Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 34: Bùa chú


Suy xét chút thời gian ra ngoài mua sắm mấy đồ linh tinh.

Ngay từ đầu, đặt một chiếc bàn dài trong sân, dùng giấy Tuyên Thành trải lên, seu đó dùng hùng hoàng, ma hoàng, lưu hoàng mài thành phấn phủ lên trên, phủ kín một tầng đều đều, lấy nước trong không gian đổ vào trong chiếc thùng nhỏ tưới đều lên trên đó, cậu làm rất cẩn thận, tất cả đều phân bố rất đều. Làm xong những việc này vừa lúc giữa trưa, chỉnh chỉnh tờ giấy để phơi dưới nắng hai giờ.

Phơi nắng xong rủ đi những bột phấn dư thừa, thứa còn lại là hoàng chỉ, đặt hoàng chỉ lên mặt cỏ phía sau dãy nhà, lại phủ lên một tầng vải, bào vàng bạc chì thiếc thành phần rắc lên, sau đó đặt trên bãi cỏ một ngày, ngà hôm sau rũ đi bột phấn dư thừa, sẽ tạo thành hoàng tiễn chỉ. Loại hoàng tiễn chỉ này có thể sử dụng để vẽ vài loại bùa chú, tuy rằng không lâu dài như bùa chú bằng ngọc thạch, nhưng cũng có chút tác dụng.

Rót chu sa vào trong nghiên mực có thể hòa tan nước hồ, hòa trộn tinh tế.

Hoàng tiễn chỉ cắt thành từng mẩu, ngưng thân sùng bút lông sói chấm chu sa vẽ tấm bùa hồi xuân lên hoàng tiễn chỉ, linh khí thông qua đầu bút khắc lên giấy, nét bút cuối cùng, hình bùa trên giấy chợt lóe bạch quang.

Nghĩ nghĩ, vận dụng linh khí đánh bùa chú lên đám cỏ trước Đông sương, bởi vì phòng sập, đám hoa cỏ nơi này bị đè nát, mấy hôn trước sửa phòng, cậu còn chưa kịp gieo trồng lại, trên đám cỏ bên này có một gốc cây hoa hồng đang nửa chết nửa sống, vừa ném lad bùa hồi xuân lên, còn chưa chạm tới mặt đất, ánh sáng chợt lóe lên, cây hoa hồng kia thế nhưng giống như uống thuốc kích thích tạch tạch ngóc đầu mọc lên, tốc độ kia thế nhưng so với việc tưới nước trong không gian còn nhanh hơn. Không lâu sau, cành lá đều mọc trở lại, hoa cũng nở, cái này cũng có tác dụng quá lớn đi.


Lúc sau lại thử bùa linh thủy, bùa linh hỏa, bùa mưa, tuy rằng đều chỉ là bùa sơ cấp, nhưng cũng sử dụng rất tốt, những tin tức trong suy nghĩ cũng được cậu xếp sắp lại, tất cả đều là những thứ sơ cấp, chế ra cũng sử dụng dễ nhất.

“Ba ba.” Phi Phi nâng đôi chân nhỏ chập chứng bước về bên này, thằng nhóc cũng sắp hai tuổi, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, nói chuyện còn chưa quá lưu loát, nhưng gọi tên thì lại rất rõ ràng.

“Ba ba, gì đó?” Dùng ngón tay mập mạp ngắn ngủn chỉ lên đám bùa trên bàn.

Thước Nhạc đang vẽ bùa bên cạnh, nâng mắt nhìn một chút, “Đó là bùa.” Thuận miệng đáp, thứ này dù có giải thích thế nào, trẻ nhỏ cũng không hiểu được.

Phi Phi mặc yếm, nhìn thấy ba ba vẫn còn đang vẽ tranh, không để ý đến nó, phịch— một chiếc ghế bành nhỏ rơi xuống trên mặt đất, khi tròn một tuổi không gian của Phi Phi xuất hiện, tuy rằng không lớn, nhưng đặt trong đó đều là bảo bối của nó, cầu cầu đản đản một đống lớn, Thước Nhạc cũng kệ nó, dù sao bọn nhỏ khi lớn đều sẽ biết phải sử dụng thế nào.

Phi Phi bồng bềnh bay lên ngồi trên ghế, ban đầu còn có thể ngồi ngay ngắn nhìn hắn vẽ tranh, một lúc sau cảm thấy chán, cầm lấy mấy tấm bùa trên bàn, hoàng tiễn chỉ do Thước Nhạc chế tạo vô cùng bóng loáng, mềm mại, so với loại được bán bên ngoài tốt hơn nhiều, hiện tại công nghệ phát triển, hoàng tiễng chỉ đã mất đi tác dụng vốn có của nó.


Thằng nhóc cầm bùa nhìn trái nhìn phải, không biết ba ba dùng thứ này làm gì, nhưng đồ án trên đó thật sự rất đẹp, tay nhỏ vung vung, phốc— tấm bùa hóa thành một quả bóng nước đúng lúc dừng trên đầu của Phi Phi.

Thước Nhạc nâng mắt lên nhìn chỉ thấy cả người thằng nhóc kia ướt sủng, ngây ngốc nhìn cậu, xì—- ha ha—- bộ dạng này của cục cưng thật rất đáng yêu. Nhìn thấy thằng nhóc kia bĩu bĩu môi sắp khóc, nhanh chóng qua ôm nó. Tiểu gia hỏa này rất ít khi khóc, nhưng chỉ cần khóc thì liền kinh thiên động địa.

“Ba ba, tờ giấy khi dễ người.” Thằng nhóc kia cực kỳ ủy khuất, hoàn toàn không nhìn rõ, tờ giấy sao tự dưng biến thành nước chứ.

“Không sao nha, nào nào, ba ba cho con xem ảo thuật.” Lấy từ trên bàn tấm bùa linh thủy giống cái vừa rồi Phi Phi cầm lên, sử dụng linh khí ném nó ra ngoài, một dòng nước hình thành trên không, phạch— rơi xuống dưới, rơi trên đất, khiến mặt sân có chút khô ráo ướt nhẹp. Bùa này có uy lực lớn như vậy có quan hệ đến linh khí, đám nhỏ nhà bọn họ từ nhỏ đã uống nước trong không gian, khắp cơ thể đều có linh khí, tuy rằng không thể sử dụng, nhưng vẫn có thể dùng bùa, có điều uy lực hơi nhỏ, loại bùa linh thủy này về cơ bản không có lực công kích, bình thường dùng thì rất tiện lợi, không bao giờ sợ thiếu nước.

Đưa mấy tấm bùa linh thủy cho thằng nhóc kia chơi, cậu lại bắt đầu luyện tập những loại bùa khác, bùa có rất nhiều loại, làm mấy loại bùa cơ bản đó thuần thục, sau đó có thể không cần sử dụng hoàng tiễn chỉ làm trung gian nữa. Hơn nữa, chỉ có vẽ thật tốt những bức vẽ cơ bản này mới có thể làm được bùa công kích mạnh.

Đang vẽ tranh thì nhìn thấy đám trẻ nhà mình vang bộ dáng ướt sũng chạy vào, “Ba, ba cho Phi Phi thứ gì vậy?” Kỳ Kỳ thấy Thước Nhạc thì lớn tiếng hỏi.


Bởi vì đang mùa hè, đám nhỏ chỉ mặc quần áo mỏng, hiện tại giống như mới từ trong nước đi ra.

“Ba ba, con cũng muốn.” Tiếu Tiếu hiếm khi đưa ra yêu cầu, mắt mèo trừng thật to, hiện tại đã không cần đeo kính mắt, nó đã có thể khống chế tốt việc tiến hóa hai mắt của mình. Ngoài việc rất sáng còn lại không khác gì so với người bình thường.

“Ba, đó là bùa sao? Thật thần kỳ nha.” Quả Quả nhìn thấy đám bùa trên bàn, mắt sáng lấp lánh.

Thước Nhạc đang chuẩn bị nói, thì thấy thằng nhỏ đi bên ngoài bay vào, duyên dáng không thể nói lên lời. Thước Nhạc bước từng bước lên, vươn tay nhấc bổng Phi Phi lên, “Con lại nghịch ngợm.” “Ha ha. Chơi vui lắm, tát nước các ca ca.” Thằng nhóc kia khua loạn tứ chi, vô cùng vui vẻ.

Quả Quả cầm lên tấm bùa trên bàn, học theo Phi Phi quơ quơ, nhưng không có tác dụng, “Ba, vật này dùng thế nào vậy.”

Thu hồi lại tất cử những bùa khác trên bàn, chỉ để lại bùa linh thủy, “Muốn sử dụng thứ này cần có linh khí dẫn đường, trên người các con có linh khí, tuy ít nhưng vẫn có thể dùng được. Lão ba các con đã giúp các con cảm nhận linh khí trên người chưa?”


Dạ, ba đứa đều gật đầu, mỗi người cầm lên một tấm bùa thử, linh khí trên người Kỳ Kỳ cùng Tiếu Tiếu nhiều hơn chút, hơn nữa bọn nó thường sử dụng không gian của mình, đối với việc vận dụng linh khí rất thuần thục, cho nên rất nhanh đã biết được cách dùng, sử dụng chính xác bùa linh thủy, bóng nước so với của Phi Phi còn lớn hơn một vòng, Quả Quả bởi vì cần linh khí nên có chút thua kém, nhưng cũng có thể làm ra một quả bóng nước.

Bốn người dưới ánh nắng ba một cái con một cái ở ngay trong sân làm ra nước lũ, “Ai ai— không chơi nữa, sân đều ngập sũng, đi sang Đông viện bên kia đi, lớn hơn.”

“Ba ba… ba cho bọn con bùa này chơi vui lắm.” Kỳ Kỳ vừa chạy vừa quay đầu nói.

“Được rồi, đi thôi.” Quả Quả qua thêm một tháng nữa sẽ tới nước Pháp, nó cũng chiều theo đám nhỏ, mấy ngày nay cứ để bọn nó chơi cho thật đã đi.

Thừa dịp còn chưa đi làm, Thước Nhạc cũng nghiên cứu bùa giấy và ngọc phù, uy lực của bùa giấy mặc dù hơi yếu, nhưng cũng rất thực dụng, ví dụ như bùa binh đao có thể cầm máu chữa thương, bùa định thần có thể ôn định tâm trí, ngoài ra bùa giấy còn có rất nhiều công dụng khác. Ngọc phù nói chung có công dụng hơn nhiều, bên trong ngọc phù được cậu đặt vào không ít linh khí, lại khắc thêm những bùa chú có lực công kích mạnh, khi sử dụng chỉ cần sử dụng rất ít linh khí làm trung gian, uy lực liền rất lớn. Mấy thứ này đều được chuẩn bị cho Quả Quả, thằng bé dù sao cũng còn rất nhỏ, một mình sống bên ngoài khiến người ta không yên tâm được, mang theo mấy thứ này, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều có năng lực tự bảo vệ mình.

Nói ra thì thứ mà Thước Nhạc muốn làm nhất chính là mấy thứ có thể đựng đồ, có thứ này mang theo đồ sẽ tiện lợi hơn nhiều, Kỳ Kỳ Tiếu Tiếu cùng Phi Phi ở nhà, cậu sẽ không có gì lo lắng, mấy ngày nay trong không gian cũng thả không ít ngọc phù bùa giấy, nếu thực sự nguy hiểm, cứ ném ra, không thể có việc gì. Quả Quả lại không như vậy, mấy thứ mang theo rất hạn hữu, công việc của Khúc Phàm nguy hiểm cũng cần đến, cho nên vì hai người họ, Thước Nhạc rất muốn làm ra không gian trữ vật. Vốn sự lĩnh ngộ của cậu về không gian cũng rất lớn, hiện tại lại có được trí nhớ truyền thừa, muốn làm một công cụ trữ vật cũng có thể, công cụ trữ vật cũng phân thành nhiều loại, phương pháp chế tác cũng rất nhiều, thời kỳ thượng cổ có một thần khí tu di giới, là pháp bảo có chứa một không gian độc lập, theo những tài liệu trong đầu của Thước Nhạc, trong tu di giới kia có không gian, nhưng cũng chỉ bằng một nửa không gian của cậu, hơn nữa khi chế tác vẫn cần dùng những tài liệu cực phẩm, căn bản không phải thứ cậu có thể làm. Mặt khác, không gian trữ vật do những người khác nhau làm cũng có sự phân biệt, không nói tới việc không thể đựng vật sống, tài liệu để luyện ra không gian lớn cũng rất cao cấp, khiến người ta không thể đáp ứng, hơn nữa trong lòng Thước Nhạc biết năng lực của mình còn chưa đủ để làm những thứ như vậy, cậu cũng không muốn sử dụng lãng phí tài liệu để làm ra những pháp bảo trữ vật mà cậu không hề coi trọng đó, có không gian hoa sen của mình, cậu cũng chướng mắt mấy thứ kia, chẳng bằng làm mấy đồ đơn giản mà lại thực dụng. Túi trữ vật cũng rất tốt, đơn giản thực dụng tiện lợi.

Túi trữ vật cũng có không ít cách làm, Thước Nhạc tham khảo hơn mười phương pháp làm túi trữ vật, còn có thêm vài loại tự nghiệm ra, rốt cuộc trước khi đi làm đã làm ra túi trữ vật, không gian không lớn, chỉ có một mét vuông, nhưng khiến cậu tự hào là, túi trữ vật cậu làm được tạo thành từ những tài liệu vô cùng đơn giản, rất thực dụng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.