Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 Bản Dịch – Chương 41: Gia Đình Công Nhân
Editor: Hye JinĐúng là không nhiều lắm, ba phiếu lương thực loại thông dụng cả nước.
Còn tiền thì nhỏ nhất thì một đồng lớn nhất thì năm đồng, tổng cộng tinh tinh vụn vặt khoảng 20 đồng.
Mặc dù biết rằng sức mua của tiền giấy rất mạnh trong thời đại này, nhưng đối với một cô gái hiện đại như Tư Ninh Ninh, lại là một đại tiểu thư quen với cuộc sống sung túc, một đồng này đúng là làm người ta không nói được lời nào.
Cô phải tìm cơ hội kiếm tiền trước đã.
Tiền bạc cũng giống như thức ăn, chỉ khi cầm tiền trong tay mới không hoảng sợ, mới có thể đủ kiên định được.
Khóa lại cái rương, Tư Ninh Ninh cất chiếc ví vào không gian, banh chân thành hình chữ đại (大) nằm trên giường.
Vẫn chưa hài lòng, cô lại khoanh chân bắt chéo nằm với tư thế thoải mái nhất.
Cô đang mặc váy, khi nhấc chân, chiếc váy đã trượt xuống, thân dưới trần trụi mát lạnh, còn hướng về phía cửa sổ! ! Miễn bàn, cô biết là nó kỳ quái đến cỡ nào.
Tư Ninh Ninh dứt khoát đổi phương hướng, nhịn không được lại nhìn về phía cửa sổ.
Nằm gần cửa sổ đúng là rộng rãi thoải mãi, mùa hè mát lạnh cũng khá thoải mái, chỉ là khi ngủ xác thực là không tiện lắm.
Trong không gian có vải nhưng đều là vải tốt, dưới tình huống khan hiếm như thời đại này cô không thể lấy ra mà làm rèm cửa được.
Xét cho cùng, thời đại này công nhân nhà xưởng chính thức một năm có thể tiết kiệm được từ 1m2 đến 1m7 phiếu vải đã là nhiều rồi, đó là phúc lợi của công nhân.
Ở nông thôn đương nhiên không bằng thành phố, ở quê tiết kiệm được ba thước vải trong một năm đã là rất giỏi rồi.
(Tính theo đơn vị đo của Trung Quốc, 1 thước khoảng 0.
33m)Muốn mua sắm phải có phiếu, không có phiếu thì trong tay dân lấy đâu ra vải, bởi vậy vải có bao nhiêu khan hiếm chứ.
Phải nghĩ ra cách khác.
Tư Ninh Ninh nằm nghiêng, đầu gối lên cánh tay nằm nghiêng, tay còn lại vô ý đặt ở trên tường bên bệ cửa sổ, còn chưa suy nghĩ được bao nhiêu thì cơn buồn ngủ đánh úp lại, cô chớp chớp mắt, mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, gió thổi lá tre kêu lên xào xạc xào xạc, tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng hít thở đều vang vọng từ bên ngoài vào.
Tư Ninh Ninh bối rối mở mắt ra, chống đỡ ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Là đội bảo an.
Một hàng chín người, là người đàn ông hôm qua cô gặp đi đằng trước, tám người còn lại chỉnh chỉnh tề tề đi ngang qua cửa sổ.
Tư Ninh Ninh ngáp một cái rồi nằm lại trên giường, tính nằm ráng thêm một lát thôi ai ngờ lại ngủ mất.
Khi tỉnh lại lần nữa là do Từ Thục Hoa kêu dậy.
“Ninh Ninh ăn cơm thôi, mau dậy thu thập đi.
“Ôi thôi.
“Ơi! Tớ tới ngay đây.
“Buổi sáng là cháo nấu bằng hạt cao lương, so với hai bữa ngày hôm qua, khẩu phần của bữa này đã giảm đi đáng kể, cũng là bữa mà Tư Ninh Ninh ăn nhiều nhất.
Hạt cao lương nấu như cơm thì hương vị khó nói được bằng lời, vậy mà nấu thành cháo lại ăn rất ngon, mềm mềm mịn mịn, Tư Ninh Ninh ăn sạch sẽ phần của mình.
Lúc rửa hộp cơm, Từ Thục Hoa còn chọc cô: “Có phải hôm qua cậu ăn ít không, sáng nay mới ăn thật thà như vậy.
“Tư Ninh Ninh lắc đầu nói thật: “Là tớ ăn nhiều gạo chưa ăn qua hạt cao lương, lúc đầu ăn không quen, cổ họng hơi cay.
“Lời này nửa thật nửa giả, trước khi xuyên qua, Tư Ninh Ninh chưa ăn qua hạt cao lương, khi đó hạt cao lương chỉ dùng để ủ rượu, trên thị trường hiếm thấy có người nào đem hạt cao lương làm thành lương thực chính.
Có ăn thì chỉ trong một số trường hợp đặc biệt, hấp với các loại đậu khác, lâu lâu mới ăn một lần.
Nhưng hạt cao lương là một loại lương thực phụ phổ biến những năm 1970.
Từ Thục Hoa sửng sốt, sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: “Nhà cậu là gia đình công nhân?”Tư Ninh Ninh không chỉ đẹp đẽ, trắng nõn, mà kể cả đồ dùng cũng đều là hàng thượng phẩm, không phải gia cảnh tốt, thì cũng là hòn ngọc quý trên tay gia đình.
“Ừm, cậu xem như là vậy đi.
” Tư Ninh Ninh do dự một lúc rồi nói: “Ba tớ là kỹ sư đường sắt.
”.