Đọc truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế – Chương 41: Thợ mỏ khu mỏ quặng
Lục Vinh kiểm tra một số tài liệu trong khu mỏ: “Phải chiêu mộ một nhóm công nhân thôi, nếu không ta sẽ phải nộp thuế rất cao.”.
Thẩm Hiên gật đầu: “Ừm”.
“Nhưng mà thật kì quái, mấy thợ mỏ trước đây đi đâu rồi? “. Lục Vinh có chút không rõ hỏi.
Thợ mỏ trước đây cũng phải tới mấy trăm người, nhiều người như vậy muốn đi tìm việc làm mới, không phải là chuyện dễ dàng a.
Thẩm Hiên nhìn qua Lục Vinh: “Không cần phải gấp, ngươi phải vội chiêu công, những người đó cũng phải vội tìm việc mới, có thể bọn họ sẽ chủ động đến tìm ngươi.”.
Lục Vinh gật đầu: “Nếu là vậy thì tốt rồi.”.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Viên Uy xuất hiện ở cửa.
Lục Vinh nhìn Viên Uy thân hình cao lớn, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Viên Uy chần chờ một chút: “Xin chào, ta là thủ lĩnh của các thợ mỏ trong khu này.”.
Lục Vinh: “Ồ, rất hân hạnh được gặp ngươi.”.
“Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể tiếp tục làm công cho ngươi.” Viên Uy nói.
Lục Vinh gật đầu: “Thế thì tốt, vậy các ngươi đem thẻ chứng minh sao chép ra một bản giao cho ta.”.
Viên Uy ngập ngừng: “Bọn ta là dân nhập cư phi pháp, cho nên…không có thẻ chứng minh.”.
Lục Vinh chợt hiểu: “Ra là vậy”.
Dân nhập cư phi pháp với tội dân đều không có thẻ chứng minh, bất quá, dân nhập cư phi pháp thì đỡ hơn một chút, bị tra ra được cùng lắm là trở lại nguyên quán, còn với tội dân mà nói, khi bị phát hiện sẽ được đưa thẳng vào trại giam.
Viên Uy nhìn sắc mặt Lục Vinh: “Chúng ta có thể nhận tiền công thấp.”.
“Ngươi là đội trưởng?” Lục Vinh hỏi.
Viên Uy gật đầu: “Đúng thế.”.
Lục Vinh nhìn Viên Uy: “Các thợ mỏ khác đều nghe lời ngươi?”.
Viên Uy nghĩ nghĩ: “Lời nói của ta, ít nhiều cũng có mấy phần uy lực.”.
Lục Vinh cười cười: “Ta có thể tiếp tục thuê các ngươi, nhưng các ngươi là dân nhập cư phi pháp, thực sự khiến ta cảm thấy không yên lòng, nếu các ngươi muốn tiếp tục làm việc ở đây, thì phải đeo vòng chủ tớ.”.
Thế giới này, khoa học kỹ thuật phát triển càng cao, hình thái xã hội lại càng đa dạng.
Ở nơi này, còn có nô lệ tồn tại, chỉ cần đeo vòng chủ tớ, tất cả người đeo vòng nô dịch đều sẽ chịu sự khống chế, sinh tử đều bị người chủ nắm trong tay.
Viên Uy cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lục Vinh nhìn Viên Uy: “Nếu ngươi không muốn, có thể từ chối.”.
Viên Uy nắm chặt tay đấm: “Có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ không?”.
Lục Vinh gật đầu: “Đương nhiên có thể.”.
Viên Uy chần chờ một chút, hỏi: “Chỉ cần ta đeo vòng chủ tớ là được rồi phải không?”.
Lục Vinh nhìn nét mặt khẩn trương của Viên Uy, gật đầu: “Nếu như ngươi có thể quản được bọn họ, chỉ cần một mình ngươi đeo là được, nhưng nếu những người khác gây rối, ta cũng chỉ có thể khai trừ.”.
“Ta hiểu.” Viên Uy nhìn Viên Kiệt đang ở trong góc.
Viên Kiệt mím môi, rút lại trong góc, mắt nhìn chằm chằm Viên Uy, chữ “Tội” trên trán vô cùng rõ ràng.
Viên Kiệt không ngừng đảo mắt, như muốn nói cái gì, cuối cùng nhịn xuống.
“Đó hài tử chúng ta mới nhặt được, trước đó nó phát sốt, giờ đã hết sốt rồi.” Chú ý tới tầm mắt của Viên Uy, Lục Vinh cười cười nói.
“Quặng chủ đại nhân định xử lý đứa nhỏ này như thế nào?” Viên Uy hỏi.
Lục Vinh: “Đứa nhỏ này rất đáng yêu, trước tiên ta định giữ nó lại hai ba ngày rồi tính.”.
Viên Uy nói xong liền đi, Viên Kiệt nhìn theo bóng lưng Viên Uy, im lặng không nói.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Hiên đưa Viên Kiệt vào phòng trong Tiểu Trấn Di Động ngủ, sau đó hai người tiếp tục đến khu mỏ quặng quan sát.
“Đứa trẻ kia cùng người lúc nãy chắc chắn phải có quan hệ rất sâu”. Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh nhíu mày: “Ta vốn hoài nghi tên kia cũng là tội dân, nhưng trên trán của hắn không có dấu ấn.”.
“Không có dấu ấn không có nghĩa là không phải a! Có thể là dùng thứ gì đó để che giấu.”
Lục Vinh gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế, nhưng nếu bọn họ có biện pháp giấu đi dấu ấn, tại sao lại không giúp đứa trẻ làm một chút che đậy, bỏ mặc nó với cái dấu ấn đó trên đầu?”.
Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: “Có lẽ là quên mất đi.”.
“Nơi này chính là chỗ để cơ giáp sao?” Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên nhìn sơ qua cơ giáp trong kho hàng: “Đúng vậy, bất quá mấy cơ giáp này ít nhất cũng phải năm đời rồi, đa số các khu khai thác cũng đã đào thải không còn sử dụng, tính an toàn của bọn cơ giáp này không cao, thao tác lại phức tạp.”.
Lục Vinh nhíu mày: “Hàng rẻ không phải là hàng tốt, ta phải mua thêm một nhóm cơ giáp mới để khai thác quặng thôi”.
Thẩm Hiên gật đầu: “Nên như vậy.”.
Lục Vinh thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Lại phải chi tiền rồi a!”.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: “Sao ngươi lại yêu cầu tên kia đeo vòng chủ tớ? Lỡ như chọc giận hắn thì rất nguy hiểm đó.”.
Lục Vinh gật đầu: “Cái này ta biết chứ, vấn đề là trên người ta có quá nhiều bí mật, sau này chỉ sợ là phải thường xuyên giao thiệp với hắn, nếu không lưu lại một chiêu sẽ rất bị động.”.
Thẩm Hiên trầm ngâm: “Nói cũng đúng.”.
Viên Uy về tới nơi tập trung tạm bợ trong mỏ quặng, mấy tội dân thấy hắn tới, liền dồn dập hỏi han: “Lão đại, tìm được tiểu thiếu gia chưa?”.
Viên Uy gật gật đầu: “Tìm được rồi, nó đang ở chung với quặng chủ.”.
“Lão đại, ngươi không mang nó về đây sao?” Một người hỏi.
Viên Uy do dự: “Nó đang ở trong Tiểu Trấn Di Động, ông chủ mới đã cho nó uống thuốc, thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.”.
Nghĩ đến Viên Kiệt, Viên Uy trong lòng không khỏi dâng lên tâm trạng áy náy, vì điều kiện sinh hoạt quá kém, Viên Kiệt vừa mới ra đời đã phải theo hắn lang bạt, rõ ràng đã là tiểu hài tử năm tuổi, lại gầy yếu như đứa nhỏ ba tuổi. Nói gì đi nữa, ở lại Tiểu Trấn Di Động dù sao cũng tốt hơn nhiều so với quặng mỏ, càng có lợi cho sức khoẻ hiện tại của Viên Kiệt hơn.
“Lão đại, dấu ấn của Viên Kiệt có phải đã bị ông chủ mới thấy rồi không?”.
Viên Uy gật đầu: “Đúng thế.”.
“Vậy hắn có biết … chúng ta cũng…”.
Viên Uy lắc lắc đầu: “Không có, A Kiệt cũng không tỏ ra quen biết ta.”.
Viên Uy nhắm mắt lại, lòng áy náy vô cùng, Viên Kiệt còn nhỏ như vậy, thường phải cùng hắn chịu đói, nhưng xưa nay không hề oán giận, bây giờ ông chủ mới tới, vì che giấu thân phận của hắn, Viên Kiệt phải nhẫn nhịn làm như không hề quen biết.
“Lão đại, lương thực của chúng ta đã không còn nhiều lắm, nếu cứ tiếp tục như thế này…”.
“Lão đại, dược phẩm cũng có chút thiếu, địa phương quỷ quái này, rất dễ sinh ra bệnh về phóng xạ a! Có hai anh em đã bị bệnh rồi.”.
………………
Tuần tra xong, Lục Vinh trở về Tiểu Trấn Di Động.
Viên Kiệt ngồi trên ghế, quy củ nhìn nhìn hai người.
Sau khi uống thuốc, sắc mặt Viên Kiệt tốt hơn rất nhiều.
Lục Vinh mở tủ lạnh, hỏi Thẩm Hiên: “Chúng ta ăn lẩu ha?”.
Thẩm Hiên gật đầu: “Được đó! Bất quá, món lẩu này không thích hợp cho tiểu hài tử ăn a!”.
Lục Vinh thấy mắt Viên Kiệt đảo đảo, ác liệt cười cười: “Không có chuyện gì, lấy bánh mì cho nó gặm là được.”.
Tựa hồ nghe rõ Lục Vinh nói, khuôn mặt nhỏ của Viên Kiệt vốn tràn đầy mong chờ, thoáng cái liền trở nên ảo não.
Viên Kiệt bình thường đều ăn bánh mì, vừa lạnh lại vừa cứng.
Lục Vinh bưng nồi lẩu lên bàn, làm cho Viên Kiệt một phần trứng rán, thêm chút tương cà, đẩy nó qua một bên ăn.
Lục Vinh đang chuẩn bị ăn cơm, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Vinh vừa mở cửa, một hương vị nồng đậm tức khắc bay ra, sắc mặt Viên Uy hơi đổi đổi, ông chủ cũ chết đi, nguồn cung cấp lương thực của bọn họ liền trở nên khẩn cấp, Viên Uy bình thường rất giỏi chịu đói, nhưng mà mùi thơm của đồ ăn bay đến tới tấp như vậy, bụng hắn cũng nhất thời kêu lên.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Lục Vinh hỏi.
“Chuyện vòng chủ tớ ngươi nói, ta đồng ý. Nhưng chỉ có một mình ta đeo, những người khác đều sẽ không đeo.” Viên Uy nói.
Lục Vinh gật đầu: “Được.”.
Lục Vinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Viên Uy vừa nhìn đã biết không dễ đối phó, chắc hẳn chỉ là hổ lạc bình dương* mà thôi, nếu Viên Uy không đáp ứng, chuyện chiêu mộ thợ mỏ sợ là sẽ sinh ra biến cố.
“Ngươi còn chưa ăn cơm phải không? Vào ăn cùng chúng ta luôn đi.” Lục Vinh nói.
Viên Uy chần chờ: “Không cần đâu.”.
Lục Vinh cười cười: “Có nhiều lắm, không cần phải khách khí.”.
Viên Uy căn bản còn muốn từ chối, nhưng Lục Vinh lại vô cùng hào phóng mời mọc, Viên Uy cũng thực sự đói bụng, bèn cùng Lục Vinh ngồi xuống bàn.
Viên Uy đánh mắt về hướng Viên Kiệt, thấy nó ngồi trên một cái ghế nhỏ, cầm nĩa ăn trứng rán, biểu tình trên mặt dị thường thỏa mãn.
Viên Uy nhìn Viên Kiệt ăn uống thỏa mãn, không khỏi cảm khái thật lâu.
Viên Kiệt rất hiểu chuyện, ít phàn nàn, thế nhưng, Viên Uy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt không buồn không lo như vậy của Viên Kiệt.
Hương vị của món lẩu đổi mới sâu sắc nhận thức của Viên Uy, hai bên rất nhanh bàn xong thoả thuận.
………………
Lúc Viên Uy đeo vòng nô dịch trở lại mỏ quặng, người trong mỏ quặng đều muốn nổ tung.
Vòng nô dịch còn được gọi là vòng nô lệ, người nào bị đeo lên loại vòng này sẽ không còn quyền gì đáng kể. Người trong hầm mỏ không ai ngờ được Viên Uy sẽ đeo vật này lên người.
“Lão đại, là ông chủ mới buộc ngươi đeo sao? Chúng ta liều mạng với hắn.” Trương Kiến tràn đầy kích động.
Viên Uy nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Được rồi, là do chính ta tự nguyện.”.
Trương Kiến bất mãn: “Lão đại, cái tên đó thật quá đáng.”.
Viên Uy cau mày: “Chúng ta là người không rõ lai lịch, đối phương không yên lòng, cũng không có gì đáng trách.”.
Trương Kiến nhìn Viên Uy, chần chờ một chút nói: “Có phải những ai muốn ở lại làm việc đều phải đeo vòng nô dịch không?”.
Viên Uy lắc đầu: “Yên tâm đi, chỉ có ta đeo, các ngươi không cần phải đeo.”.
Trương Kiến cau mày: “Lão đại, chúng ta có thể đi nơi khác phát triển, ngươi không cần phải ở chỗ này chịu uỷ khuất.”.
Viên Uy khoát tay: “Thân thể Tiểu Kiệt hiện tại không chịu nổi việc lặn lội đường xa, hơn nữa, quặng chủ mới đến tựa hồ cũng là người dễ nói chuyện, tình hình có lẽ không tệ như chúng ta tưởng.”.
“Còn nữa, các ngươi chuẩn bị đi theo ta.” Viên Uy nói.
Trương Kiến hoang mang: “Lão đại, chúng ta đi nơi nào a?”.
“Ông chủ mới đặt Tiểu Trấn Di Động ở đây, chúng ta có thể ở lại trong đó.” Viên Uy nói.
Trương Kiến kinh ngạc: “Thật có thể sao?”.
Quặng chủ đời trước vô cùng keo kiệt, bọn họ đều là tùy tiện tìm chỗ để ngủ, mặc dù đã thành thói quen, nhưng cũng không thoải mái, hơn nữa cứ ngủ ở mỏ quặng như vậy, tuổi thọ sẽ bị ảnh hưởng, bọn họ thật ra cũng không có gì, nhưng Viên Kiệt liền đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải theo bọn họ ăn gió nằm sương.
———————————
Edt:*hổ lạc bình dương trong câu “hổ lạc bình dương bị khuyển khi”: con hổ mà xuống đồng bằng cũng sẽ bị chó khinh thường -> ý chỉ người tài nhưng sa cơ thất thế.