Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 8: Hạt giống


Cơm nước xong, Tây Tây đề nghị mọi người cùng nhau đi tiếp, lúc ăn mọi người cũng không thoải mái, ngoại trừ cô dâu chú rể, đi một chỗ khác, tới một cửa hàng nhỏ thiết kế ấm áp, Thước Nhạc không từ chối, ôm con gái Trương Du là Huyên Huyên không buông tay.

“Thước Nhạc, nhìn không ra, cậu thực biết dỗ con nít.” Trương Du mở rộng tầm mắt, xem tư thế người ta ôm đứa nhỏ kìa, còn thái độ với nó, tuyệt đối là một ba ba tốt.

Sắc mặt ửng đỏ, nghĩ thầm đều là do mấy đứa tiểu quỷ nghịch ngợm ở nhà luyện mà ra, giờ cậu cũng là ba ba chuyên nghiệp rồi, cậu nói “Cũng là do Huyên Huyên nhà cậu nghe lời. Bé gái đáng yêu xinh đẹp thế này, làm mình còn muốn ôm về nhà nuôi.”

“Chờ cậu kết hôn sinh một đứa là được rồi. Thế nào, giờ có bạn gái không?”

Đương nhiên là không có bạn gái, “Không có.”

“Hay là mình giới thiệu cho cậu một người, chỗ làm của mình có không ít cô gái trẻ.”


Giới thiệu cái gì chứ. Vội nói sang chuyện khác “Không cần. Chờ tốt nghiệp rồi tính.” Việc này thật đúng là khó nói.

Tới cửa hàng, mọi người vào phòng, bàn luận sự thay đổi của nhau, gia đình công việc vân vân, Thước Nhạc thấy Tạ Minh không có mấy hăng hái chỉ mãi uống rượu “Tạ Minh sao vậy? Còn nghĩ lời Trương Húc nói sao? Nhiều năm như vậy rồi cậu còn không biết cậu ta sao, để ý làm gì.”

Tạ Minh lắc đầu, “Cậu không hiểu, giờ mình mới phát hiện thời gian hạnh phúc nhất trong đời chính là lúc đến trường, cậu bây giờ còn chưa thực sự tiếp xúc xã hội, không biết, tuy Trương Húc nói không dễ nghe, nhưng trong lòng mình sao lại không bị đả động chứ, có đôi khi lý tưởng và hiện thực chênh lệch quá lớn.” Uống bia nghiêng đầu nhìn Thước Nhạc cười, nụ cười đó có chút đau buồn “Thước Nhạc, cậu vẫn không thay đổi.” Vỗ vai Thước Nhạc, Tạ Minh nhìn xung quanh, những người này đều là bạn học thời cao trung, giờ vào xã hội, thay đổi rất lớn, ngay cả tụ hội ngày hôm nay cũng mang theo mặt nạ, không có cảm giác chân thức, có lẽ đó là cái giá để tiến nhập vào xã hội, mà Thước Nhạc, cho dù là dung mạo hay khí chất có thay đổi thế nào, ánh mắt của cậu vẫn sạch sẽ trong suốt như cũ. Chưa từng bị ô nhiễm.

Thước Nhạc nhìn ánh mắt đỏ bừng của Tạ Minh, trong lòng khó chịu, bạn học ngày xưa hăng hái thế nào, giờ lại mang đầy tang thương, “Gần đây cậu vẫn luôn tìm đầu tư?”

“Đúng vậy, mình và bạn đại học cùng nhau tổ chức một phòng nghiên cứu, chuyên nghiên cứu sản phẩm bảo vệ môi trường, năm ngoái bọn mình nghiên cứu ra một loại bộ lọc, nó có thể dùng trong nhiều phương diện, có thể loại bỏ chất độc hại trong không khí, giờ khai phá xuất hiện bình cảnh, nhưng kinh phí của bọn mình lại không đủ, nếu vẫn như vậy, bọn mình cũng chỉ còn cách ngủ đường cái.” Tạ Minh bất đắc dĩ nói.

“Sẽ có cách thôi. Nghe ý cậu nói, loại sản phẩm này đã hoàn thành rồi?”

“Chỉ còn phần thử nghiệm nữa thôi, bọn mình phải hiểm tra ứng dụng thực tế của bộ lọc này. Trên thực tế bọn mình đã đặt rất nhiều kinh phí vào chất liệu làm bộ lọc, giờ nếu qua giai đoạn kiểm tra cuối, là có thể cho ra đời, nó sẽ cải thiện môi trường trên thế giới rất nhiều.”

“Vậy cậu còn cần đầu tư bao nhiêu?” Nếu không quá nhiều, cậu có thể đầu tư giúp bạn học cũ. Dù sao cậu biết Tạ Minh là người đáng để tin cậy.

“Năm trăm vạn. Kỳ thực nếu không phải do bọn mình không muốn bán thành quả đi, giờ cũng không vì tiền mà sầu như vậy.”


Thước Nhạc nghe, giá này cậu có thể bỏ ra, nhưng cậu biết vì sao bọn họ không có người đầu tư rồi. Năm trăm vạn, đối với một sản phẩm mà tương lai không rõ thì hơi nhiều.

Tạm biệt bạn học về nhà, thấy Khúc Phàm một mình, cha mẹ và bọn nhỏ không ở, nhìn Khúc Phàm đang lên mạng ở thư phòng nói “Sao chỉ có một mình anh?”

“Đi xem phim rồi. Em khoan hãy cởi, coi chừng bị cảm, chúng ta đi hậu viện đi. Anh có việc muốn nói với em.” Khúc Phàm vội ngừng động tác cởi đồ của cậu.

“Cái gì vậy?” Bị anh kéo đi.

“Chờ tới nơi đã.”

Tới hậu viện, không nhìn vẻ mặt muốn hỏi của cậu, anh rót nước trái cây cho cậu. Thước Nhạc chỉ có thể thay đồ, ngồi an ổn trên ghế.

Khúc Phàm ngồi cạnh, “Lúc sáng cục trưởng của anh tới đây.” Cầm tay cậu “Đến xem rau dưa em trồng.”


“Sao lại tới lúc em không có nhà, bọn họ nhìn ra gì không.”

“Không có, lần sau rau dưa vài ngày nữa mới đưa đi, hôm nay cục trưởng cũng chỉ là tiện đường ghé thôi, vừa lúc tìm em nói ít chuyện, không ngờ em ra ngoài. Nửa năm trước, một nhân viên của cục mật vụ khi đang chấp hành nhiệm vụ, phát hiện một phế tích, vật phẩm trong phế tích qua giám định, là phế tích thời Tây Chu, phát hiện không ít đồ đồng, đồng thời ở đó còn có mười hai loại hạt giống. Chưa ai nhận ra rốt cuộc đó là hạt giống của cái gì, nhưng qua kiểm tra, có chín hạt giống trong đó có lực sinh mệnh rất mạnh. Hôm nay cục trưởng tới là muốn em xem có thể làm những hạt giống đó nảy mầm không, nếu có thể nuôi sống càng tốt. Thực vật không biết tên, rất có giá trị nghiên cứu.”

“Anh nghĩ sao, em có nên hỗ trợ không?”

“Ha ha, việc này cũng không có gì, cục mật vụ cũng có một dị nhân hệ thực vật thúc đẩy một hạt giống. Tuy nẩy mầm thành công, nhưng chỉ sống một tuần. Nếu em muốn thì làm, không muốn thì thôi, tùy ý em.”

“Vậy làm đi, cũng không phải chuyện gì to tát. Không biết mười hai hạt giống đó là thực vật gì, trong không gian có không.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.