Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50 – Chương 20: Lý Thảo 3
Hai ngày sau, vết thương của Lý Thảo vừa mới đóng vảy, cô ấy co rụt vai lại, lại bị Từ Tú Anh bắt đầu giao một số việc nhẹ như là trồng hạt giống.
Sau một buổi sáng, cho dù là việt nhẹ, nhưng Lý Thảo cũng mệt mỏi không ít.
Sau khi Lý Thảo nằm suy nghĩ hai ngày nay, cô ấy cúi đầu ở nơi người khác không nhìn thấy, ánh mắt càng thêm sâu, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về người nhà họ Lý, cảm xúc lộn xộn trong lòng cô làm người ta sợ hãi.
Bây giờ không phải lúc, vết thương của cô vẫn chưa lành lại, vậy nên hành động hấp tấp có khả năng sẽ xảy ra sự cố.
Cô ở trong nhà họ Lý nhiều năm như vậy, có thể nói Lý Thảo là người hiểu rõ người nhà họ Lý nhất.
Lúc này, Lý Thảo giống như một con rắn độc ở trong bóng tối, chờ đến khi có cơ hội, lập tức sẽ giáng một đòn chí mạng vào nhà họ Lý.
Hôm nay Bảo Lâm ở nhà vật lộn với hai cô em họ cả một buổi sáng, cuối cùng cũng rửa sạch những con ốc mà hai ngày trước cô bắt được, sau khi ăn nó xong, phải nói đó là một cảm giác rất vừa ý.
Tiếc rằng thời gian rảnh rỗi ở nhà không được bao lâu, còn ba ngày nữa thôi, là kỳ nghỉ sẽ kết thúc, sau đó là mỗi ngày phải vác sách đi học tới trường trung học trên trấn.
Sau khi ăn cơm ngủ trưa xong, Bảo Lâm một mình mang theo một cái xẻng đi đến sau núi.
Rau dại buổi tối hôm nay vẫn chưa thấy có gì đâu!Trên đường đi Bảo Lâm nhìn thấy Lý Thảo, nghe nói hai ngày trước cô bị đánh rất tàn nhẫn, vốn dĩ cô cho rằng vết thương của cô ấy vẫn chưa khỏi, nên sẽ làm một số việc nhẹ ở nhà, sao bây giờ lại ra ngoài nhặt củi như thế này.
Đúng rồi, nhà họ Lý là người như thế nào, sao có thể cảm thấy xót xa quan tâm tới cô ấy, chỉ cần Lý Thảo còn thở, Từ Tú Anh có thể đuổi cô ấy ra ngoài làm việc.
Lý Thảo nhìn thấy ai đó ở phía trước, nhìn trái nhìn phải, không có ai cả, đó là”Bảo Lâm”, tuy rằng hai người rất ít gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt, ánh mắt hai người nhìn nhau, cả hai đều có thể đọc được ý nghĩa trong mắt nhau.
Thường thì cả hai không giao tiếp nhiều, nhưng Lý Thảo lại cảm thấy rất khác lạ về cô em gái này.
Duyên phận là một điều kỳ diệu, nó có thể gắn kết hai con người không liên quan với nhau, quen biết hiểu nhau trân trọng lẫn nhau, ai có thể nói rõ được.
Cô biết Bảo Lâm thường xuyên làm “rớt” khoai lang, trái cây khô, cả những đồ ăn sống như hạt dẻ ở con đường cô ấy hay đi qua.
Nhớ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô em gái này, Bảo Lâm mới bảy tuổi, Bảo Lâm đi theo cô Lý Đào tới nhà làm khách.
Hôm đó, Lý Cúc làm vỡ một cái bát, nhưng lại chỉ tay vào Lý Thảo nói là cô ấy làm, Từ Tú Anh không hỏi ai làm vỡ cái bát, cũng không nhìn thấy cái bát bị vỡ, ngược lại giống như cuối cùng cũng tìm được lý do đánh người, bà ta xông tới, cầm lấy cây gậy đang cháy đánh túi bụi.
Đám em trai em gái thì ở bên cạnh vui vẻ nhìn cô như nhìn bãi phân bãi nước tiểu, còn làm cho ngọn lửa càng ngày càng lớn hơn, cô ước gì Từ Tú Anh sẽ ra tay tàn nhẫn hơn.
Lúc đó chỉ có Bảo Lâm, với khuôn mặt như búp bê này, tuy rằng cảnh tượng xảy ra đột ngột, khuôn mặt của cô bị dọa làm đỏ bừng, hai mắt còn rưng rưng ngấn lệ, nhưng cuối cùng cô vẫn ngăn Từ Tú Anh đang điên rồ lại.
Lý Thảo luôn cảm thấy cô em gái này chính là tia sáng trong cuộc đời tăm tối của mình, còn cô thì khác.
Cô cảm thấy Bảo Lâm mới là em gái của mình, dù không phải là chị em ruột thịt nhưng lại thân hơn cả chị em ruột thịt của cô, là người thân duy nhất của cô ấy.
Từ nhỏ cô đã bị người lớn và bạn bè đồng lứa gọi là đứa con hoang và bị ném những cục đá to lên người, từ nhỏ cô đã biết mình không phải là con của Lý Cường, cũng gặp qua Trần Gia Trang bên cạnh, nghe nói bên đó là bà nội, chú, bác, anh ruột của cô, không phải là không có gặp qua, những người thân đó từ trên trời giáng xuống, cô mơ những người đó có thể đưa cô thoát ra khỏi nhà họ Lý, nhưng những người đó lại làm như không thấy, sự khinh thường trần trụi trong mắt của bọn họ làm tim cô đau nhói, từ đó về sau cô không bao giờ nằm mơ nữa.
Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Khi Bảo Lâm nhìn thấy Lý Thảo thì cô lập tức lặng lẽ lấy ra hai củ khoai lang, đặt vào túi quần.
Chỉ một lúc sau, cả hai càng tới gần nhau hơn, cuối cùng, họ nhìn nhau cười.
“Bảo Lâm, em tới đào rau dại đi.
“ Lý Thảo nở nụ cười chào hỏi với Bảo Lâm: “Vừa rồi chị ra sau núi hái được lá trà ngâm, vừa chín, ngọt lắm, cho em ăn này.
”Nói xong, cô đặt khung xuống, dỡ mấy đống củi xuống, lấy ra một nắm trà ngâm được gói bằng lá cây, bị củi ép lên có hơi biến dạng.
Xoa xoa ngón tay, cô ấy rất lo lắng khi đưa cho Bảo Lâm.
Bảo Lâm biết tính tình của cô ấy, cũng không khách sao nữa, cầm lấy trà trong tay, vắt một cái rồi đưa vào miệng: “Ừm ừm, ăn ngon lắm, ngọt nữa.
”Nói xong, cô lại làm như thèm ăn ăn thêm hai cái nữa, bỏ phần còn lại vào túi quần: “Em đã ăn hai cái rồi, phần còn lại đợi khi đi trên đường ăn sau.
”“Chị Thảo, chị lấy phần còn lại mang về đi.
Em còn có ở trong túi, tý nữa còn phải đào rau dại, nếu muốn ăn thêm thì có thể ra sau núi hái.
” Nói xong thì vỗ vỗ túi quần phồng lên vì đựng trà ngâm, sau đó quấn khung bằng lá lại, nhặt củi lên cho cô ấy, cho củi vào khủng, trong lúc đó còn lén nhét hai củ khoai lang vào bên trong.
“Chị Thảo, em đi đào rau dại đây.
” Bảo Lâm đeo giỏ lại lên lưng, vẫy vẫy tay, sau đó đi về phía trước.
Trà ngâm mà Lý Thảo đưa, Bảo Lâm sẽ không ngừng ăn, nhưng cũng không ăn quá nhiều.
Bây giờ mà về nhà thì khá muộn rồi, nhà họ Lý nhất định sẽ không để lại bữa ăn cho cô ấy, những lá trá ngầm đó không chừng là cô ấy tự hái làm bữa trưa hoặc bữa tối cho mình.
Đối với hai củ khoai lang đã được bỏ vào, cũng coi như tiết kiệm một ít đồ ăn, thêm bữa ăn vào buổi tối, hoặc cho hai ba ngày tiếp theo đi.
Bảo Lâm sẽ không cho cô ấy nhiều khoai lang.
Đầu tiên là không đủ tiền mua với lại cũng sẽ không thể giải thích nguồn gốc của nó, cứ cách một hoặc hai tuần cho một lần như vậy là được rồi, mỗi một lần cho từ một đến ba củ, càng có nhiều hoa quả dại và những thứ tương tự hơn, bởi vì Bảo Lâm có không gian, luôn luôn có cách để lấy những cây ăn quả nhanh chín.
Đương nhiên những thứ này không thể để ba tên tiểu tử nhà họ Lý kia thấy được, nếu mà để thấy được thì ngay cả đồ vật cũng không giữ nổi lại còn bị ăn đánh một trận.
Nhưng mà trước kia Lý Thảo lại bị ba tên tiểu nhân nhà họ Lý này làm khổ sở, luyện bản lĩnh khả năng dò xét hoàn cảnh xung quanh, hiện tại đã lâu không bị phát hiện ra.
Khi Lý Thảo trở lại nhà họ Lý, lúc đang dỡ củi, cô ấy nhìn thấy củ khoai lang không biết xuất hiện khi nào, trong mắt cô ấy hiện lên tia ấm áp.
Về đến phòng chứa củi, dỡ tất cả đồ vật được cho xuống, bao gồm cả trà ngầm hái về với củ khoai lang, đều nhét vào trong đống lá thông.
Đi vào nhà chính, chỉ nhìn thấy bà Lý đang ngồi ở trên ghế, vẻ mặt nhàn nhã đóng đế giày.
Thấy Lý Thảo trở về cũng chỉ dửng dưng liếc mắt nhìn một cái rồi không để ý nữa.
Nhìn thấy tình huống này, Lý Thảo lập tức biết rõ, trong nhà không để lại đồ ăn gì cho cô, Từ Tú Anh, Lý Cường với ba tên tiểu nhân kia chắc vẫn đang ngủ trưa.
Lý lão thái đã cao tuổi rồi, ít cảm giác hơn.
Thấy vậy, Lý Thảo cũng không dám lên tiếng, chỉ ủy khuất cúi đầu vào phòng bếp, như thường lệ di chuyển tới thùng nước, múc một gáo nước rồi đổ xuống.
Đôi mắt của cô lóe lên, ngay sau đó.
Lúc đầu Lý Thảo gặp phải tình huống này, cũng không phải là chưa từng làm khó, chỉ là không ai quan tâm, không ai thương cô, cuối cùng bị ăn hai cái tát, nhưng cô vẫn không được gì, về sau cô mới học được, không làm loạn, không được ăn chỉ có thể xuống bếp uống nước lừa bao tử, bây giờ có thể lên núi kiếm đồ ăn rồi, nhưng trở về vẫn phải uống nước, để không nhìn thấy có gì khác lạ.
Buổi sáng hôm nay lúc mới bắt đầu làm việc, đại thẩm tử và con dâu ở bên cạnh đang trò chuyện rôm rả, sau hai ngày quay phim xong thì lập tức đến thôn Trần Gia Trang bên cạnh.
Trần Gia Trang nằm cạnh thôn Thượng Hà, cũng giống như thôn Thượng Hà nằm gần Đại Thanh Lĩnh, chỉ mất hai mươi phút đi bộ từ thôn Thượng Hà đến Trần Gia Trang.
Đây chính là cơ hội tốt nhất.