Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 1-2: Bác sĩ Thước


“Kết thúc phẫu thuật, khâu lại.” Bác sĩ Từ bước lui lại, nhường vị trí.

Trợ thủ tiến lên, tiếp nhận công việc, bác sĩ Từ nhìn thủ pháp tinh chuẩn thành thạo của trợ thủ, gật đầu xoay người rời phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật tắt, một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật đi ra.

Người nhà bệnh nhân vừa thấy, liền tiến tới, “Bác sĩ, ba tôi thế nào?”

Mở khẩu trang, lộ ra khuôn mặt trẻ tuấn mỹ, thoạt nhìn như một sinh viên vừa vào đại học, vị bác sĩ trẻ cười với người nhà bệnh nhân “Giải phẫu rất thành công, bệnh nhân đưa thẳng qua phòng giám sát rồi, sáng mai là có thể tỉnh, nhưng vẫn phải ở phòng giám sát bốn mươi tám tiếng, mọi người giờ chỉ có thể đứng ngoài nhìn.”

“Thực sự cảm tạ bác sĩ.” Người nhà bệnh nhân trên mặt lộ ra tươi cười vui mừng.

Vị bác sĩ trẻ gật đầu, ly khai. Về phòng làm việc, vào phòng tắm tẩy rửa sơ, đây là việc phải làm sau khi phẫu thuật, cậu rất may mắn, điều kiện ở bệnh viện thuộc đại học Hoa Cảnh khá tốt.

“Thay áo blouse mới, ngồi trên bàn làm việc viết báo cáo.

“Cốc cốc…”

“Mời vào.”

Một y tá trẻ bước vào, “Bác sĩ Thước, cái này cần anh ký.” Y tá đặt văn kiện trước mặt cậu.

Nhìn qua, quá trình phẫu thuật, bác sĩ Từ đã ký. Cầm bút, ký tên mình xong trả lại cho y tá.

Nữ y tá đỏ mặt, “Uhm, bác sĩ Thước, hôm nay tan tầm anh có việc gì không? Tối nay mọi người định đi hát. Bác sĩ Thước cùng đi chứ.” Nói xong chờ mong nhìn cậu.


Có chút áy náy nhìn nữ y tá trẻ “Xin lỗi, hôm nay là sinh nhật cha tôi, buổi tối có liên hoan ở nhà, không thể đi cùng.”

Cười thất vọng “A, vậy sao, không sao ạ, nhưng lần sau bác sĩ Thước nhất định không thể từ chối.”

“Uh, lần sau nhất định đi.”

Nữ y tá rời phòng vào phòng trực ban, bên trong có mấy y tá trẻ khác ngồi chờ mong nhìn cô.

“Không chơi, hôm nay là sinh nhật cha của bác sĩ Thước. Đi không được.”

Mọi người thất vọng thở dài.

“Nhưng bác sĩ Thước nói lần sau nhất định sẽ đi.”

“Thật sao? Quá tốt.”

“Lần sau phải chọn ngày lành.”

“Đúng vậy, thế nào cũng phải đi chơi với bác sĩ Thước một lần, đỡ phải bọn người ở phòng cấp cứu suốt ngày khoe khoang.”

“Đúng vậy, bác sĩ Thước làm ở phòng cấp cứu nửa năm, bị mấy người đó hẹn ra ngoài hai lần, khiến họ lên mặt, giờ chuyển tới khoa ngoại của chúng ta, chúng ta không thể ra tay chậm.”

“Đúng. Giờ bác sĩ Thước là ngôi sao trong viện, tuổi trẻ lại vào khoa ngoại, tuy là bác sĩ thực tập, nhưng chỉ nửa năm nữa đã có bằng tiến sĩ, giờ trong giai đoạn thực tập cũng đã là trợ lý. Còn chưa có bạn gái, y tá trẻ trong viện chúng ta đều nhìn chằm chằm đâu.”

“Tôi con nghe bác sĩ Lý khoa tim nội thích bác sĩ Thước nữa. Có rảnh luôn chạy tới phòng cấp cứu.”


“Vậy sao? Đúng là nhìn không ra. Tôi thấy bình thường cô ta thực cao giá. Lúc trước bác sĩ Phạm theo đuổi hoài cũng không được.”

“Hừ, bác sĩ Lý tuy đẹp, nhưng không xứng với bác sĩ Thước, bác sĩ Thước đừng thấy mới tới, nhưng người ta sắp có bằng tiến sĩ, phỏng chừng hai năm sau sẽ thành bác sĩ chính, vả lại bác sĩ Lý còn lớn hơn bác sĩ Thước ba tuổi.”

“Mấy người y tá các ngươi nói chuyện chú ý chút.” Y tá trưởng bước vào, thấy mấy y tá trẻ trò chuyện hăng say, vội cắt đứt.

Thè lưỡi, mấy người y tá vội ngậm miệng, nhưng thần sắc hưng phấn vẫn lộ trên mặt, tin đồn trong viện không chỗ nào không có, y tá trưởng nhìn mà chỉ biết lắc đầu.

“Alo…, em đang dọn đồ! Một lát là đi được.”

“Vậy anh qua đón em.”

“Ừ. Quả Quả bọn họ đều qua sao?”

“Buổi sáng đã qua. Cùng ba mẹ qua.”

Thay đồ, xuống dưới lầu, không đợi một hồi, xe của Khúc Phàm đã tới.

“Sao nhanh vậy?” Thắt dây an toàn, hỏi.

“Anh đang đi thì gọi cho em.”

Vì là giờ tan tầm, nên nửa giờ sau hai người mới tới Khúc gia, vừa vào tứ hợp viện, “Kì Kì! Con lại đem em trai ra.” Vừa vào cổng trong, Thước Nhạc liền thấy một màn mạo hiểm.


Trong viện một con mãng xà lớn dài bốn mét, chiếm giữ viện, một bé trai xinh đẹp khoảng năm tuổi nằm trên mãng xà, mà đuôi nó còn treo một đứa bé trai tám tháng tuổi. Bé trai mặc một thân yếm, đuôi nó quàng vào phần dây cột, khiến đứa bé treo lủng lẳng trên đó. Đứa bé bị lắc lư cười khanh khách vui vẻ.

Vội ôm đứa bé xuống, gõ vào đầu Kì Kì, “Lần trước không phải đã nói con không thể làm vậy sao, sao lại không nghe lời.”

Kì Kì nghẹn nghẹn nói nhỏ “Em ấy thích mà.” Nói xong ôm đùi Thước Nhạc cọ.

Khúc Phàm từ phía sau đi tới, ôm đứa con nhỏ lên, “Lại chọc ba ba tức giận sao.”

Kì Kì hướng vào lòng Khúc Phàm “Không có, con đang dỗ em chơi mà.”

Thước Nhạc trừng mắt, cũng không thể tính toán với con, nói thực thì cũng không có gì nguy hiểm, nhưng nhìn rất dọa người. Đá nhẹ mãng xạ, khiến nó qua một bên đợi.

“Ông bà đâu?”

Đang trèo lên cổ lão ba cưỡi ngựa Kì Kì nghe ba ba hỏi liền nói “Ông lớn và ông qua nhà ông Trương xem bình rồi ạ, bà lớn và bà thì đi mua quần áo cho anh.”

“A, chỉ có mấy đứa tiểu quỷ con ở nhà sao, bà Lý đâu?”

“Đang ngủ ạ.” Kì Kì nói xong mím môi cười.

Không cần hỏi chắc chắn là tiểu quỷ này lại giở trò. Không biết nó giống ai, cực kì nghịch ngợm.

Ôm đứa con nhỏ vào phòng bếp, thấy bà Lý ghé lên bàn ngủ say. Bên cạnh đặt ly nước, nghe có mùi thuốc đông y nhẹ, khá giống mùi thuốc ngủ mấy hôm trước Kì Kì nghiên cứu ra, song mùi nhẹ hơn nhiều.

“Không phải đã nói với con, không được lấy người làm thí nghiệm sao?” Cậu có thể dễ dàng tha thứ các sở thích kì lạ của Kì Kì, nhưng lấy người làm thí nghiệm thì không được.

Kì Kì túm tóc lão ba, vô tội nói “Con không cẩn thận, vốn định cho Tiểu Hắc thử, lại không biết Tiểu Hắc chạy đi đâu, con đi tìm nó, ai ngờ bà Lý lại uống.” Đôi mắt nhỏ liếc qua lại “Ba ba, đó chỉ là thuốc ngủ bình thường, không có tác dụng phụ. Kì Kì thật vất vả mới thay đổi đâu.” Nói xong ưỡng ngực một bộ rất tự hào. Cậu thật sự không có ý, ai bảo Tiểu Hắc trốn tốt vậy, hại cậu tìm hơn nửa ngày, cuối cùng trở về lại phát hiện bà Lý ghé lên bàn ngủ.


“Quên đi, Kì Kì là đứa nhỏ có chừng mực, phỏng chừng không cố ý. Trẻ con đều nghịch ngợm mà.” Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc cười nói.

Thước Nhạc trừng mắt, tiến lên bắt mạch cho bà Lý, mạch đập hô hấp bình thường, nhìn mí mắt, quả thật là trạng thái ngủ, yên lòng quay đầu nhìn Khúc Phàm “Anh cứ chìu nó đi. Còn không qua đỡ bà Lý vào phòng.”

Dàn xếp bà Lý xong, không quản Khúc Phàm đang đùa điên với con, cậu ôm bé nhỏ vào tây sương phòng, cửa nam ốc đóng chặt, Thước Nhạc đẩy cửa ra, đi vào suýt nữa thì vấp “Tiếu Tiếu, con làm cái gì vậy? Vứt đồ đầy đất.” Cả nam phòng cũng sắp thành phòng làm việc, nơi nơi đều là nguyên kiện cơ khí.

Không nghe được trả lời, đi vào bên trong, phía góc bàn, một bé trai khoảng ba tuổi ngồi xổm ở đó, đeo một cặp kính đen dày, hơn nửa khuôn mặt đều bị kính che lại, lộ ra cằm đầy, ngồi thành một đoàn nho nhỏ. Trong tay thành thạo loay hoay nguyên kiện điện tử.

“Tiếu Tiếu.”

Đứa bé ngẩng đầu đẩy mắt kính, nhìn Thước Nhạc chậm rãi nói “Ba ba, ba về nhà ạ.”

Thước Nhạc bất đắc dĩ nhìn con thứ ba của mình “Tiếu Tiếu, hôm nay là sinh nhật ông lớn con, mấy thứ này bỏ qua một bên đi, còn có, sau này làm mấy thứ này ở phòng làm việc, con xem ở đây ở ánh sáng không đủ, không gian lại không lớn. Hôm nay chơi một chút đi.”

Khúc Tiếu đẩy mắt kính, có chút quyến luyến nhìn gian phòng, vốn một căn phòng cổ hương cổ sắc bị cậu bé khiến loạn hết cả lên, nhìn công việc mới làm một nửa trên sàn nhà, gật đầu, vung tay lên tất cả linh kiện và công cụ trong phòng đều biến mất không còn.

Thước Nhạc cười sờ đầu cậu bé, “Đi ra ngoài thôi, chơi với anh đi.”

Khúc Phàm vào cục mật vụ đã bốn năm, Thước Nhạc còn một năm nửa thì tốt nghiệp đại học, đang thực tập tại bệnh viện trực thuộc đại học Hoa Cảnh, chuẩn bị luận văn tiến sĩ.

Mùa đông năm Khúc Phàm vào cục mật vụ Thước Nhạc có Khúc Tiếu, đứa bé sinh ra ở tháng sau năm sau, năm ngoái sinh con nhỏ nhất Khúc Nhạc, giờ một đứa ba tuổi một đứa một tháng. Nói tới những đứa con này, quả thực từ khi có tiếng cười trong nhà không ngừng mà phiền não cũng không ngừng. Quả Quả năm nay lên lớp sáu, liên tục nhận được nhiều giải thưởng lớn hội hoa thanh thiếu niên quốc gia, nên cũng có chút danh tiếng trong giới nghệ thuật, Thước Nhạc Khúc Phàm hỏi qua ý kiến Quả Quả, chuẩn bị trung học cho cậu bé du học ở Pháp, vì theo con đường nghệ thuật, ở Pháp con đường của Quả Quả sẽ rộng hơn, sớm qua Pháp, sớm thích ứng hoàn cảnh ở đó, vả lại môi trường nghệ thuật bên đó cũng khác, có nhiều chỗ tốt cho cậu bé, huống chi Quả Quả cũng muốn sớm qua. Vì muốn chăm sóc cuộc sống của Quả Quả, Thước mẫu Thước phụ cũng đang chuẩn bị visa, qua cùng cậu bé, một năm nay mọi người tranh thủ học tiếng Pháp. Hiểu biết tập tục bên đó.

Kì Kì năm tuổi rồi, khoảng một tuổi thì lộ ra thiên phú đặc thù, tại sinh nhật một tuổi của cậu bé, vị trí dưới tim một ra một đóa sen, tuy không thể so với Thước Nhạc, không thể tách ra, nhưng cũng có một ít công năng, bên trong có một không gian khoảng một mẫu (3600 mét vuông là một mẫu), cậu bé có khả năng tương tác với động thực vật rất tốt, trời sinh có thể nhận ra tính năng của các loại thực vật, đồng thời có những ý tưởng kỳ quái muốn làm một số dược phẩm đặc thù.

Tiếu Tiếu cũng đồng dạng khoảng một tuổi thì có một đóa sen, nhưng tính cách của Tiếu Tiếu rất lý trí, cậu bé đối với số học máy móc rất có thiên phú, hai tuổi có thể lắp ráp tháo dỡ máy tính, đồng thời biết lập trình đơn giản, chỉ có điều ngoại trừ đối mặt với đống bảo bối đó, cậu bé đối với những thứ khác không hứng thú, tính tình cũng trầm. Tuy không nghịch ngợm như Kì Kì, song cũng khiến Thước Nhạc lo lắng, có lẽ do dinh dưỡng đều cung cấp cho não, thân thể Tiếu Tiếu rất yếu, tuổi nhỏ thì bị cận thị, khiến Thước Nhạc cảm thấy lo âu.

Nhỏ tuổi nhất là Khúc Nhạc, tuy cũng gọi Nhạc, nhưng mọi người đều thích gọi cậu bé là Phi Phi, vì khi cậu bé được một tháng, đứa bé Khúc Nhạc, đã bay lên, khiến mọi người đều kinh ngạc, cũng may Khúc Phàm làm việc ở cục mật vụ đã lâu, đối với chuyện này đã quen thuộc, không cảm thấy kì lạ. Nhưng từ nhỏ đã có thể nhìn ra đứa bé này có một thiên phú mạo hiểm, có lẽ nói là lớn mật thì đúng hơn, chỉ mới lớn như vậy, chưa biết sợ thứ gì. Để phòng ngừa cậu bé không có việc gì bay lên cây, Thước Nhạc phải tốn rất nhiều tâm tư.

Ba năm trước đây Tiếu Tiếu sinh ra, Khúc phụ Khúc mẫu liền quyết định định cư ở Bắc Kinh, mua nhà ở kinh thành, có điều Khúc phụ Khúc mẫu ở tứ hợp viện quen rồi, không muốn ở nhà lầu, vốn Thước Nhạc muốn cho hai vị ở tòa tứ hợp viện ở Hải Hậu, nhưng Khúc phụ nói gì cũng không đồng ý, cuối cùng tìm mua một tòa tứ hợp viện gần chỗ hai người, cách nhà bọn họ một ngõ. Tứ hợp viện có chút cũ, tìm người tu sửa lại, trồng thực vật trong không gian lấy ra, ở cũng cảm thấy rất tao nhã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.