Đọc truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế – Chương 174: Bán Đấu Giá Cơ Giáp
La Y hùng hổ chạy vào phòng đấu giá, Đinh Chiêm Hạo ra đón nhóc: “La Y, sao con lại tới đây?”.
La Y chắp tay sau lưng, nói chuyện như ông cụ non: “Con tới nhìn thử một chút.”.
Đinh Chiêm Hạo cười cười: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”.
“Tốt, tốt, bây giờ là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì.” La Y gật đầu như thật.
Đinh Chiêm Hạo nhìn La Y bày ra bộ dáng người lớn, nhịn cười gật đầu: “Yên tâm đi, có cha con áp trận thì không xảy ra chuyện gì được đâu”.
La Y gật đầu: “Đúng vậy, ai dám gây sự thì cha con sẽ đánh bay hắn.”.
Đinh Chiêm Hạo: “…”.
“Đinh thúc thúc, nghe nói bạn đời của thúc sinh con rồi?” La Y ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: “Đúng vậy.” Nhắc đến Giang Ninh, gương mặt Đinh Chiêm Hạo ôn hoà hẳn, hắn và Giang Ninh là chồng chồng hoạn nạn có nhau, tình cảm của hai người vô cùng tốt.
“Chừng nào thúc mới dẫn em ấy đến đây chơi với con?” La Y chớp chớp mắt hỏi.
Đinh Chiêm Hạo cười miễn cưỡng: “Chuyện này…!chờ nó lớn hơn một chút rồi tính sau.”.
Đinh Chiêm Hạo từng thấy La Y chơi cùng hai đứa trẻ của Thi Lâm Nguyên, La Y quăng đứa bé lên trời rồi đứng ở dưới đất đón lấy, còn Kyle chỉ đứng một bên nhìn chứ cũng không hề ngăn cản.
Nghe nói cái trò quăng cao cao này là một trò chơi khá phổ biến ở quê hương Kyle, thực sự là một trò chơi hù chết người mà! Kyle không sợ La Y làm cho hai thằng bé gãy xương luôn sao?.
Có điều mấy đứa con của Thi Lâm Nguyên cũng rất cứng cáp, dù bị quăng đến quăng đi vẫn có thể bình thản ôm bình sữa đắc ý.
Nhưng cũng đúng thôi, dù sao thì hai đứa tiểu quỷ đó cũng có một nửa dòng máu của cái tên Kyle phi nhân loại kia.
………………
Phi Vũ đi vào, nhìn thấy La Y thì nhíu nhíu mày, La Y rụt cổ lại.
“Sao con lại ở đây?” Phi Vũ hỏi.
“Con tới đây xem thử một chút.” La Y nói.
Phi Vũ nghiêm túc nói với La Y: “Lam Hải Vực bây giờ long xà hỗn tạp, con coi chừng bị người ta bắt đi đấy.”.
La Y lắc đầu: “Không có đâu, con rất lợi hại mà, nhưng mà cha nói chuyện cứ y chang Thi thúc thúc vậy á, cha tập dợt với thúc ấy hồi nào vậy?”.
Phi Vũ: “…”.
………………
Lục Thiên chạy loạn trong phòng nghiên cứu, có rất nhiều phòng nghiên cứu công nghệ cao ở Lam Hải Vực, mà phòng nào Lục Thiên cũng có thể tự do ra vào, các nhân viên trong phòng thí nghiệm rất hoan nghênh nhóc.
Lục Thiên đi tới phòng nào thì đồ ăn cung cấp cho phòng đó đều sẽ ngon hơn những phòng khác.
Lục Thiên rất thông minh, lại có thiên phú trong việc học, có rất nhiều đại sư muốn nhận nhóc làm đồ đệ.
“Đại sư ơi, ông nghĩ đám cơ giáp này có thể bán được bao nhiêu tiền ạ?” Lục Thiên vừa nhai khoai chiên rào rạo vừa nói.
Mạc Hoài cũng cầm một bịch khoai chiên nhai rào rạo: “Tiền chỉ là thứ yếu, có thể cống hiến Phá Quân cho giới cơ giáp thì ông cũng không uổng kiếp này.”.
Phá Quân chính thức xuất hiện đã làm thay đổi cục diện trong giới cơ giáp hiện tại.
Là người nghiên cứu ra Phá Quân, Mạc Hoài đương nhiên sẽ được lưu danh sử sách, nghĩ tới đây thì ông không nhịn được có chút cao hứng.
Lục Thiên mở to mắt nhìn Mạc Hoài: “Đại sư giác ngộ cao ghê!”.
“Thường thôi, thường thôi” Mạc Hoài cười cười nói.
“Cha cháu nói muốn chia cho đại sư 20 phần trăm lợi nhuận, nếu đại sư giác ngộ cao như vậy thì cha cháu có thể tiết kiệm tiền rồi.”.
Mạc Hoài: “…”.
Mạc Hoài ho nhẹ hai tiếng: “Thực ra cống hiến cho sự tiến bộ của ngành cơ giáp đúng là một chuyện tốt, nhưng kiếm được nhiều tiền đương nhiên là tốt hơn rồi.
Cháu cũng biết con rể của ông mà, cái tên đó đúng là đồ bại gia, chỉ biết đánh đấm lung tung suốt ngày, trông cậy vào tiền của hắn để nuôi cháu ông thì thà ông tự kiếm tiền còn hơn.”.
Lục Thiên nghiêng đầu: “Đại sư à, ông nghĩ nhóm cơ giáp này có thể bán được bao nhiêu tiền vậy ạ?”.
Mạc Hoài cười cười: “Ta nghĩ tám, chín trăm tỉ cũng sẽ không thành vấn đề.”.
Theo ông biết thì lần này có rất nhiều cơ giáp chế tạo sư chạy đến Lam Hải Vực, những gã đó thể nào cũng sẽ mua Phá Quân về nghiên cứu dù giá có cao đến đâu đi nữa, bọn họ sẽ không keo kiệt chút tiền đó.
Lục Thiên gật đầu: “Vâng, con cũng nghĩ lần này chúng ta có thể kiếm bộn tiền.
Anh Viên Kiệt nói tất cả khách sạn đều bị đám ngốc nhiều tiền kia bao hết rồi, anh ấy còn nói mấy người đó vừa nhìn là biết mấy kẻ có tiền thích chui đầu vào bẫy.”.
Mạc Hoài: “…”.
…………………
Kyle về đến nhà đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, hắn nhanh chóng tìm ra hai con hổ con bị nhốt trong một hũ gạo lớn cao hơn hai mét.
Kyle thấy hai đứa nhóc rúc vào đáy hũ là biết bọn nhãi con này không cẩn thận ngã vào hũ gạo, sau đó không thể đi ra ngoài được.
“Ngươi về rồi đấy à?” Thi Lâm Nguyên thấy Kyle đang nhìn vào hũ gạo, thuận miệng chào một tiếng.
Kyle quay đầu nhìn Thi Lâm Nguyên: “Sao Đại Hổ, Tiểu Hổ lại rơi vào trong đó thế?”.
“Hừ, hai thằng nhóc này suốt ngày chỉ biết ăn đồ ngọt, ta sợ chúng sâu răng nên cố tình để bánh trong hũ gạo, ai ngờ bọn chúng lại lần theo mùi hương tìm tới, còn lẻn vào bên trong.
Cũng không biết chúng vào đó bằng cách nào, nhưng xem ra bây giờ không thể ra ngoài được rồi.” Thi Lâm Nguyên cười đáp.
Hai bé hổ của Thi Lâm Nguyên đều là dực hổ*, nhưng cánh của hai bé còn chưa lớn, chỉ có thể té lên té xuống trong hũ gạo mà thôi.
(Edt: *hổ có cánh)
“Sao ngươi không thả chúng ra?” Kyle hỏi.
Thi Lâm Nguyên bĩu môi: “Thả ra thì chúng sẽ chạy loạn khắp nơi, chỉ chớp mắt là không thấy đâu rồi, để chúng ở trong đó cũng tốt.”.
Kyle nhìn hai con hổ con kêu gào dưới đáy hũ, thầm nghĩ: Ở đây cũng tốt, hai con hổ con này rất thích leo lên giường chơi, lúc Thi Lâm Nguyên mang thai thì không cho hắn “làm”.
Sau khi sinh thì hai tiểu quỷ này vẫn luôn ảnh hưởng đến hạnh phúc sinh hoạt của hắn, làm cho hắn không thể cho hai nhóc thêm hổ anh hổ em gì nữa, Kyle đột nhiên cảm thấy nhốt hai thằng nhóc này lại cũng ý tưởng không tồi.
“Được rồi, vậy thì để chúng ở trong đó học một bài học đi.”.
Thi Lâm Nguyên cảm thấy kỳ lạ: “Ngươi không thả bọn nhóc ra à?”.
Kyle rất cưng hai con hổ nhỏ này, dù người bọn chúng lúc nào cũng bận.
“Ừm, ta thấy hai thằng nhóc này hư quá rồi, cái gì cũng có thể nhét vào miệng, lỡ ăn trúng đồ có độc thì sao?” Nếu chúng ăn phải sinh tử dược như Tạp Liệt lại càng không xong.
“Ta cảm thấy chúng phải được giáo huấn một lần, cứ để chúng ở trong đó là được.”.
Thi Lâm Nguyên ngờ vực nhìn Kyle: “Từ lúc nào ngươi lại nghĩ đến chuyện dạy dỗ lại bọn nó?” Kyle rất cưng chiều hai đứa tiểu quỷ này, sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính?.
“Tụi nó phải học cách tự lập, hồi ta bằng tuổi chúng cũng có ai quản ta đâu.” Kyle nói.
Thi Lâm Nguyên: “…”.
………………
Ngày đấu giá rốt cuộc cũng tới.
Có rất nhiều người muốn tham gia vào buổi đấu giá này, nhưng chỗ ngồi lại có hạn, cho nên Đinh Chiêm Phong mới ra cái giá 20 vạn một vé tham gia, nhưng cái giá cao chót vót này vẫn không thể ngăn lại sự nhiệt tình của mọi người.
Vé tham dự bán sạch trong nháy mắt, thậm chí khu ghế riêng dành cho VIP có giá hai trăm vạn cũng bị mọi người tranh cướp.
“Cha ơi, chỉ riêng tiền vé thôi thì chúng ta đã kiếm được không ít rồi.” Lục Thiên nói.
Lục Vinh cười cười: “Đúng thế”.
Thẩm Hiên cười cười: “Quả là thế sự vô thường.”.
Lúc hắn mới gặp Lục Vinh, Lục Vinh chỉ là một tên phá gia chi tử lĩnh tiền cứu tế hàng tháng, mà hắn cũng chỉ là một người thợ mỏ bình thường, không ai có thể ngờ bọn họ lại đi được đến ngày hôm nay.
“Cha, buổi đấu giá bắt rồi.” Lục Thiên mở to mắt nói.
Một trăm chiếc cơ giáp Phá Quân xuất hiện trên sàn đấu giá, Phá Quân là loại cơ giáp có tính liên kết, chỉ dùng một chiếc thì rất khó để phát huy triệt để thực lực của nó, nhưng mấy chục chiếc cơ giáp liên hợp lại với nhau thì sẽ lập tức lộ ra điểm ưu việt ngay.
Lần đấu giá này họ tung ra đến 1000 chiếc cơ giáp, nhưng lại có hàng trăm thế lực lớn nhỏ khác nhau nhìn chằm chằm đám cơ giáp này, một trăm chiếc cơ giáp bán theo lô dẫn đến một trận tranh đoạt điên cuồng.
Cuối cùng, 100 chiếc cơ giáp này được bán đi với giá 130 tỉ.
Món thứ hai được đưa ra đấu giá là 100 ống dược tề Phá Kén.
Dược tề Phá Kén đã không còn là sản phẩm độc nhất của Lam Hải Vực, nhưng dược hiệu của những nơi khác sản xuất ra lại thua kém Lam Hải Vực một bậc, dược tề Phá Kén còn có thể sử dụng nhiều lần, cho nên bọn họ cũng không ngại mua nhiều thêm một chút, tuy mức độ cạnh tranh không kịch liệt bằng Phá Quân nhưng cũng đạt tới 46 tỉ.
Sau đó là từng đợt đấu giá 10 chiếc cơ giáo một lần, một trận tranh đoạt lại diễn ra, cuối cùng một thương nhân mua được với giá 16 tỉ.
Buổi đấu giá dần dần lên tới cao trào, tổng cộng xuất hiện 3 lần đấu giá 100 cơ giáp theo lô, lần thứ hai chốt giá 120 tỉ, lần cuối cùng thì mọi người không còn gì để mất, quyết định nâng giá lên tới 180 tỉ.
Kết thúc buổi đấu giá, Lục Vinh giàu lên gấp mấy lần chỉ trong nháy mắt, danh tiếng của Lam Hải Vực cũng được nâng lên một tầng cao mới.
Tổng cộng lần này đấu giá được 2000 tỉ, những hình ảnh liên quan đến buổi đấu giá sau khi phát ra bên ngoài đã dẫn đến một trận náo động.
…………………
Trong một khu dân cư tàn tạ, một người trung niên gương mặt tang thương nhìn hình ảnh trên quang não, sắc mặt phức tạp.
“Lão Thẩm, đừng có nhìn nữa, đó là tiền của người khác, mấy kẻ có tiền đó thật sự không sợ không còn tiền để tiêu sao? Mở miệng ra là mấy tỉ mấy tỉ, tuỳ tiện bố thí một chút cũng đủ để chúng ta sống qua ngày rồi.”.
Thẩm Quân thì thào: “Lục Vinh vốn phải là con rể của ta”.
Một công nhân đứng bên cạnh nghe vậy thì cười ha hả: “Thẩm Quân, ông lại mơ mộng viễn vông đấy à? Nếu ta có con gái thì tên Lục Vinh đó cũng có thể làm con rể của ta đấy.”.
Thích nằm mơ giữa ban ngày là đánh giá của những công nhân làm ở đây với Thẩm Quân.
Thẩm Quân rất ít nói, nhưng mỗi khi nói thì toàn là chuyện kinh thế hãi tục, ông ta nói Lục Vinh là con rể của ông, Thẩm Hiên là con trai của ông, đám công nhân chỉ xem đó như một câu chuyện cười.
Thẩm Quân cúi đầu, ông không thể hiểu nổi tại sao mọi việc lại trở nên như thế này.
Thẩm Diệu Huy bị đuổi về không lâu, không chịu nổi đả kích mà bỏ mạng.
Sau khi Thẩm Diệu Huy chết thì chiến tranh xảy ra, Thẩm Quân và Triệu Như lạc mất nhau, trong quá trình chạy nạn, dòng đời đưa đẩy Thẩm Quân đi làm thợ mỏ.
Thẩm Quân nhai chiếc bánh khô cằn, tâm trạng phức tạp.
Lúc vừa nghe được tin của Lục Vinh, Thẩm Quân còn nghĩ chỉ là trùng tên.
Nhưng dần dần ông phát hiện Lục Vinh này chính là Lục Vinh lúc trước, là kẻ đã từng bị ông lừa đi Huyết Phỉ, kẻ theo đuổi con gái của ông, cuối cùng lại bị ông hoán hôn với Thẩm Hiên.
Thẩm Quân từng nghĩ hoán hôn là một ý kiến tuyệt vời, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy đó là quyết định sai lầm nhất đời mình.
Nếu năm đó ông gả Thẩm Hương Vân cho Lục Vinh, có lẽ bây giờ ông đã trở thành lão thái gia của Lam Hải Vực, được mọi người tôn kính.
“Lão Thẩm đừng có rề rà nữa, làm nhanh lên đi, nếu số lượng khoáng sản không đủ thì cấp trên sẽ không hài lòng đâu.” Đồng nghiệp của Thẩm Quân thúc giục.
Thẩm Quân gật đầu, bước đi nhanh hơn, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ, năm đó Thẩm Hiên mười mấy tuổi đã phải đi đào quặng, năm đó thằng bé cũng cực khổ như ông bây giờ sao? Đôi khi Thẩm Quân trộm nghĩ, nếu như lúc đó ông đối xử với Thẩm Hiên tốt hơn một chút, có lẽ bây giờ ông sẽ không phải lâm vào tình cảnh này.