Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 26: Ta không thích nữ nhân


Đọc truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế – Chương 26: Ta không thích nữ nhân

Lục Vinh trở lại biệt thự, thấy Thẩm Hiên vẽ vẽ viết viết trên màn hình ánh sáng, ánh mắt mê mang, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Vinh đè tay Thẩm Hiên xuống, theo bản năng mở miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”.
Thẩm Hiên miễn cưỡng cười: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”.
Lục Vinh lấy ra giấy dự thi, như hiến vật quý đưa cho Thẩm Hiên: “Đây là vé tham dự cuộc thi thiết kế Ảo Mộng Tinh Xe, nếu ngươi đạt được vị trí cao trong cuộc thi này, tất cả lời đồn liền chưa đánh đã tan.”.
Thẩm Hiên ngước mắt, nhìn chằm chằm Lục Vinh: “Ngươi cảm thấy ta có thể làm được sao?”.
Lục Vinh gật đầu: “Đương nhiên, ta biết ngươi có năng lực, ngươi chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh bản thân.”.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Giấy dự thi này lấy được không dễ dàng đi? Vòng loại của cuộc thi thiết kế Ảo Mộng Tinh Xe đã kết thúc, ta vốn không tham dự vòng loại, nếu bây giờ muốn tham gia vào vòng kế tiếp, chỉ có thể dựa vào tập đoàn lớn tiến cử, nếu không thì không thể nào được nhận.”.
“Đinh Chiêm Hạo cho ta, lúc đưa giấy dự thi hắn không hề nói gì, lần này chúng ta nợ hắn một ân tình.” Lục Vinh nói.
“Tập đoàn của Đinh Chiêm Hạo chỉ có ba danh ngạch (Edt: chỉ có thể tiến cử 3 người), vé tham dự cuộc thi này…”.
Lục Vinh cắn răng: “Nhận ân tình lớn như vậy, xem ra ta phải bày tỏ chút lòng thành.”.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: “Cám ơn ngươi, đã vì ta mà làm những thứ này…”.
Lục Vinh xoa xoa đầu Thẩm Hiên: “Ta chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ.”.
Thẩm Hiên cúi đầu cười cười.
………………
Khi Lục Vinh đến lớp lại phát hiện Đinh Chiêm Hạo còn chưa xuất hiện. Chờ một lúc lâu, Đinh Chiêm Hạo mới lò dò tới.
“Hôm nay sao ngươi lại tới trễ vậy?”.
“Tính tình lão hổ không được tốt, ta bị hắn răn dạy một trận.” Đinh Chiêm Hạo không vui nói.
“Bởi vì ngươi lấy trộm giấy dự thi cho ta phải không?” Lục Vinh hỏi.
Đinh Chiêm Hạo hơi khựng lại, quay đầu nhìn Lục Vinh: “Không có chuyện đó đâu.”.
“Để cảm ơn ngươi, hôm nay ta cố ý chuẩn bị một phần lễ vật.” Lục Vinh cười cười, lấy ra một quyển trục.

Đinh Chiêm Hạo trợn mắt: “Người anh em, ngươi quá khách khí rồi, chỉ là một tấm giấy dự thi mà thôi. Kỳ thực, ta chính là chướng mắt tên Lam Thiên Thành kia. Lam Thiên Thành hắn cũng sẽ tham dự cuộc thi, nếu Thẩm Hiên thắng lớn trong cuộc tranh tài lần này, Lam Thiên Thành nhất định sẽ vô cùng mất mặt.”.
“Ngươi và Lam Thiên Thành từng có xích mích?” Lục Vinh hỏi.
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: “Đúng vậy! Hắn cướp bạn gái của ta, còn ra vẻ đứng đắn nói ta đây là loại người ngu xuẩn, không xứng với nữ nhân như vậy, dù gì đi nữa ta cũng hơn hẳn tên cặn bã đó a!”.
Lục Vinh cười cười: “Đinh nhị thiếu ngươi đương nhiên là ưu tú hơn hắn nhiều, Lam Thiên Thành vốn là sâu mọt của xã hội. Còn về phần lễ vật này, ngươi nhất định phải nhận lấy.”.
“Lục Vinh, ngươi không cần khách khí, một tấm giấy dự thi mà thôi.”.
“Thật ra, lễ vật này không phải là cho ngươi, là cho anh của ngươi. Ngươi từng nói sắp tới sinh nhật của anh trai ngươi rồi, ta tra được hắn yêu thích hội hoạ, liền lấy một bức, tuy không phải tác phẩm danh giá gì, nhưng nhìn cũng không tệ lắm.” Lục Vinh nói.
Đinh Chiêm Hạo lật bức tranh ra xem một lượt: “Tranh này nhìn rất lạ”.
Lục Vinh nhíu nhíu mày: “Thật sao?”.
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: “Đúng vậy. Chỗ đen chỗ trắng, lại còn có một khoảng trống không, nhưng dù sao ta cũng không có tiền, không thể mua thuốc tráng dương tặng hắn, đành phải dùng nó thôi!.”.
Lục Vinh thầm nghĩ: Đinh Chiêm Hạo cái tên này thực sự là không biết nhìn hàng, đây chính là tác phẩm của danh gia, so với thuốc tráng dương không biết quý hơn bao nhiêu lần đâu.
Đinh Chiêm Hạo đem bức tranh giấu đi, vỗ vỗ vai Lục Vinh: “Người anh em, ngươi thật có ý tứ a! Biết ta không có tiền liền chuẩn bị lễ vật giúp ta.”.
“Chuyện nên làm mà.” Lục Vinh nói.
……………
Lục Vinh từ trong lớp học đi ra, gặp phải Lục Viễn.
Lục Vinh quả thực muốn cạn lời, mấy ngày trước là Vương Kiều chặn đường, hôm nay lại đổi thành Lục Viễn.
“Có việc gì?”.
Lục Viễn nhìn Lục Vinh đầy cừu hận: “Ngươi muốn đoạt lão bà của ta?”.
“Cái gì cơ???” Lục Vinh tức khắc sợ tới nhảy dựng.
“Ngươi đừng có giả ngu với ta, Vương Kiều hiện tại hẳn là đang ở cùng ngươi đi?” Lục Viễn oán hận nói.
Lục Vinh hít sâu một hơi: “Thứ nhất, Vương Kiều không phải lão bà của ngươi.” Coi như không có hắn ra tay lấy lại căn nhà, Vương Kiều cũng chỉ là muốn đùa giỡn với Lục Viễn một chút mà thôi.

“Thứ hai, ta đã có lão bà rồi.” Hắn và Thẩm Hiên quan hệ vẫn đang rất tốt a.
“Thứ ba, ta thích nam nhân, đối với nữ nhân không có hứng thú.”.
Vương Kiều nghe tin Lục Viễn đến tìm Lục Vinh, lập tức hớt hả chạy tới.
Lúc Vương Kiều tới nơi, vừa vặn nghe được Lục Vinh nói đến “Thứ ba”, Vương Kiều liền muốn choáng váng mặt mày.
“Lục Vinh, ngươi là tên khốn kiếp.” Vương Kiều tức giận mắng, trong mắt đầy lửa giận.
Lục Vinh thấy Vương Kiều phẫn nộ đến đỏ cả mặt, hắn cảm giác thân ảnh Vương Kiều dường như đang trùng lên hình ảnh của tiểu học muội năm đó.
Lục Vinh nhìn Vương Kiều, lùi lùi hai bước: “Vương bạn học, ta không có chiếm tiện nghi của ngươi a! Ngươi đừng có nhìn ta như nhìn một tên bội tình bạc nghĩa khốn nạn như vậy.”.
Vương Kiều: “…” Lục Vinh tên đáng chết này, tại sao trên đời lại có loại người như thế chứ!?
Bởi vì số lượng nữ nhân ít ỏi, cho nên địa vị của nữ nhân ở thế giới này luôn cao hơn nam nhân, đại đa số nữ nhân đều được nam nhân phủng (Edt: cưng chiều, sủng nịnh). Vương Kiều chưa từng nghĩ tới, nàng cư nhiên gặp phải đồng tính luyến ái, nếu nàng sớm biết tên Lục Vinh này là đồng tính luyến, đã không lãng phí thời gian trên người hắn.
Vương Kiều hung ác trừng Lục Vinh, Lục Vinh nãy giờ vẫn luôn nâng cao tinh thần duy trì tư thế phòng thủ.
Vương Kiều đại khái là cảm thấy mất mặt, tức giận bỏ chạy. Vương Kiều chạy, Lục Viễn liền lập tức đuổi theo, Lục Vinh nhìn hai người đều đã chạy mất, nhất thời trong lòng vui vẻ.
Lục Vinh đến cạnh tinh xe, thấy một đám thanh niên tụ tập quanh một nam nhân anh tuấn cùng đi tới.
Lục Vinh thầm nghĩ xúi quẩy: Vừa tan học là từng kẻ từng kẻ đến tìm hắn, phải cho người ta nghỉ ngơi chứ.
“Ngươi chính là Lục Vinh?” Thiếu niên dẫn đầu mở miệng.
Lục Vinh nhìn bọn họ: “Có việc gì sao?”.
“Lục Vinh, nghe nói lão bà của ngươi muốn tham gia cuộc thi thiết kế tinh xe, hắn chỉ có tư chất gien cấp E, tham gia cuộc thi ngoại trừ làm bản thân xấu hổ thì có thể làm được gì chứ? Lam ca đã không truy cứu việc hắn sao chép, hắn không biết khi nào thì nên ngừng lại sao?” Một tên tóc xanh cướp lời.
Lục Vinh lạnh mặt, lập tức biết được thân phận tên được mọi người vây quanh, trong lòng dâng lên cừu hận, đây chính là tên khốn chiếm thiết kế của Thẩm Hiên, còn mặt dày vu oan cho người bị hại.
“Đến tột cùng là ai sao chép của ai, ta nghĩ một số người trong lòng đã biết rõ.” Lục Vinh âm trầm nói.
Tóc xanh giọng bất mãn: “Lục Vinh, ý ngươi là Lam học trưởng đi sao chép thiết kế của bạn lữ phế vật nhà ngươi? Cái tên này thật là làm càn a! Lam học trưởng thiện tâm không truy cứu, các ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước à!”.

Lục Vinh liếc mắt nhìn Lam Thiên Thành, lười cùng bọn họ tranh cãi, quay người leo lên xe.
Lam Thiên Thành gọi Lục Vinh lại: “Lục Vinh, lấy được một danh ngạch dự thi từ Đinh gia cũng là việc không dễ, bạn lữ của ngươi cái gì cũng không hiểu, tốt nhất là không cần tự bôi tro lên mặt mình. Bản thân hắn mất mặt không quan trọng, nhưng khiến Đinh gia mất mặt thì không phải là chuyện tốt. Đinh Chiêm Phong không dễ nói chuyện giống như Đinh Chiêm Hạo đâu.”.
Lục Vinh không vui nói: “Thực sự là cảm tạ lời nhắc nhở của ngươi, bất quá, đến lúc đó ai là người mất mặt cũng không nói trước được.”.
Tóc xanh nhìn Lục Vinh rời đi, bĩu môi khinh thường: “Cái tên này đúng thật là dốt nát! Lão bà của hắn chỉ là một phế vật đến từ xóm nghèo, vậy mà cũng dám mở miệng nói những lời này a.”.
Lam Thiên Thành híp mắt: “Thôi, chúng ta đi.”.
“Lam ca, có muốn ta giúp ngươi giáo huấn hai người bọn họ một chút không?.”.
Lam Thiên Thành do dự: “Không cần, chỉ là hai tên nhãi nhép.”.
“Lam ca, để Thẩm Hiên tham gia cuộc thi thật sự không thành vấn đề sao?” Tóc xanh hỏi.
Lam Thiên Thành híp mắt: “Có thể có vấn đề gì chứ?”.
Lam Thiên Thành thầm nghĩ: Phương án thiết kế mới của Thẩm Hiên vô cùng thô sơ, có thể thấy, Thẩm Hiên chỉ là ngẫu nhiên nghĩ ra được, hoàn toàn là dựa vào vận may mà thôi.
Thẩm Hiên xuất thân trong xóm nghèo, kiến thức thiển cận, cơ sở kém, thực lực cũng không ra sao, dù Thẩm Hiên thật sự dự thi cũng không có chuyện gì đáng ngại. Ngược lại, nếu hắn động tay động chân với Thẩm Hiên lúc này, sẽ có vẻ là hắn chột dạ.
Tóc xanh nhìn vẻ không vui trên mặt Lam Thiên Thành, vội vàng nói: “Lam ca nói không có vấn đề, vậy chắc chắn là không có vấn đề.”
……………
Lục Vinh về đến nhà không lâu, liền nhận được một đống tin nhắn như muốn đoạt mệnh của Đinh Chiêm Hạo.
Lục Vinh mở ra máy truyền tin (Edt: thông tấn khí), hình ảnh Đinh Chiêm Hạo lập tức hiện ra: “Có việc gì sao?”.
Đinh Chiêm Hạo không vui nói: “Ta phát nhiều truyền tin như vậy, cái tên nhà ngươi bây giờ mới tiếp?”.
Lục Vinh nhìn Đinh Chiêm Hạo: “Xin lỗi, nãy giờ ta đi tinh xe, không chú ý.”.
“Ngươi thật là, đúng rồi, bức tranh kia ta đã tặng lão hổ, hắn cư nhiên thật cao hứng, nói đây là chuyện tốt nhất ta làm được từ lúc sinh ra tới giờ.” Đinh Chiêm Hạo vui vẻ rạo rực nói.
Lục Vinh: “…” Cuối cùng cũng có người biết nhìn hàng a, không phải ai cũng như Đinh Chiêm Hạo không có mắt nhìn như vậy.
“Bức tranh kia vốn rất không tồi mà!” Lục Vinh nói.
“Không nghĩ tới, ngươi có thể mèo mù vớ được chuột chết như thế.” Đinh Chiêm Hạo bĩu môi.
Lục Vinh nhìn bộ dáng Đinh Chiêm Hạo, thầm nói: Đinh Chiêm Hạo cái tên này, thật là gợi đòn a!.
“Ngươi tìm ta chính là muốn nói chuyện này?” Lục Vinh hỏi.

Đinh Chiêm Hạo cười cười: “Chủ yếu là cám ơn ngươi, lần sau còn có hàng tốt như thế, có thể bán cho ta.”.
Lục Vinh: “Ngươi không phải là không có tiền sao?”.
“Nhờ phúc của ngươi, con hổ keo kiệt cho ta một ngàn vạn, cái tên đó rất ít khi hào phóng như vậy.” Đinh Chiêm Hạo mừng rỡ nói.
“Thế thì phải chúc mừng ngươi rồi!” Lục Vinh cười cười.
Đinh Chiêm Hạo khoanh tay: “Ngươi từ đâu có được bức tranh kia a? Lão hổ xem nó như bảo bối, còn sai người treo nó trong công ty.”.
Lục Vinh cười cười: “Ta đào khá lâu mới tìm được, bỏ ra hơn mười vạn.”.
“Ánh mắt thật là tốt a!” Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh gật đầu: “Chỉ là chút tâm ý, không sánh được với giấy dự thi của ngươi, hẳn là ngươi đã bị anh mình tẩn cho một trận a!”.
Lúc Lục Vinh nhận giấy dự thi cũng không để ý gì nhiều, sau mới cuộc thi thiết kế tinh xe này phân lượng có hạn, mà tập đoàn Đinh gia tinh anh vô số, cạnh tranh rất kịch liệt, giấy dự thi mà Đinh Chiêm Hạo đưa cho hắn, chắc chắn là lén trộm đi, Đinh Chiêm Phong nhất định là giận điên lên.
Đinh Chiêm Hạo khoát tay: “Đều là anh em, không cần phải khách khí.”.
Lục Vinh đóng máy truyền tin, vừa quay đầu liền thấy Thẩm Hiên ánh mắt thâm trầm.
“Làm sao vậy?” Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là chuyện của ta đã làm Đinh thiếu gia nhọc lòng, nếu không đạt được thành tích tốt, sợ là sẽ phụ một phen tâm ý của hắn.”.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: “Ngươi không cần đặt áp lực quá lớn, nếu chuyện khiến ngươi không thoải mái, bất cứ lúc nào ta cũng có thể mang ngươi rời khỏi đây, cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.”.
Thẩm Hiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Được”.
“Cách cuộc thi còn một đoạn thời gian, ngươi chuẩn bị cẩn thận một chút.” Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Lục Vinh nhìn khuôn mặt Thẩm Hiên, quyết định không nói cho Thẩm Hiên biết chuyện Lam Thiên Thành đã từng đi tìm hắn.

———————————
Edt: Một vài từ mình sẽ chú thích cách gọi khác kế bên như máy truyền tin (thông tấn khí) để sau này nếu mình muốn tránh lặp từ, các bạn cũng có thể đọc hiểu.
Ps: 300 view rồi, hôm nay thêm 1 chương ăn mừng nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.