Bạn đang đọc Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50 – Chương 17: Nước Đường
Buổi tối, phòng thứ hai, gian phòng chỉ được thắp sáng bằng sáp dầu thông to bằng ngón út, tỏa vầng sáng chỉ bằng hạt đậu, khiến căn phòng hiện rõ sự tối tăm.Bảo Lâm đến phòng của cha mẹ, lấy số tiền kẹp lẫn trong từ điển ra đưa cho Tô Hồng Anh.“Bảo Lâm, ở đâu ra vậy?” Tô Hồng Anh ngạc nhiên cầm lấy tiền.
Năm mới đều là cho Bảo Lâm vài đồng vài xu, học bổng thì cũng không có nhiều mà, bình thường mua vở mua bút cùng với mấy thứ lặt vặt chắc cũng dùng gần hết rồi.
Bây giờ tiền trong tay Bảo Lâm từ đâu ra, nhiều như vậy, sắp nhiều hơn cả ⅓ số tiền mà bà cực khổ kiếm được nhiều năm qua rồi.Không sai, phòng thứ hai nhiều năm qua không chi tiêu gì nhiều, đến giờ tiết kiệm được 96 đồng 5 hào 4 xu, tiền riêng của đại phòng và phòng thứ ba gộp lại còn không nhiều đến như vậy.Tuy rằng đại phòng nhiều người cũng chăm chỉ, mỗi năm hàng trên núi kiếm được không ít, nhưng không thể gánh nổi việc Lý Đào chăm lo cho nhà mẹ đẻ.
Mỗi năm cho cháu trai một bộ đồ, quà tặng dịp đầu năm cộng lại chắc chắn là một con số không hề nhỏ.
Lý Đào của đại phòng gánh vác gia đình, mỗi năm Lý Đào biếu cho nhà mẹ đẻ cụ thể bao nhiêu chắc những người khác không biết, nếu không thì đã làm loạn lên rồi.Tô Hồng Anh cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một lần Lý Đào chuẩn bị quà mừng thọ cho bà Lý.
Cũng hay thật, một cân thịt, hai cân bột mì, một bao đường và ba thước vải, chi lớn vô cùng.
Dựa theo sự hào phóng của Lý Đào đối với nhà mẹ mà phỏng đoán thì mỗi năm ít nhất một nửa thu nhập của đại phòng cơ bản đều chảy vào nhà mẹ đẻ cô ta.Tuy phòng thứ ba có nhà mẹ, vẫn dựa theo tiêu chuẩn trong thôn lấy quà nhưng lại không tiết kiệm được tiền là do chú ba Vương Kiến Quân không siêng năng.
Hơn nữa năm đó Từ Tình có thể dành dụm vốn riêng lại mang thai Văn Quân, đợi Văn Quân ba bốn tuổi, có thể ngơi tay rồi thì không bao lâu sau lại mang thai Bảo Châu.Từ Tình từ đó liền bị con cái níu kéo, bình thường phải đi làm, làm thì còn thời gian lên núi, nên tiền riêng cũng ít đi.Mấy hôm trước lên núi hái nấm, bà nội còn dặn dò chú ba chăm chỉ làm việc, Văn Quân qua một hai năm nữa là có thể đi học rồi, đến lúc đó áp lực của phòng thứ ba càng lớn hơn.Phòng thứ hai của Tô Hồng Anh không có nhà mẹ, mỗi năm đều tiết kiệm được một số tiền cùng nhà bố mẹ vợ đón tết, mừng thọ.
Một nhà ba miệng ăn, chăm chỉ cần cù làm việc, bình thường sống tiết kiệm, lên núi làm, thu hoạch được nhiều.
Bình thường tiết kiệm, dành dụm nhiều, lại thêm ăn uống tại nhà mới có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy trong năm sáu năm.Nhiêu đây tiền thì dù ở trong thôn cũng xem như một số tiền rất lớn, một gia đình hơi kém hơn một chút trong thôn sẽ không có nhiều tiền đến thế.“Khi con lấy quyển từ điển Trung- Nga thì thấy, lúc đó lật mở từ điển con thấy nó rất mới.
Khi lật xem có thiếu trang nào không thì phát hiện phía sau từ điển có kẹp thứ gì đó, bên trong chúng là số tiền này.” Bảo Lâm chỉ chỉ, nhớ lại tình hình lúc ấy rồi nói.Bảo Lâm cũng không nói dối, tình huống thật sự là như vậy, chỉ là nghe qua có vẻ kỳ lạ.“Ài, con gái của mẹ sao lại không biết bên trong từ điển có kẹp tiền chứ? Khi ấy không phải cha ở phía sau đếm tiền à?” Vương Kiến Đảng nhìn tiền Bảo Lâm lấy ra, mắt mở to, rõ ràng đều cùng ở trạm phế liệu, làm thế nào bản thân lại không biết gì.“Ai da, khi ấy không phải con sợ ba không bình tĩnh, để lộ ra sao? Cho nên không nói với cha, muốn về rồi nói luôn với mẹ.”“Trong lòng con người cha này không đáng tin vậy à?” Vương Kiến Đảng cố tỏ vẻ đau lòng nói.“Ai da, cha à, người cha tốt của con, lúc đó con hồi hộp muốn chết, cái gì cũng không dám nói, cũng không dám làm.
Bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch đấy ạ.” Bảo Lâm đã nhìn ra nhưng vẫn ôm cổ Vương Kiến Đảng nũng nịu lấy lòng.“Được rồi, đừng đùa nữa.
Hai người các người, con gái mẹ ra ngoài mua sách cũng nhặt được tiền, hôm sau không bận nữa, mẹ nhất định phải đưa con đi xem lần nữa.” Tô Hồng Anh lần này nhặt được món hời lớn, ngày hôm nay còn chưa hết thì đã nghĩ đến chuyện tiếp theo.ở đời đâu có chuyện tốt đến thế, cái gì cũng không cần làm, ngồi đó hưởng thụ là tốt rồi.“Mẹ, hôm nay còn đem về cả đường đỏ nữa đấy, chúng ta nấu nước đường đỏ uống nhé!” Bảo Lâm ra vẻ thèm thuồng nói, nghĩ đến chuyện này, không nhắc đến chuyện tiền bạc nữa, hiện tại không biết nói thế nào.“Ừ Ừ, đúng, đường đỏ, Kiến Đảng, ông mang ấm nước trong phòng bếp đến đây, sẵn tiện đến bếp lấy hai cái bát, chúng ta nấu nước đường uống.” Tô Hồng Anh dựa theo ánh đèn, lần mò lấy chìa khóa mở hộp đường đỏ.“Ài, tôi đi ngay đây.” Vương Kiến Đảng men theo con đường quen thuộc ra khỏi phòng đi lấy đồ.Chờ khi một nhà ba người uống được nước đường nóng hôi hổi thì đã là chuyện của mười mấy phút sau.
Lúc bấy giờ đường đỏ đều là dạng khối, từng cục từng cục, một cân đường đỏ khoảng chừng ba cục.
Lần này chỉ đập lấy một nửa cục nhỏ, rồi lại đập cục đường đỏ nhỏ ấy ra, mỗi bát đều bỏ một chút, đổ nước nóng vào, đợi một hai phút là đường sẽ tan thành nước đường.Chờ đến khi Bào Lâm trở lại phòng cất sách vở, buổi tối một phòng để cho hai anh trai cũng tiện.Sáng ngày thứ hai, Bảo Lâm ăn xong cháo liền vội vàng đi hái rau dại, đến khi hái đủ rau dại cho một ngày thì đã đến giữa trưa.Mấy con ốc nghêu hai hôm trước mò được ở nhà đã nhả hết bùn, chần qua nước nóng rồi dùng kim làm giày để lấy những con ốc ruộng và đầu ốc ra, một sọt chỉ lấy được một bát.Còn nghêu thì dùng tay bóp sạch bùn cát rồi bỏ đi nội tạng, nghêu sông thịt ít, nửa gùi nhỏ chỉ lấy được một bát thịt nhỏ.Buổi trưa bữa chính là một vài cái bánh ngô, dùng rau dại non nấu món canh.Còn số thịt ốc và thịt nghêu thì Bảo Lâm đặc biệt nhờ mẹ mình để lại hai thìa mỡ lợn.Sau khi mỡ lợn thơm lên thì thêm vào ớt và tỏi băm nhuyễn.
Chiên cho nóng chín rồi lại bỏ thịt ốc thịt nghêu vào, xào đến khi thịt săn lại, lại đổ vào nửa chén nước.
Sau khi hầm cho thấm vị thì mở nắp, thêm một lượng nước muối vừa đủ, trước khi lấy ra rắc lên thêm một ít hành cắt nhuyễn.Thịt ốc săn chắc, thịt nghêu thơm ngọt dai dai, lại thêm mùi vị đặc trưng của ớt cắt nhuyễn, vị cay nồng kích thích của tỏi hương, thêm vào đó là hương thơm hành cắt nhuyễn ập vào mũi, thật là ngon quá đi mất.
Sau cùng nước dùng còn sót lại trong nồi và trong bát canh đều bị hai đứa nhóc trong nhà chia cho nhau, dùng bánh bắp vét sạch.Buổi chiều hai nhóc con đều không làm việc, gọi Bảo Lâm đeo hai cái sọt đi đến bờ sông.Bảo Lâm cũng vui vẻ đi theo, rất thú vị, đối với Bảo Lâm mà nói, một trong những chuyện thú vị nhất trong thôn là đi mò ốc.
Huống hồ thịt ốc lại rất ngon nữa, tuy rằng chế biến có hơi phiền phức một chút.Nhưng người sống trên đời không phải chính là vì để được ăn uống vui chơi ư!Ba người bận rộn cả nửa buổi chiều, mò được đầy cả hai sọt ốc nghêu mới đi về.“Loạch xoạch loạch xoạch” Hai chiếc sọt ốc nghêu được đổ vào cái lu bị vỡ ở cửa nhà bếp, theo quy tắc, trước tiên nuôi ở đó hai ngày để nhả bùn đất.“Hôm sau chúng ta ăn chúng.
À phải rồi, hôm sau hai hai phải giúp em lấy thịt nhé, hôm nay để lấy được số thịt đó em và Văn Quân đã phải mất cả hai tiếng đồng hồ, ngồi tê cả chân.
Ở đây còn nhiều hơn, các anh không giúp thì em làm không nổi đâu.” Bảo Lâm đổ nước rửa sạch bùn đất trong sọt, cái này cũng bẩn quá rồi, nghĩ một chút vẫn là một lát nữa đem ra bờ sông chà vậy.“Được, đến lúc đó em nói trước với bọn anh, bọn anh ở lại giúp em một chút.” Vương Văn Huy vừa nói vừa giũ quần áo, vừa rồi không chú ý, bị văng một ít bùn.Chờ đến tối người lớn trong nhà đã trở về, cả ba đều bị trách mắng một trận, dù sao thì việc mò ốc này, khi về cơ bản quần áo không được sạch sẽ lắm, người lớn tiếc quần áo, không bị mắng mới là lạ đấy..