Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 166: Quá Khứ Của Mạc Viễn An


Đọc truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế – Chương 166: Quá Khứ Của Mạc Viễn An


Tạp Liệt buồn bực kéo chăn, không biết cái chăn làm bằng chất liệu gì mà lại bị Tạp Liệt xé thành từng mảnh nhỏ.
Tân Đạt đi vào phòng: “Ngươi đừng có phá đồ nữa! Ta mới đi nộp phạt về đây, những thứ đó bị hư thì phải bồi thường gấp 10 lần lận đó.”.
Tạp Liệt hung dữ trừng Tân Đạt: “Ta cứ muốn phá đấy, ngươi có thể làm gì được ta?.”.
Tân Đạt cười ôn hòa: “Ta có thể làm gì được ngươi chứ? Ngươi muốn phá thì cứ phá đi, ta phá cùng với ngươi!”.
Tạp Liệt nhìn cái bản mặt hớn hở của Tân Đạt thì lại càng tức giận hơn, cũng không còn hứng phá đồ nữa.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: “Tạp Liệt mang thai rồi, ngươi tính sao đây?”.
Lục Vinh lắc đầu: “Không biết nữa” Dù thế thì hắn cũng không thể ngược đãi sản phu được.
Tạp Liệt đi vào, mạnh mẽ nói: “Lão bản nên làm thế nào thì cứ làm như thế đó, đừng lo cho ta, ta rất khoẻ, nếu Kyle xuất hiện tại đây ta còn có thể đánh hắn một trận nữa kìa!”.
Lục Vinh nhìn Tạp Liệt: “Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì đừng nên miễn cưỡng.”.
Tạp Liệt hung ác trừng Lục Vinh: “Lão bản, ta khác với đám tiểu bạch kiểm nhu nhược kia.”.
Lục Vinh cười cười: “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi lợi hại nhất.”.
Mạc Viễn An đứng một bên, tò mò nhìn chằm chằm vào bụng của Tạp Liệt, bị Tạp Liệt trừng cho một cái liền rụt cổ lại.
“Mạc thiếu thì sao? Đã liên lạc với cha của ngươi chưa?”.
Mạc Viễn An lắc đầu: “Tạm thờ ta không muốn liên lạc với ông ấy.”.
Lục Vinh mờ mịt: “Không muốn? Tại sao chứ?”.
“Ta nghi ngờ gã trợ lý của cha ta có vấn đề, mà hắn lại rất thân thiết với ông, nếu ta truyền tin cho ông ấy có thể sẽ đánh rắn động cỏ.” Mạc Viễn An nói.
Lục Vinh sửng sốt: “Vậy nghĩa là ngươi sẽ đi cùng chúng ta?”.
“Ừm, chỉ cần ta liên lạc được với Du Cường thì mọi việc sẽ được giải quyết, có điều bây giờ A Cường đang ở rất xa, cần thêm chút thời gian mới có thể đuổi đến đây được”.
“Du Cường? Hắn là người của Du gia?” Thẩm Hiên nói.
Mạc Viễn An hơi khẩn trương gật đầu: “Chính xác.”.
Thẩm Hiên cau mày, thầm nghĩ: Hình như 5 năm trước Mạc Hoài có kí kết hợp đồng với Thượng gia ở Đế đô, năm ngoái chính là lúc hợp đồng hết hạn, Mạc Hoài lập tức trở thành người tự do.
Du gia và Thượng gia là hai gia tộc lớn ở Đế đô, hai tộc này có thù hận rất sâu, năm đó Thượng gia muốn gia hạn hợp đồng với Mạc Hoài, Du gia thì lại muốn lôi kéo Mạc Hoài về phía mình, hai phe đấu đá hỗn loạn.
“Chẳng lẽ đứa con này của ngươi có dòng máu của người nhà họ Du?” Thẩm Hiên hỏi.
Mạc Viễn An bị Thẩm Hiên nhìn chăm chú như vậy thì có chút lúng túng: “Đúng vậy, nhưng thật ra Du Cường cũng không có quan hệ gì nhiều với Du gia.”.

Năm đó Mạc Hoài kí hợp đồng với Thượng gia là vì Thượng gia nhìn trúng một hạng mục nghiên cứu trên tay Mạc Hoài.

Sau khi Mạc Hoài đến Thượng gia nhậm chức, nghiên cứu đó trở thành nghiên cứu do cơ giáp chế tạo sư của Thượng gia chủ đạo, kết quả tuyên bố ra ngoài thì tên của Mạc Hoài chỉ được đặt giữa tên của những trợ lý không đáng chú ý khác.
Sau đó Mạc Hoài gặp được một quý nhân, người đó là đại sư có tiếng trong giới cơ giáp chế tạo sư, ông ấy nhận Mạc Hoài làm đồ đệ.

Từ đó về sau, tiếng tăm của Mạc Hoài trong giới cơ giáp chế tạo sư ngày càng vang dội, nhanh chóng trở thành hình tượng tiêu biểu của việc trò giỏi hơn thầy.
Lúc Mạc Hoài không nổi danh thì Thượng gia còn có thể ép mua ép bán, nhưng sau này bọn họ cũng không có lá gan này.
Bây giờ Mạc Hoài đã là một đại sư gạo cội trong giới chế tạo sư, nếu như Mạc Hoài lên tiếng nói Thượng gia cưỡng ép mình gia hạn hợp đồng, chắc chắn Thượng gia sẽ bị Hiệp hội Cơ giáp Chế tạo lên án.
Hợp đồng của Mạc Hoài hết hạn, có rất nhiều gia tộc muốn lôi kéo ông về dưới trướng, tích cực nhất chính là Du gia.
Du Lượng Thành là con cháu đích tôn của Du gia, hắn ta không tiếc hạ thấp thân phận theo đuổi Mạc Viễn An, Du Lượng Thành là gien giả cấp A, trình độ kỹ thuật cơ giáp cực cao, dáng người cũng rất soái.
Năm đó Du Lượng Thành theo đuổi Mạc Viễn An, Mạc Viễn An cũng từng động lòng.

Nhưng có một lần Mạc Viễn An vô tình nghe được Du Lượng Thành uống rượu với hồng nhan tri kỷ phun ra lời thật lòng, hắn ta nói hắn chưa từng thích Mạc Viễn An, Mạc Viễn An có một ông cha tốt và cũng chỉ có thế mà thôi, nếu Du Lượng Thành và Mạc Viễn An kết hôn sinh con, cha của Mạc Viễn An sẽ cân nhắc đến cháu trai của mình mà đầu nhập và trung thành với Du gia.
Du Lượng Thành còn nói Mạc Viễn An là một tên đàn ông cứng nhắc, mỗi lần nhìn thấy Mạc Viễn An là hắn lại mắc ói.
Sau khi biết được chân tướng, Mạc Viễn An lập tức cự tuyệt Du Lượng Thành, chỉ là không đến mức trở mặt triệt để với hắn, nhưng Du Lượng Thành vẫn cứ dây dưa.
Kế đó, có lẽ Du Lượng Thành cảm thấy Mạc Viễn An chậm chạp không chịu đồng ý, làm mất mặt Du thiếu gia hắn, bị mấy đối thủ khiêu khích vài câu đã muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu bỏ thuốc cường bạo.

Lúc đó Mạc Viễn An thừa dịp hắn không để ý dùng dụng cụ phòng thân đánh hắn ngất xỉu, sau đó tình cờ được Du Cường trợ giúp thoát khỏi Du gia, nào ngờ dược tính phát tác, khiến Mạc Viễn An phát sinh quan hệ với Du Cường.
Du Cường thuộc chi thứ của Du gia, không được Du gia xem trọng.

Sau khi Mạc Viễn An và Du Cường chạy thoát không bao lâu thì sinh ra em bé, Mạc Viễn An không muốn vì chuyện của mình mà Mạc Hoài đối đầu với Du gia, cũng không muốn người ta biết hắn bỏ qua Du Lượng Thành mà chọn Du Cường, sợ họ sẽ động thủ với Du Cường, nên Mạc Viễn An mới không liên lạc với Mạc Hoài.
Hợp đồng của Mạc Hoài đã hết hạn, nhưng Mạc Viễn An lại mất tích không rõ lí do, Mạc Hoài nổi trận lôi đình, không gia nhập bất cứ phe nào, rời đi tự lập môn hộ.
…………………
Máy truyền tin của Lục Vinh vang lên liên tục, Lục Vinh bắt máy của Lục Thiên.

“Sao vậy Tiểu Thiên, nhớ cha à?”.
Gương mặt nhỏ buồn rười rượi của Lục Thiện xuất hiện trên màn hình: “Cha sắp về chưa? Thi Lâm Nguyên thúc thúc giận lên rồi, bắt tụi con làm nhiều bài tập lắm.”.
Lục Vinh nhìn Lục Thiên: “Thi Lâm Nguyên thúc thúc cho tụi con làm nhiều bài tập vì muốn tốt cho tụi con thôi, các con phải học thật giỏi, mỗi ngày đều phải tiến bộ.”.
Lục Thiên hét thảm: “Tại cha không biết thôi! Thi Lâm Nguyên thúc thúc mang thai rồi, người mang thai đều rất dễ tức giận!”.
Lục Vinh: “…” Lại cái gì nữa đây? Người nào người nấy đều mang thai hết vậy!.
Tạp Liệt ngồi cạnh Lục Vinh, nghe đến đó thì kích động.
“Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi! Ha ha ha ta biết mà, tên Thi Lâm Nguyên kia lần này xui xẻo rồi, đáng đời hắn!”.
Lục Vinh: “…” Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo là dùng như thế sao?.
“Tiểu Thiên, Thi Lâm Nguyên thúc thúc cũng chỉ muốn tốt cho các con thôi, học càng nhiều càng tốt mà.” Lục Vinh khuyên nhủ.
“Các con rơi vào trong tay tên Thi Lâm Nguyên khốn kiếp đó thì sợ là phải lành ít dữ nhiều rồi ha ha ha…” Tạp Liệt cười hắc hắc.
Lục Thiên tức giận: “Tạp Liệt thúc thật đáng ghét! Cha cho thúc ấy ăn dịch dinh dưỡng đi, mỗi ngày đều chỉ cho ăn dịch dinh dưỡng thôi.”.
Tạp Liệt buồn rầu nhìn Lục Thiên: “Thằng nhóc thối này học cho đã mà không biết gì hết.

Tạp Liệt thúc đây đã có em bé rồi, đương nhiên thúc phải được ăn ngon uống tốt!”.
Lục Vinh: “…” Cái tên Tạp Liệt này! Lúc biết mình mang thai thì chán ghét ra mặt, nhưng vừa nhắc đến đồ ăn đã lấy việc mang thai ra làm lợi thế rồi!
“Con trai à, người có thể ngậm đắng nuốt cay mới là người thành công, con phải cố gắng lên!” Lục Vinh nói.
“Con không thích ăn khổ, con chỉ thích ăn ngọt thôi.” Lục Thiên gào lên.
“Đám nhóc các con lại lười biếng nữa hả?.” Giọng Thi Lâm Nguyên vừa thức giấc vang lên phía sau, truyền tin lập tức bị cúp.
Lục Vinh: “…”.
………………
Mạc Hoài đứng trong phòng chế tạo cơ giáp, tức giận nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nó đã đi đâu rồi?”.
Một năm trước Mạc Viễn An vô duyên vô cớ mất tích, Mạc Hoài gấp đến mức muốn giết người, nhưng có quá nhiều kẻ đáng nghi, Mạc Hoài cũng không chắc chắn được ai là người ra tay, cuối cùng ông quyết định tự lập môn hộ.


Sau đó ông nhận được một tin của Mạc Viễn An truyền đến, đại khái là hắn đang sống rất tốt, chỉ là tạm thời không thể trở về được, Mạc Hoài mới dần an tâm.
Mạc Hoài thấy Mạc Viễn An không muốn bị người ta tìm được nên cũng dứt khoát không tìm nữa.

Nhưng không hiểu tại sao gần đây Mạc Viễn An lại muốn trở về, lại càng không hiểu sao tin tức này bị tuồn ra ngoài, sau đó thì xảy ra chuyện cướp phi thuyền.
Những trợ thủ trong phòng chế tạo của Mạc Hoài đều đã bị ông đuổi ra ngoài, xung quanh chỉ còn lại mấy bảo vệ.
Mạc Hoài ngẫm nghĩ một hồi, lúc ông nhận được tin của Mạc Viễn An thì chỉ có mấy người trợ thủ biết, sau đó lại có người đến cướp phi thuyền, Mạc Hoài tuyệt đối không tin đây chỉ là trùng hợp.

Ông tìm tới những hành khách trong chuyến bay đó, phát hiện đám cướp thật sự nhằm vào Mạc Viễn An, bọn họ biết rõ Mạc Viễn An đang ở trên phi thuyền.
Ánh mắt Mạc Hoài tối dần đi, ông luôn cho rằng bản thân luôn hào phóng với thủ hạ của mình, không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy.
“Ông chủ, dựa vào lời của nhân chứng trên phi thuyền thì hai người ra tay có thực lực rất cao, khá giống với cao thủ làm việc dưới tay Lục Vinh, chúng ta đã dò la danh sách hành khách trên phi thuyền ngày hôm đó, chỉ có thiếu gia và tiểu thiếu gia là biến mất.” Người đứng đầu của nhóm bảo vệ nói.
Mạc Hoài đau đầu: “Thằng nhóc Viễn An này, sao lại không chịu truyền tin về cho ta chứ? Tức chết mất thôi…”.
“Nhắc mới nhớ, rốt cuộc là An An đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhận nuôi một đứa bé?.” Mạc Viễn An không nói chuyện của Du Cường cho Mạc Hoài biết, hắn sợ ông không chấp nhận được sự thật, nên mới nói với Mạc Hoài là mình nhận nuôi một đứa con.
“Đại sư, có thể thiếu gia đã rơi vào tay Lục Vinh, hay là chúng ta đến tìm Thượng Quan Ngao hỏi thăm tin tức xem sao? Nghe nói Thượng Quan tiên sinh và Lục Vinh không đánh nhau thì không quen biết, giữa bọn họ có chút giao tình.” Người đó nói tiếp.
Mạc Hoài gật đầu: “Được, làm đi.”.
………………
Sáng sớm, Tạp Liệt phấn khởi bước xuống giường, Mạc Viễn An khó hiểu nhìn Tạp Liệt: “Xem ra tâm trạng hôm nay của ngươi không tệ nha!”.
“Đúng vậy, chút nữa chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại mua vài thứ.”.
Mạc Viễn An sửng sốt: “Ồ, thế thì tốt”.
“Lão bản nói muốn mua một căn nhà di động*, nếu vậy đi lại cũng có thể thuận tiện hơn, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?” Tạp Liệt chớp chớp mắt nói.
Mạc Viễn An gật đầu: “Được” Hắn cũng phải mua thêm một vài đồ dùng cho trẻ em.
Tạp Liệt rất thích đi mua sắm, vừa vào trung tâm thương mại hắn đã bị những sản phẩm trưng bày bên trong làm cho hoa mắt.
“Mấy thứ này ngầu vãi đạn!” Tạp Liệt nhìn đám súng máy đủ kiểu dáng nói.
Mạc Viễn An cười gượng: “Đây chỉ là đồ chơi dành cho con nít thôi, khi bắn sẽ chiếu ra những loại ánh sáng khác nhau, nhưng sẽ không gây sát thương.”.
Mạc Viễn An thầm nghĩ: Tạp Liệt thật sự là cơ giáp sư siêu cấp sao? Cơ giáp sư siêu cấp mà thích đồ chơi của con nít à? Nói ra thì Tạp Liệt cũng chưa từng nhận mình là cơ giáp sư siêu cấp, chỉ là bản thân hắn luôn mặc định như vậy mà thôi.
Tạp Liệt nghe vậy thì ánh mắt càng sáng hơn: “Mấy đứa nhỏ ở nơi này thật may mắn, có thể chơi loại đồ chơi tốt như vầy.”.
“Mà sao đống đồ chơi này lại bị khoá trong tủ thế?” Tạp Liệt hỏi.
“Bởi vì thứ này rất đắt tiền” Mạc Viễn An nói: “Nếu ngươi muốn mua thì có thể bảo nhân viên lấy ra để xsm cho rõ.”.
Tạp Liệt mở to mắt, tham lam nhìn tủ đồ chơi.

“Có thể lấy mấy thứ này ra cho ta xem không…” Tạp Liệt hỏi nhân viên phục vụ.
“Món đồ chơi này trị giá một ngàn vạn nên rất quý, chỉ có thể xem chứ không thể chạm vào.” Nhân viên đứng trước quầy nhàn nhạt nhìn Tạp Liệt, ánh mắt khinh bỉ thấy rõ.
Tạp Liệt không vui: “Cầm lên xem một chút cũng không được sao?”.
Một nhân viên quầy bên cạnh thấy vậy liền nói: “Cây súng này này là món đồ chơi thế giới ảo 5D, bên quầy của chúng ta cũng có một cây giống vậy, quý khách có muốn xem thử không ạ?”.
“Tiểu Trân, cô dám đưa món đồ chơi quý giá như vậy cho một tên Thạch tộc**, lỡ như hư hỏng gì thì có bán cô đi cũng không đền nổi đâu.” Nhân viên kia châm chọc.
(Edt: **nguyên văn là người Rocky???)
Mạc Viễn An cau mày, dáng người Tạp Liệt cao to, đúng là có hơi giống người Thạch tộc, người của Thạch tộc tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại rất đơn giản, rất dễ bị lừa, đa số người Thạch tộc đều làm công việc chân tay, địa vị vô cùng thấp.
Tạp Liệt hung dữ trừng cô nhân viên kia, đi tới quầy của nhân viên còn lại, dứt khoát bỏ ra 5 ngàn vạn mua một đống súng đồ chơi về.
Người kia thấy Tạp Liệt mua một lúc hơn mười món đồ chơi trên trăm vạn thì kinh ngạc đến mức trợn mắt ngoác mồm.
Mạc Viễn An nhìn Tạp Liệt: “Ngươi mua nhiều thế để làm gì?”.
Tạp Liệt cười cười: “Đương nhiên là để cho con trai ta chơi rồi!”.
Mạc Viễn An nhìn bụng Tạp Liệt, thầm nghĩ: Con trai ngươi còn không biết chừng nào mới ra đời, chờ đến lúc nó đủ tuổi để chơi thì đám đồ chơi này cũng đã hỏng hết rồi.
Mạc Viễn An nói với Tạp Liệt: “Xem ra ngươi cũng rất thương đứa bé nha”.
Tạp Liệt cười hì hì: “Hay là ta cũng tặng cho con trai ngươi một món đồ chơi nhỉ?”.
Mạc Viễn An cười cười: “Cảm ơn ngươi, nhưng không cần đâu, nó còn nhỏ lắm.”.
Tạp Liệt cười cười: “Đừng khách khí, cái đồ chơi tặng kèm này ta tặng lại cho ngươi đó.”.
Mạc Viễn An: “…” Hắn còn tưởng rằng Tạp Liệt sẽ tặng thứ gì quá mức quý giá, hoá ra chỉ là một món đồ tặng kèm thôi.
Nhân viên lúc nãy từ chối Tạp Liệt vội vàng chạy tới: “Quý khách còn muốn xem đồ chơi không ạ?”.
Tạp Liệt khó chịu trừng cô ta: “Không cần, ta đã mua xong rồi.”.
“Tạp Liệt tới rồi đấy à?” Thượng Quan Ngao vội vàng bước đến.
Tạp Liệt nhìn Thượng Quan Ngao: “Sao ngươi lại ở đây?”.
“Cha của Mạc Viễn An đoán rằng hắn đang đi cùng các ngươi nên nhờ ta hỗ trợ, ta truyền tin cho Thi Lâm Nguyên hỏi địa chỉ của các ngươi.” Thượng Quan Ngao nói.
Tạp Liệt lườm hắn một cái: “Thi Lâm Nguyên mang thai nên mụ mị đầu óc rồi, sao lại tiết lộ thông tin cơ mật cho ngươi chứ?.”.
Thượng Quan Ngao đáp: “Hiện tại có rất nhiều kẻ muốn tìm các ngươi, để ta tìm ra các ngươi trước bọn họ vẫn tốt hơn, chúng ta đi thôi”.
Người nhân viên từ chối Tạp Liệt lúc nãy thấy hắn bỏ tiền ra mua một đống đồ chơi đã hối hận lắm rồi, thế mà bây giờ cô lại tiếp tục nhìn thấy Thượng Quan Ngao, hai người đó lại còn nói về vị dược tề sư nóng phỏng tay nhất hiện nay là Thi Lâm Nguyên nữa chứ.
—————
Edt: *Nhà di động: nguyên văn là nhà xe, mình nghĩ là mấy cái giống dưới hình, mà bối cảnh thời đại tinh tế nên chắc nó sẽ bay được như kiểu tinh xe á.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.