Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50 – Chương 5
Chương 5 : nấmVương Kiến Quân biết mình dậy muộn , lại để cả nhà phải chờ , cho nên có chút đuối lý ,vội ăn nhanh chóng , ngược lại cũng không làm chậm trễ thời gian của mọi người.
Bà nội Vương sau khi uống xong bát cháo, liền lấy 4 cái sọt phân chia cho ba phòng , mình và lão đầu tử một cái.
Trong nhà người nhiều, sọt lại ít , vì vậy mỗi phòng có thể lấy vải bố làm sọt nhỏ , giỏ để thay thế sọt đựng.
Bây giờ là thời điểm cày bừa vụ xuân , mấy cánh rừng phía sau thôn thượng Hà, đều có các loại nấm rơm sinh trưởng.
Thôn thượng Hà người ít núi nhiều, hàng năm vào thời điểm này ,nấm sinh trưởng rất là nhiều, hái về đem đi phơi khô ,sau đó mang tới trạm thu mua bán, là có thể kiếm được một chút tiền.
Đương nhiên nấm cũng có rất nhiều loại, giá cả mà trạm thu mua thu cũng khác nhau.
So với gà nấm Tùng Nhung đắt hơn 2 mao tiền , có thể bán được 8 mao một cân , các loại nấm bình thường tầm 3 đến 4 mao 1 cân.
Đương nhiên không chỉ có có nấm, mà còn có măng, quả óc chó, các loại khác đều thu.
Phía sau thượng Hà thôn lá núi Thanh Lĩnh , phía trước là Thanh Hà , trong thôn ruộng không nhiều lắm, tổng cộng có gần 200 mẫu, còn lại là núi , có 1/3 là ruộng nước.
Vùng núi khi tuới tiêu rất vất vả, chỉ có thể trồng khoai lang, ngô ,các loại cây cao lương chịu hạn, nhưng những thứ lương thực phụ này chỉ có thể để mình ăn ,bởi vì nó không đáng tiền.
Ruộng nước thì toàn bộ trồng lúa, hằng năm trong thôn nộp thuế 1 lần , còn lại mỗi người 4 tới 5 cân , còn có thể làm gì.
Dựa núi kiếm ăn , dựa sông uống nước, hằng năm người trong thôn sống dựa vào thổ sản của núi Thanh Lĩnh.
Vương gia lại gần núi , chỉ đi một chốc liền tới lối vào sau núi, các phòng phân tán ra các lối vào khác nhau.
“đừng quên, hôm nay còn phải đi kiếm điểm công, khi tới thời gian thì phải trở lại, đi mà không làm việc , thì xác định nhịn cơm trưa luôn đi ” bà nội Vương nghiêm khắc nói, nói xong, tay trái cầm theo sọt tay phải cầm theo gậy trúc đi theo Vương lão đầu tiến vào trong rừng , đại phòng đi bên trái , tam phòng đi bên phải ,đi được một chốc thì tiến vào trong rừng.
Nhị phòng thì đi dọc theo cánh rừng bên ngoài một chút ,tìm một nơi ít ít người trong thôn tới mà điMột nhà ba người cầm trong tay gậy trúc lúc trước Bảo Lâm chuẩn bị.
Gậy trúc là năm nay 3 anh em Vương gia đi trúc sơn chặt trúc về rào đậu giác, bí đao , cùng dưa leo ,dùng còn thừa.
Hiện tại không phải rất có tác dụng đó sao , trong rừng những cái khác không nói , chỉ nói tới cỏ thôi cũng cao tận đầu gối rồi, màng nhện trên cỏ lại nhiều , dùng gậy trúc quơ quơ vài phát là có đầy một đống màng nhện , nếu không có gậy trúc vậy thì cả người đầy màng nhện bám dính vào.
” Cha, nương ,chúng ta vào chỗ này ,chỗ này ít người tới , hôm nay chúng ta có thể là người thứ nhất tới đó ” Bảo Lâm chỉ vào con đường vắng vẻ phía sau núi.
” Ừ , nghe con , bình thường con cũng hay tới đây nhặt củi ,chỗ nào có nấm , con quen thuộc hơn ta ” Tô Hồng Anh mang theo ánh mắt ôn nhu nhìn Bảo Lâm cười trả lời.
Vương Kiến Đảng giơ sọt sau lưng lên , cầm gậy trúc tiến về phía trước.
” Nương tử , con gái, ta đi phía trước dò đường , mọi người đi đằng sau ta, đi cẩn thận một chút ” Vương Kiến Đảng vừa đi vừa nói.
Tô Hồng Anh cùng Bảo Lâm đuổi theo bước chân của Vương Kiến Đảng, tiến vào một chốc , Bảo Lâm từ trong lùm cây phát hiện có một ít nấm tùng cô, cẩn thận hái xuống, cận thận để vào sọt sau lưng Vương Kiến Đảng.
Một lát sau , sắc trời sáng rõ một chút ,một nhà ba người chia nhau đi, không phải như hồi nãy ,cùng đi một chỗ với nhau.
Sau khi xác định vị trí đi,chỉ tầm 10 phút sau ,sọt của Vương Kiến Đảng sắp được phủ đầy ắp.
Sau khi tản ra , Bảo Lâm chọn lấy một phương hướng, liền cõng trên lưng một chiếc sọt nhỏ ,cầm lấy gậy trúc toàn tâm toàn ý mà đào, có tận tám chín phần mười bên trong đều là nấm.
Nó giống như đang tìm bảo bối vậy , rất kích thích, không tìm được sẽ thất vọng ,mà tìm được thì lại có một loại cảm giác rất là thỏa mãn, đối với Bảo Lâm mà nói ,hái nấm cũng như đi chơi vậy.
Bên đây 1cây 2cây 3 ,4cây ,bên kia 1đám rồi lại 1đám ,hái tới độ sọt đầy không thể nhét nổi nữa , cho nên Bảo Lâm đem mấy cây nấm nhét không được ,bỏ hết vào trong không gian.
“Hôm nay thật là đến đúng chỗ mà ,một mảnh rừng mà có nhiều nấm tới vậy ,mấy ngày gần đây khẳng định là không có người tới hái nấm ” Bảo Lâm nói.
Bình thường đến chỗ này nhặt được một nửa thôi, là đã có vận may rất lớn , có thể hôm nay chỉ có một nhà ba người Bảo Lâm, chứ nếu có người khác thì cũng không giành được nhiều như vậy.
Sau một lúc , nàng cảm thấy hái được khá khá rồi liền đi tìm ba nàng Vương Kiến Đảng.
Nhìn sọt đầy nấm của ba, Bảo Lâm liền cười nói ” Cha ,hôm nay thật đúng là tới chỗ tốt , hái được nhiều nấm như vầy ,ngày mai lại tới ,khẳng định lúc bán nhà chúng ta sẽ được nhiều hơn nhà khác rất nhiều”.
Sau đó liền đem nấm trong sọt của mình đổ vào sọt của ba.
Vương Kiến Đảng cầm cây nấm trong tay bỏ xuống nói ” làm gì có chuyện tốt như vậy ,nhìn thấy sọt của chúng ta đầy nấm như vậy ,liền biết tới từ chỗ nào, ngày mai còn tới thì có thể hái được cái gì chứ”.
Bảo Lâm nhìn mảnh rừng này nói ” ò , con biết rồi “” Còn nói cái gì đó ,còn không mau hái đi ” Tô Hồng Anh nói xong nhanh tay hái mấy cây nấm ở gốc thông.
Chỗ có nhiều nấm như vậy không thường thấy ,còn không nhanh hái ,đợi người ta tới hái hộ hay sao.
” Hai cha con mấy người còn đứng đó nữa , còn không mau hái đi ,nhiều nấm như vậy còn không hái thì đợi tới lúc nào ,hái đi tới lúc đem đi bán, ta mua cho hai người bánh bao thịt ” Tô Hồng Anh nhìn chỗ ban nãy Bảo Lâm hái còn thừa lại một ít nấm.
Bảo Lâm cầm lấy cái sọt rỗng của mình lên chọn phương hướng rồi đi tới.
Lần này tìm không được nhiều nhưng cũng không tồi ,chiếc sọt nhỏ đã đầy còn vất được một ít vào trong không gian.
Không để ý một tý , mà mặt trời đã hoàn toàn lên cao theo hướng đông mà tới ” cha ,nương , mặt trời lên cao rồi , có lẽ sắp tới thời gian kiếm công điểm rồi ” Bảo Lâm cõng sọt trên lưng đi tới chỗ của Tô Hồng Anh cùng Vương Kiến Đảng ” dù sao cũng nhét không nổi nữa , hay là chúng ta về đi , cũng đỡ bị muộn giờ làm “.
” Cũng được, dù sao hái cũng hái không hết được ,để hôm khác lại tới , dù sao thì mảnh rừng này cũng ở đây ,không chạy đi đâu được ” Vương Kiến Đảng đeo sọt lên ,cũng chuẩn bị về nhà.
” Ừ , cũng được, dù sao thì hôm nay cũng thu hoạch được khá nhiều rồi ,về thôi , nếu không lại bị bà nội cằn nhằn nữa ” Tô Hồng Anh nói xong cũng cầm giỏ lên đi theo sau Vương Kiến Đảng.