Bạn đang đọc Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới – Chương 193: Âm Mưu
– Ta nói nha, cuộc đời tươi đẹp như thế tội gì phải tìm đau khổ như này a.
Nhìn tên đô con trước mắt từ trong túi quần lôi ra một con dao bấm đâm tới, sắc mặt Motaru không có mảy may thay đổi, ngược lại ung dung bắt lấy cổ tay đối phương.
Tên côn đồ to con lập tức cảm giác cánh tay mình giờ đây cứ như bị một gọng kìm sắt khóa chặt lại, không thể tiến thêm mảy may cũng không thể rút lại một chút nào nữa khiến sắc mặt hắn chợt biến dữ tợn lên.
Nhưng còn chưa kịp để hắn làm ra động tác tiếp theo, Motaru nấm đấm đã nháy mắt in sâu vào má trái đối phương để lại một đạo quyền ấn sau hơn một centi.
Ung dung cúi đầu xuống tránh né một cái gậy bóng chày quật ngang, Motaru nghiêng người đá thẳng vào bụng tên côn đồ định đánh lén mình khiến hắn hai mắt trợn ngược lên ôm bụng đau đớn nôn khan liên hồi liền thuận thế lách người né nhát đâm của tên còn lại, đầu lâu đập tới cùng huyệt thái dương của đối phương kịch liệt va chạm.
Nhìn trước mắt hai kẻ bất tỉnh, một người toàn thân cuộn tròn như tôm đang ôm bụng rên rỉ, Motaru cơ hồ là lấy thời gian không đến hai giây liền miểu sát cả ba.
Mặc dù không có gì đáng tự hào lắm khi hắn có thể trong nháy mắt xóa sổ mấy tên này nhưng trải nghiệm khi quyền cùng thịt va chạm vẫn là thứ gì đó tương đối hấp dẫn, nếu không phải e ngại bản thân dùng lực hơi nhiều dẫn tới quần áo được chăm sóc chỉnh chu có thể bị rối, Motaru có khi còn muốn lại áp chế thêm một phần lực lượng cùng mấy tên này vật lộn mấy hồi.
– Được rồi chơi thế cũng đã đủ, hiện tại không ngại cùng ta nói chuyện một chút chứ, là ai sai khiến các ngươi theo đuôi ta?
Xách cổ áo tên duy nhất còn thanh tỉnh lên, Motaru sắc mặt ung dung mỉm cười hỏi.
Chỉ là trên đời có mấy người cứ thích rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Tên côn đồ duy nhất còn thanh tỉnh này sắc mặt cau có đến cực điểm nhưng hắn chung quy cũng không hề có dự định hé môi nửa lời.
Điều này khiến Motaru sắc mặt có chút khó làm.
Hắn cũng không biết thứ gì gọi là thuật tra khảo, muốn cạy miệng tên này hẵn chỉ có dùng vũ lực mà thôi, chỉ là dùng vũ lực Motaru cũng không biết bản thân liệu có vô tình đánh chết đối phương hay không.
– Ài thôi nếu ngươi đã chọn cứng chọi cứng vậy ta đành dùng cứng rắn phương pháp vậy.
– Hai tay, ba chân, ngươi muốn bị đánh gãy bộ phận nào trước, nói đi.
Lời Motaru vừa ra, tên côn đồ bị xách lập tức giãy dụa lên, sắc mặt giữ tợn vô cùng, chỉ là cánh tay bóp cổ hắn lại cứng rắn như đá, không những không thể lay chuyển, đánh vào còn khiến cho nắm đấm hắn đỏ lên vô cùng.
Nhưng chuyện càng đáng sợ khi tên ác ma trước mắt lần nữa cất giọng nói:
– Nếu sau năm giây ngươi còn không chọn hay không khai vậy ta chỉ có cách đem tất cả các chi của ngươi đều đập nát a.
– 4…!3…!2…
– A, nói, ta nói!
Lập tức tên côn đồ cuối cùng này vẫn là thét lớn lên.
Chỉ là một cơn đau thấu trời từ dưới bụng đột nhiên truyền tới khiến hắn sắc mặt tái xanh vô cùng mà hét thảm.
– Nói thì tốt nhưng để ta mất nhiều thời gian như thế thì trả giá một tí đi.
Nhìn cảnh tượng quằn quẹo trước mắt, Motaru không khỏi gật đầu hài lòng, như thế này mới gọi là ngầu lòi chứ, mặc dù chính hắn cũng không thích nhìn kẻ khác đau khổ nhưng nếu không thể hiện ra chính mình có đảm lượng dám ra tay, Motaru sợ đối phương sẽ dùng dăm ba lời bịa đặt tới lừa gạt hắn thì khổ lắm.
Vì vậy chỉ có thể thiệt thói chính mình làm kẻ ác vậy.
– Được rồi nói đi, là kẻ nào sai khiến các ngươi đi theo dõi ta?
– Là…!là đại ca ta sai khiến, hắn nói muốn theo dõi để tìm kiếm điểm yếu của ngươi xong liền rút lui.
– Điểm yếu? Của ta? Đại ca các ngươi muốn tìm điểm yếu của ta làm gì, và tên băng các ngươi đâu? Ta không nhớ có gây thù hằng với bang phái hay đám yakuza a?
Đối với câu hỏi của Motaru, sắc mặt tên côn đồ cũng chợt khó xử mà ấp úng nói:
– Ta…!ta cũng không biết, bọn ta là băng diều hâu cũng không phải tổ chức bang phái lớn như đám yakuza kia, còn đại ca vì sao muốn tìm ngươi kiếm phiền phức ta thật không biết a, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, chỉ là sau một đêm kỳ lạ, đại ca hành vi thái độ đột nhiên trở nên khác thường sau đó bắt đầu làm mấy thứ khác thường như một bên kinh doanh lành mạnh, một bên làm tiền giả vân vân, trắng đen đều ăn, ban đầu bọn ta đối với chuyện này chỉ cho là đại ca đột nhiên khai khiếu biết cách kiếm tiền rồi, chỉ là đoạn thời gian trước hắn đột nhiên liền gọi bọn ta tới chỉ đích danh muốn tra xét ngươi, bọn ta chỉ là đám lâu la cũng không biết nội tình ra sao, hoàn toàn là bị bức ép phải làm chứ không hề có chủ ý muốn kiếm ngươi gây sự a.
Càng nói tên côn đồ biểu hiện càng sợ hãi cùng thành khẩn khiến cho Motaru không khỏi chau mày đau đầu vô cùng, hắn mẹ nó trên đời ghét nhất là mấy cái âm mưu như thế này, ngươi có chuyện gì thì cứ vác hàng nóng đi gặp mặt trực tiếp với hắn để giải quyết không tốt sao, cứ âm âm mưu mưu để làm mẹ gì chứ, ta giống như người rảnh rỗi như thế sao?
– Những lời ngươi nói là thật chứ?
– Là thật, hoàn toàn là sự thật, xin tin ta, ta thật sự không có ý muốn tìm ngươi gây sự, chúng ta bình thường chỉ chuyên bắt nạt mấy cửa hàng kinh doanh trong vùng để kiếm ít tiền bảo kê, nào có tâm tư đi chuyên môn bắt nạt một học sinh cấp ba làm gì cơ chứ?
– …
– Mẹ nó ta luôn cảm giác lời này có chút không đúng, chỉ là nha, ta nên làm gì với ngươi bây giờ? Thả ngươi đi thì không tốt lắm, chẳng khác nào thả hổ về rừng, ngươi về lại đi nói cho đại ca ngươi biết chẳng phải đối phương liền lại muốn nghĩ cách khác tìm phiền phức với ta hay sao, nhưng giết người diệt khẩu thì…
– Không nói không nói, ta thề với ngươi à ngài ta tuyệt đối sẽ không hé nửa lời, sẽ tìm cách lấp liếm với đại ca mà, nên xin đừng giết ta, làm ơn đừng giết ta, ta còn…
Nhìn kẻ trước mắt thái độ cầu khẩn vô cùng, Motaru bề ngoài một bộ đắn đo không chắc chắn lắm mà hỏi lại:
– Ta tin ngươi được sao?
– Tin được tin được, ngài thật sự có thể tin ta được, còn xin Hamano-sama tha ta một mạng.
– Ừm…!vẫn là đem người giết càng đáng tin hơn một chút.
– AA không không làm ơn, ta cầu ngài, ta cầu xin ngài.
Nhìn kẻ trước mặt nước mắt nước mũi đều tuôn trào ra, Motaru có chút ghét bỏ lùi lại ra sau không định để hắn ôm đùi mình rồi cầu xin, chỉ là hắn cũng không có ý định thật ra tay sát nhân, chỉ đơn thuần trở chân đem đối phương đá ngất.
Dù cho ba tên này có tâm muốn hại hắn nhưng Motaru nghĩ đi nghĩ lại một hồi cảm giác chính mình thống hạ sát thủ thật không tốt lắm, trước không nói dù có giết hay không giết thì kẻ sau màn vẫn sẽ biết được hắn đã phát hiện ra đối phương, với cả hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật như thế này mà động thủ thì thật quá coi thường Janan quốc chính phủ rồi, hắn cũng không muốn bị truy nã từ đấy phải suốt ngày trốn đông trốn tay, lỡ hẹn với cuộc sống học đường đầy êm ái cùng nhóm mỹ nữ Akari, Shiraki…, vì vậy dưới tình thế bất đắc dĩ Motaru chỉ có thể thở dài đem ba tên này toàn thân lật một lần, thứ gì có giá trị đều lấy xem như tiền mua mệnh của bọn hắn đi.
– Ài, nói chung ta vẫn là quá lương thiện mà.
Lại ba trăm ngàn nhập kho hắc hắc..