca ca ngủ.

Thời điểm Mao Mao lay cậu tỉnh dậy, nhận ra rằng bọn họ đã đến cổng trấn, chuẩn bị đi vào bên trong.

Khi đến cổng, dòng người rất đông, bọn họ không thể ngồi trên xe bò đi vào, đành phải xuống xe đi bộ.

Tiểu Ngư Nhi được phụ thân đỡ xuống xe, hai sọt rau dưa và những thứ khác vẫn để trên xe bò, Thẩm Ninh chậm rãi đánh xe bò theo dòng người vào trong trấn.

Tiến vào trong trấn nhìn thấy tương đối rộng lớn, hai bên đường là các cửa hàng khá lớn, còn có mấy nhà tửu lâu.

Đây là con phố chính của trấn, theo hướng phố chính đi vào bên trong, liền sẽ đi đến nhóm nhà cửa của các phú hộ.

Mã Thị trấn của bọn họ tương đối phồn hoa, bên cạnh con phố chính là một con phố nhỏ, trên phố này có nhiều người bán hàng rong và các cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt.

Đi hết con đường chính này là đến chợ nông sản, bên trong cái gì cũng đều bán, về có bản là các thôn dân mang đến bán.

Nghe nói còn bán cả thịt bò, bất quá trong nhà không có nhiều tiền như vậy để mua thịt bò.

Thẩm Ninh muốn gửi xe bò ở tiệm tạp hoá của đại ca hắn, cho nên liền phải đem đồ vật trên xe đều dỡ xuống.

Thẩm Đại Ngưu bọn họ liền chạy nhanh đem rau dưa trên xe xuống.

Vừa lúc bọn họ cũng chuẩn bị tiến ra phố chính tìm một số tửu lâu xem có thể bán được rau dưa hay không, liền cùng Thẩm Ninh ước định thời gian trờ về rồi tách ra đi trước.

Tiểu Ngư Nhi bị ca ca lôi kéo, theo sau phụ thân và thúc thúc đang cõng sọt rau dưa đi về phía phố chính.


Bọn họ ở nhà cũng đã bàn bạc, hôm nay tới bán rau chủ yếu là để phụ thân nói chuyện, tiểu thúc thúc và Mao Mao ở bên cạnh hát đệm, còn về Tiểu Ngư Nhi của chúng ta thì đứng bên cạnh làm bình hoa.

Hahaha!!!!!
Lúc ở nhà, Tiểu Ngư Nhi đã nói chuyện với phụ thân rồi, muốn đầu bếp tửu lâu dùng rau của mình nấu đồ ăn thử mùi vị trước, như vậy kết quả mới trực quan được.

Bọn họ đi tới mấy tửu lâu, chính là có một tửu lâu có rất nhiều khách ăn, hơn nữa tiểu nhị nhìn bọn họ ăn mặc cũng không ghét bỏ, vẫn rất cứ nhiệt tình tiếp đón.

Mấy người Thẩm Đại Ngư liền trực tiếp đi vào tửu lâu này, bởi vì phụ thân và thúc thúc đều cõng hai sọt lớn, Mao Mao ca ca liền đi trước một bước, cùng tiểu nhị nói chuyện: “Nhà ta mang theo rau dưa đến đây, chuẩn bị tới bán, hương vị thực ngon, cũng thực mới mẻ, hôm nay vừa rời giường liền hái xuống, nếu không ngươi có thể nhìn xem?”
Tiểu nhìu liền đi tới quan sát thấy: A! Thật tươi mới! Vẫn còn đang nhỏ giọt sương.

Rau củ vẫn nguyên dạng không bị dập.

Tiểu nhị liền chạy nhanh thông chi chưởng quầy lại đây.

Chưởng quầy đi tới nhìn thoáng qua sọt rau dưa cảm thấy rất ưng ý, nhanh đưa mấy người bọn họ vào hậu viện, trước đặt rau dưa xuống chậm rãi quan sát.

Tiểu nhị còn đưa mỗi người một ly trà.

Chưởng quầy mỗi loại đều xem rất nghiêm túc rồi liền hỏi Thẩm Đại Ngư bán thế nào.

Thẩm Đại Ngư đã nhanh nhẹn nói lại những gì đã bàn ở nhà, nói đồ ăn của Thẩm gia so với những nhà khác đều ngon hơn một tầng.

Mỗi loại đều có thế lấy ra một chút, mang tới nhà bếp nấu ăn thử rồi mới bàn giá cả.

Chưởng quầy thấy Thẩm Đại Ngư nói như vậy, liền kêu đầu bếp ra nhìn xem.

Tiểu nhị kêu đầu bếp đến, hắn vừa thấy sọt rau Thẩm gia đã nhìn đến luyến tiếc mới dời đôi mắt.

Chưởng quầy thấy hắn như vậy, liền bảo hắn đi làm mấy món đồ ăn ra xem hiệu quả như thế nào.
Chưởng quầy cùng bọn họ ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, còn hỏi nhà bọn họ trồng những loại rau gì, sau này có thường đến bán không? Lâm Đại Ngưu nhất nhất trả lời.

Nhà bọn họ về sau sẽ dần dần có nhiều chủng loại rau dưa hơn.

Thừa dịp lúc này, Tiểu Ngư Nhi từ trong cái sọt nhỏ phía sau lấy ra mấy cái bình sứ nhỏ, đặt ở trên bàn.

Mọi người đều nhìn cậu, cậu nhanh chóng mở nắp ra, nhờ tiểu nhị mang hai cái đĩa tới.


Cậu đem mứt mà chính mình đã làm tốt đổ ra hai cái đĩa, sau đó đợi nắp lại.

Vừa đổ ra ai cũng ngửi thấy mùi vị rất ngọt, rất dễ ngửi! Sẽ không có cảm giác chán ngấy, dẫn tới mọi người đều muốn nếm thử.

Người trong nhà đã xem cậu làm và cả nhà bọn họ đều đã ăn qua, thật sự là phi thường ăn ngon, đặc biệt là thích hợp với tiểu hài tử, còn có các ca nhi thích đồ ăn vặt.

Ngày thường ăn một chút cho ngọt ngào miệng, chính là ăn không nhiều lắm.

Tiểu Ngư Nhi mang hai cái đĩa mứt đặt ở hai đầu bàn, để cho Chưởng quầy cũng nếm thử, nói là chính mình ở nhà làm, thấy ngon nên mang ra ngoài ăn.

Chưởng quầy đã sớm bị cái vị thơm ngọt kia câu lấy, lập tức xuống tay khai ăn, nhai kỹ nuốt chậm, nếm một miếng rồi một miếng, liền không dừng lại được.

Thẳng đến khi trong đĩa còn không còn nhiều lắm, Tiểu Ngư Nhi mới chậm rãi mở miệng: “Chưởng quầy, ngài cảm thấy thế nào?Nếu đặt nó trong hộp và bán nó như một món ăn vặt sẽ có người mua không?
Chưởng quầy lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ ho khan, hắng giọng mới nói: “Thứ này, ngươi kêu chính là mứt đi? Hương vị thực không tồi, những người thích đồ ngọt khẳng định sẽ bỏ tiền mua, đặc biệt là tiểu ca nhi cùng tiểu hài tử sẽ thực thích.”
“Bất quá cái này ngưoi có nhiều không? Quá ít cũng không được, ngươi cũng thấy rồi đấy, chúng ta nơi này sinh ý vẫn không tồi, nếu chỉ có một chút thì không đủ để tửu lâu ta bán”
“Hôm nay mang đến nhưng thật ra không nhiều lắm, chỉ mang theo ba bình sứ nhỏ.

Có một bình đã được mở ra, cùng chỉ thừa hai bình còn lại.”
“Kia hảo! Trước đem hai bình này bán cho ta đi, phu lang cùng hài tử nhà ta khẳng định sẽ thích.

Nhà ngươi còn bao nhiêu? Nếu giá thích hợp nói ta cũng mua, còn có về sau hãy làm thêm đi.

Nếu có thể thì thường xuyên làm rồi bán lại cho tửu lâu chúng ta”
“Hiện tại trong nhà đại khái còn ba bốn mươi cân, kế tiếp vẫn sẽ tiếp tục làm, cái này chỉ cần có hoa quả là đều làm được, ngươi cứ yên tâm đi.”
Sau một lúc nói chuyện, chưởng quầy lấy ra một quan tiền mua hai bình kia cùng số mứt dư còn lại.

Cái bình nhỏ kia, đại khái chính là tầm nửa cân.

Chưởng quầy còn muốn bọn họ về nhà rồi mau chóng đem hết số mứt còn lại mang tới đây.

Sẽ mua vào với giá như vừa xong.

Lần này không cần cho vào bình nhỏ nữa, trực tiếp đổi sang bình lớn để đựng.

Tửu lâu bọn họ định bán độc quyền, cộng thêm sẽ đặt làm những chiếc bình tinh xảo về đựng vào.

Bên này vừa nói vừa bán giá cả về mứt, bên kia tiểu nhị cùng đầu bếp liền đem món ăn đã nấu chín mang tới..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.