Bạn đang đọc Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới – Chương 202: Thiên Sứ
“Nee-chan…!chị thật sự ổn với điều ấy chứ…”
“…! Chậc, cảm ơn em Shiraki, ta thật sự sớm đã có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này rồi nha…!mà không nói những chuyện này, em còn muốn để người ta đụng chạm tới khi nào nữa a?”
“Hả?”
Được nhắc nhở, Shiraki lập tức hoàn hồn trở lại thực tại, đồng thời phát hiện chẳng biết từ khi nào tên khốn này đã áp sát lại gần dùng hai bàn tay dơ bẩn kia vò vọc má ngọc của mình.
Tâm tình rối bời trong chốc lát, Shiraki không chút do dự liền cho đối phương một cái “đấm yêu”, đồng thời nhanh chóng xấu hổ lùi lại hai tay che ngực đề phòng hoảng hốt nói:
– Ngươi mẹ nó tên biến thái này cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi sao?
– Ta cmm chỉ muốn gọi tỉnh ngươi dậy thôi a, có cần kích động như thế sao.
Xoa xoa vầng trán bầm tím, Motaru đầy khó chịu nói ra, hắn thật sự không hiểu nữ nhân này rốt cuộc bị bệnh gì a, đang nói chuyện bình thường đột nhiên liền bị chết máy không nói còn thường xuyên ra tay mạnh như thế, nếu không phải là hắn mà là bất cứ người nào khác thì sợ rằng không phải bị đánh chết không thể.
– Hửm?
Chỉ là đột nhiên trong lúc xoa trán, Motaru ánh mắt vô tình thấy được nơi cổ tay có một vài điểm kỳ lạ.
Làn da nơi này có vài điểm trắng hơn màu da xung quanh, đưa mắt nhìn kỹ lại thì có điểm giống với da non sau khi bị rách ra rồi hồi phục lại.
Nhưng hắn rõ ràng không có bị thương ở phần cổ tay này a, mà dựa vào tốc độ hồi phục của hắn mà nói, vết thương này hẵn chỉ có trong sáng nay.
Sáng nay ta có vết thương này sao?
– Uầy ngươi không phải là bị đánh hỏng đầu rồi chứ, vì gì cứ nhìn cổ tay như thế?
Nghe tới đây Motaru mới hoàn hồn nghĩ tới cô nàng bên cạnh.
Sáng nay hắn dường như là bị đánh thật, mặc dù là vào mặt nhưng hẵn là do chút xây xát nào đấy mà ra vết thương ở cổ tay này đi.
Vì vậy Motaru liền không để ý nữa mà vươn vai nhấc chân xuống giường, mỉm cười mở miệng nói:
– Khỏe rồi, đi học thôi.
– Uây, ngươi còn chưa trả lời ta a.
…
Mà trong lúc này, tại một con phố hoang vắng ít người qua lại.
Một nữ sinh thanh thuần dạo bước trên phố, nàng có gương mặt tràn đầy ôn hòa vui tươi khiến người khác nhìn vào không tự giác chợt cảm thấy ấm áp.
Chỉ là làn da nàng giờ đây hơi nhợt nhạt dường như có bệnh trong người, dù vậy thiếu nữ vẫn chưa từng vì ưu phiền mà tháo xuống nụ cười trên môi.
Nhưng lúc này đây, khi đang tràn ngập hứng thú ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt thiếu nữ bỗng nhiên liền bắt được một cảnh tượng kỳ quặc.
Tại trong một góc hẻm gần đó, một bóng người toàn thân trần trụi đầy dơ bẩn chỉ có vài mảnh vải rách rưới che thân nằm đó.
Nếu là người bình thường khi nhìn thấy hình ảnh thế này thì là ai cũng đều sẽ thầm mắng xui xẻo một câu liền nhấc chân nhanh chóng rời đi, chỉ sợ nhìn thêm vài giây cũng đều là bẩn mắt thêm mà thôi.
Chỉ có thiếu nữ hiếu kỳ tiến lại cúi đầu đánh giá người đàn ông trước mắt.
Đối phương có một gương mặt tương đối tiêu chuẩn, có thể coi là dễ nhìn, chỉ là trên gương mặt vài đường nét nhăn nheo cùng làn da sần sùi sẫm đen đã phá hủy đi lợi thế trời cho ấy.
Thân thể trên dưới gầy gò ốm yếu cùng tràn đầy ghẻ lỡ dường như đã lâu không vệ sinh và mùi hôi thối sộc lên trong khoảnh khắc ngay khi thiếu nữ tiến lại gần dường như đã chứng minh điều đó.
Chỉ là mùi rác rưởi hôi thối khiến người thường chùn bước ấy lại không thể ngăn cản thiếu nữ càng thêm hiếu kỳ quan sát, sắc mặt tràn đầy vẻ hứng thú.
Đột nhiên người đàn ông đang nằm trên mặt đất hơi run rẩy một cái, mí mắt hắn hơi động mấy hồi liền chợt kéo lên để lộ hai con ngươi bơ phờ đầy vẫn đục.
Nhưng ngay khi tầm mắt hắn bắt lấy bóng hình trước mắt, nam nhân đột nhiên liền xửng sờ mấy giây, khóe mắt ẩm ướt, miệng chát run rẩy lẩm bẩm vài lời khó khăn:
– Thiên…!thiên sứ…
Ouga khó có thể nghĩ khoảnh khắc mình bước ra khỏi giấc mộng kinh hoàng kia lại là một gương mặt thanh lãnh ôn hòa như thiên thần trước mắt.
Hắn có ý muốn vươn tay chạm tới làn da trắng noãn như bạch tuyết kia nhưng giữa đường lại chợt ngừng lại.
Hắn sợ, hắn sợ hãi thiên sứ sẽ lại một lần nữa rời bỏ hắn mà đi, hắn sợ nàng rồi sẽ như những kẻ khác kinh tởm bị hắn chạm vào mà lại chạy đi mất.
Nhưng không đợi Ouga thu tay về, một chuyện thần kì mà hắn khó có thể tưởng tượng diễn ra trước mắt.
Ngay khi bàn tay đầy nứt nẻ khô cằn của hắn chuẩn bị rút về, Ouga liền cảm giác được hắn bị hai luồng hơi ấm đem nắm lại.
Tại gương mặt tràn đầy kinh dị cùng khó tin của hắn, thiên sứ thế mà lại đem bàn tay bẩn thỉu đáng kinh tởm kia của hắn đặt lên bên má trắng noãn mềm mại của nàng, sắc mặt tràn đầy ôn nhu mà ấm áp nói:
– Không cần phải sợ hãi nữa rồi, thiên thần của con đây.
Không khí dường như ngừng lại trong phút chốc, Ouga không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào khác ngoại trừ giọng nói tựa như mật ngọt kia.
– Ta…!sao…
Hắn khó thể tin giấc mơ cả đời của mình lại có thể được đạt thành chỉ trong phút chốc như thế.
Chỉ là không còn đợi Ouga nghi vấn, tầm mắt hắn đột nhiên liền bị bao phủ bởi màu trắng xóa tinh khiết.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp mềm mại mà hắn chưa từng có đang ôm chằm lấy gương mặt của hắn, nhẹ nhàng nâng niu trong lồng ngực.
Đầu não Ouga trong chốc lát dường nhưu chết lặng đi, hắn giờ đây cảm giác ngoại trừ xúc cảm mềm mại trước mắt, hơi ấm từ lồng ngực đối phương phát ra, tiếng từng sợi cơ trong người thiếu nữ trước mắt vận động…
Ta đang nghĩ gì thế này?
Chỉ là…!thật ấm áp…!ra đây là cảm giác hạnh phúc sao.
Bỏ qua đi đống suy nghĩ tạp nham trong đầu, một kẻ chán nản với cuộc đời tới tận cùng như Ouga giờ đây cảm giác chính mình dường như đã tìm thấy tia sáng ấm áp duy nhất của cuộc đời hắn mà hắn chưa từng nếm trải.
Tia sáng ấm áp so với lò sưởi ngày tuyết rơi còn ấm áp hơn, tia sáng mê người tới mức dù là thứ thuốc đặc chế liều lượng cao nhất cũng không cách nào sánh bằng khiến Ouga chỉ tiếp xúc trong nháy mắt liền đắm đuối ở trong.
Giờ đây hắn ngoại trừ nhắm mắt co rúm dường như muốn đặt toàn bộ thân thể của mình vào trong vòng tay của vị thiên sứ của đời hắn ra liền không còn điều gì khác quan trọng hơn.
Nhưng ngay lúc Ouga cảm giác khoảnh khắc này sẽ kéo dài tới vĩnh viễn, đột nhiên một luồng bất an bất chợt xuất hiện trong lòng hắn khiến nhịp tim Ouga nháy mắt loạn nhịp.
Không đợi hắn kịp phản ứng cơn bất an này là thế nào, đột nhiên một tiếng kinh hô thất thanh của nữ chất chứa sự hốt hoảng cùng gấp gáp từ phía sau vang lên đánh gãy bầu không khí hạnh phúc trước mắt.
– Bên này bên này, bệnh nhân tâm thần số hiệu C-1908 ở đây, nàng đang bị một tên biến thái quấy rối mau tới giúp với!
Bệnh nhân tâm thần?
Ouga theo bản năng trong lòng chợt kinh hô.
Chỉ là khi hắn vừa nghiêng đầu nhìn qua sau lưng, tầm mắt hắn chỉ kịp nhìn thấy một đám người mặt áo blouse trắng, sắc mặt hốt hoảng cùng phẫn nộ vội vàng lao đến, từng cái ánh mắt đều tựa như ngậm lửa hừng hực sát khí nhìn Ouga.
Không cho bất kỳ cơ hội giải thích nào, đám người tựa như bác sĩ kia lao đến trong nháy mắt liền lập tức lôi hắn ra khỏi thiếu nữ váy trắng liền là một tràng loạn đánh.
Không có bất kỳ kháng cự, không có bất kỳ tức tối vì vô duyên vô cớ ăn đòn.
Ouga dương mắt xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn “thiên sứ” của đời mình đang được cái nữ y tá ôm chằm an ủi cùng dìu đi ân cần.
– Thiên…!sứ.
Nỉ non một tiếng, tầm mắt hắn liền chợt bị một quyền đánh cho tối sầm đi, tư duy cũng trong nháy mắt chìm xuống.